Thiếu Chủ Bí Mật


“Anh trai, khi nào anh cần dùng xe của tôi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi dùng giá secondhand bán lại cho anh, tuyệt đối có lời.” Tài xế xe taxi cười hắc hắc nói.

Lý Phàm liếc mắt nhìn, hóa ra là đối phương coi anh là thần tài.

Sau khi đến một khách sạn, lần này Lý Phàm lại bắt đầu nghi ngờ, tình huống gì vậy chứ? Chẳng lẽ là Hà Băng đã hướng dẫn sai đường rồi? Hay là còn có một khả năng khác, cô gái này thích anh cho nên mới đưa anh đến đây, ám chỉ anh.

Nhưng đến khi Hà Băng mở miệng giải thích, Lý Phàm mới hiểu được là do mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Tên tội phạm đã từng cướp rất nhiều tài sản, làm hàng loạt phụ nữ mê mẩn, nhưng mà vẫn không có chứng cứ bắt anh ta, gần đây tôi có phương thức liên lạc với anh ta, tôi giả bộ yêu đương với anh ta, đã hẹn gặp nhau ở đây.”
“Kiểu này có hơi nguy hiểm rồi đó, tôi có cần đi theo cô không?” Lý Phàm không nhịn được mà nói, anh nhịn không được mà bội phục Hà Băng, lá gan của cô ta quá lớn rồi, đổi lại là một người phụ nữ nào khác, chắc chắn sẽ không dám chơi lớn như thế.

Nhưng mà anh nghĩ đối phương là người của cục cảnh sát, có lá giang như thế này cũng là chuyện bình thường mà thôi.

“Anh có thể âm thầm bảo vệ cho tôi đến lúc đó, anh lại ra tay bắt lấy anh ta thà đã có chứng cứ rồi.” Ánh mắt của Hà Băng hiện lên một tia giảo hoạt.

Lý Phàm đột nhiên phát hiện kế hoạch này của Hà Băng có chút nhẹ, nhưng mà đối phó với người xấu, phương pháp đó vẫn quá nhân từ, nếu đổi lại là anh chắc chắn là anh sẽ lập tức ra tay.

Lý Phàm tìm một chỗ để trốn đi, bọn họ nói chuyện với nhau thông qua tin nhắn.

Nhưng mà một chiêu “lấy thân thử độc” của Hà Băng vẫn rất có tác dụng, quả nhiên là đúng lúc này có một người đàn ông cao lớn bước ra.

Lý Phàm nhìn thấy bước chân của người đàn ông cao lớn ấy có hơi chệnh choạng, anh biết là người đàn ông này đã bị say rượu, đều đã như vậy rồi mà còn chơi lớn như thế, đúng là có chút điên cuồng.

Sau khi cái tên đàn ông to lớn ấy nhìn thấy Hà Băng, anh ta đã bị hấp dẫn, tròng mắt sắp rơi xuống, anh ta vội vàng nói: “Không ngờ đến em còn xinh đẹp hơn trong ảnh.”
Hà Băng không xấu hổ lên tiếng nói: “Anh cũng đẹp trai hơn trong ảnh gấp vạn lần.”
Mặc dù cô ta biết thông tin và tin tức của đối phương, nhưng mà cô ta phải giả vờ như đây là lần đầu tiên gặp anh ta.

Lý Phàm lắc đầu, cũng may là anh không nói chuyện trên mạng, nếu không thì bầu không khí này lúng túng muốn chết đi được, hiện trường lật xe quá mạnh, có đều là Lý Phàm cũng có chút lo lắng.

Dù sao thì anh không thể ở gần bảo vệ cho Hà Băng, nước xa không cứu được lửa gần, anh vẫn rất hiểu đạo lý này.

Đúng lúc này, người đàn ông cao lớn bắt đầu hành động, Hà Băng lùi về phía sau mấy bước theo bản năng, lúc này mới tránh thoát khỏi bàn tay dê xồm của đối phương.

Hà Băng nhíu mày nói: “Em đói rồi, ăn cơm trước đi.”
“Ai nha, bây giờ là mấy giờ rồi, lúc này nên nghỉ trưa, nếu không thì chúng ta nghỉ trưa một lát đi, sau đó lại gọi thức ăn ngoài, đúng lúc nghỉ trưa xong thức ăn ngoài cũng đến luôn.” Người đàn ông cao lớn lộ ra nụ cười bỉ ổi, suy nghĩ tà ác trong nội tâm lại lộ không còn sót cái gì.

Hà Băng nhìn đối phương với vẻ mặt chán ghét, lời mời như thế này đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ từ chối, Hà Băng lui lại phía sau, người đàn ông cao to ấy lại dấy lên bản năng chinh phục, anh ta liếm liếm khóe môi bắt đầu đi về phía Hà Băng.

Trong mắt của anh ta, đối phương giống như con dê đang đợi được làm thịt, anh ta có thể đạt được rất dễ dàng.

Lúc anh ta đi đến gần Hà Băng, nước mắt của anh ta nhịn không được mà chảy xuống, đối phương giống như trong ảnh chụp, đúng là xinh đẹp động lòng người, nghĩ đến có thể có một đêm xuân với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, trong lòng của cái tên này kích động biết bao nhiêu.

Hà Băng vì để có được chứng cứ, cô ta nói với tên đàn ông đó: “Đi vào trong trước đi, ở đây có nhiều người lắm.”
Trong lòng của anh ta lập tức vui mừng, cũng không hấp tấp nhất thời, không kịp chờ đợi mà đi mướn phòng.

Lý Phàm đuổi theo, đồng thời dùng điện thoại quay video lại, đi theo sau tên đó, vừa mới đi đến phòng liền bắt đầu động tay động chân với Hà Băng, Hà Băng lập tức đấm anh ta một quyền.

Tên đàn ông cao to chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười gian nói: “Được đó, tôi thích, đồng chí cảnh sát vì để cho tôi mắc câu, cô hi sinh lớn lắm.”
Hà Băng sa sầm mặt, cô ta cho là đối phương không nhận ra cô ta, không ngờ tới là lại bị đối phương phát hiện từ lâu.

Sức lực của anh ta rất lớn, anh ta nhanh chóng áp chế được Hà Băng, Hà Băng mới biết là mình đã quá tùy tiện rồi, bây giờ cô ta chỉ hy vọng là Lý Phàm có thể nhanh chóng đến đây.

Lý Phàm đá văng cửa ra, lần này tên đàn ông cao to đó lập tức mất hồn, mà Hà Băng lại đá một phát vào phía dưới của anh ta.

Tên đàn ông cao to đau đớn che hạ bộ, thét lên một tiếng, biểu cảm vô cùng thống khổ.

Lý Phàm nhìn xong cũng nhịn không được mà đồng cảm cho tên đàn ông cao to, vật này bị đá trúng đúng là còn khó chịu hơn so với chết, một chiêu này thật sự quá độc ác, anh nhịn không được mà duỗi ngón tay cái với Hà Băng.

“Tao trúng kế rồi.” Tên đàn ông cao to mới biết là mình đã bị mắc mưu, anh ta thẹn quá hóa giận nhào về phía Lý Phàm, anh ta sẽ không tùy tiện đánh phụ nữ, với lại đánh bị thương rồi thì chơi không vui cho lắm.

Anh ta chỉ có thể giải quyết Lý Phàm trước, nhưng mà anh ta không chú ý đến một chi tiết, Lý Phàm có thể đạp cửa ra một cách nhẹ nhàng, chắc chắn là sức lực cũng không phải như người bình thường.

Lý Phàm không nói hai lời liền đạp một đạp, tên đàn ông cao to liền bay ngược ra bên ngoài, đập lên trên vách tường, vách tường bị đập tạo ra một cái lỗ hõm.

Tên đàn ông cao to đau đớn toàn thân, cảm thấy trên người của mình đã bị gãy mất mấy cái xương sườn, anh ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lý Phàm, không thể tin được là sức lực của Lý Phàm lại lớn như thế.

Hà Băng cũng trợn tròn mắt mà nhìn, cô ta che miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với thực lực của Lý Phàm.

Tên đàn ông hất một túi bột phấn, sau đó thừa cơ chạy trốn.

Lý Phàm và Hà Băng ho khan mấy tiếng Lý Phàm hỏi: “Cô không sao đó chứ.”
“Không có việc gì.” Hà Băng lắc đầu.

Lúc này, Lý Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ anh mới nhớ lại mùi hương của bột phấn đó không bình thường, sau đó anh đỏ mặt, đồng thời Hà Băng cũng như vậy.

Sắc mặt của Lý Phàm thay đổi, tên đàn ông đó lại chơi chiêu này, vật đó có tà.

Lý Phàm đóng cửa lại theo bản năng, bây giờ đã bị trúng kế, không thể để cho bất cứ người nào biết, anh muốn đi tắm muốn để cho mình bình tĩnh lại một chút, nhưng mà vẫn không có bất cứ tác dụng gì.

Sau khi anh đi ra ngoài, đúng lúc Hà Băng nhìn thấy cơ thể của Lý Phàm, lúc này Hà Băng đỏ mặt không thôi, cô ta che mặt lại nhịn không được mà nhìn xuống phía dưới vài lần.

Lý Phàm và Hà Băng đều im lặng nhìn đối phương, Lý Phàm cười khổ một tiếng: “Nếu không thì…”
Lúc anh muốn nói lời tiếp theo, Hà Băng đột nhiên nhào lên, hai người ôm hôn nhau, trong lòng của Lý Phàm vẫn có chút cảm kích tên đàn ông cao lớn ấy đã bắt cầu nối cho anh với Hà Băng.

Qua một lúc lâu, trên giường hỗn loạn, cả người của Lý Phàm và Hà Băng đầy mồ hôi nằm ở trên giường, Lý Phàm đắp chăn cho Hà Băng, nhịn không được mà hút một điếu thuốc rồi thở dài.

Hà Băng của lúc nãy cũng không phải là Hà Băng mà anh quen biết, nếu như đối phương tỉnh dậy, anh phải giải thích như thế nào đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui