Thiếu Chủ Bí Mật


Sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm vuốt vuốt trán, cả nửa ngày cũng không nghĩ được biện pháp giải quyết, xem ra trước mắt nên thẳng thắn tương đối tốt hơn, dù sao thì tình huống lúc đó cũng là do tình thế bất đắc dĩ.

Lý Phàm suy nghĩ chắc là Hà Băng sẽ hiểu điểm này thôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ rồi, Lý Phàm bắt đầu đi ngủ, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trôi qua khoảng mấy tiếng đồng hồ, Hà Băng tỉnh lại, cô ta nhìn thấy dấu vết màu đỏ thẫm ở trên giường, cô ta liền ngây ngẩn cả người.

Hà Băng đột nhiên lại hét lên một tiếng, Lý Phàm liền tỉnh dậy, sau khi anh nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Hà Băng, đại khái đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

Anh vuốt vuốt trán, lần này thì xong đời rồi, chắc chắn là đối phương muốn nổi giận với mình.

Lý Phàm muốn giải thích theo bản năng: “Chuyện đó, thật là ngại quá, đây là một chuyện ngoài ý muốn.”
Sau khi anh nói xong anh liền cảm thấy câu trả lời này của mình quá ngớ ngẩn, đổi lại là ai thì cũng không có người nào tin tưởng nó là thật.

“Ngoài ý muốn hả? Anh cho rằng tôi có tin không?” Hà Băng khịt mũi cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không ngờ tới anh lại là người như vậy.”
Khóe miệng Lý Phàm co rúm, xem ra là đối phương không hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, lúc này Lý Phàm mới giải thích với Hà Băng.


Hà Băng nghe xong thì sửng sốt một trận, cô ta hoàn toàn không nhớ gì về chuyện hồi lúc nãy, chỉ có chút ấn tượng, cô ta rơi vào trầm tư, cuối cùng cũng tin tưởng mình và Lý Phàm đã bị mắc bẫy.

Nhưng mà điều này có thể trách được ai đây, trong lòng của cô ta hận tên đàn ông đó muốn chết đi được, nếu như không phải do anh ta thì cũng sẽ không xảy ra loại chuyện như thế lúc này, Hà Băng lại quên chuyện quan trọng như vậy.

Hình như là cái tên đó sớm không còn ở đây nữa, Hà Băng vô thức hỏi Lý Phàm: “Người kia chạy đi đâu rồi?”
“Chắc có lẽ là đã chạy xa rồi.” Lúc này, Lý Phàm mới lên tiếng nói.

Sau khi Hà Băng nghe xong, cô ta cảm thấy bất lực, không bắt được tên đàn ông đó, ngược lại lần đầu tiên của mình cũng bị mất đi, nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên của mình được trao cho Lý Phàm, trong lòng của cô ta liền cân bằng hơn rất nhiều.

Suy nghĩ cẩn thận lại, nhân phẩm của Lý Phàm không tệ, nếu như lần đầu tiên được trao cho đối phương, vậy thì cũng không tính là thua thiệt.

Lúc này, Hà Băng mới tạm thời quên đi chuyện đó, Lý Phàm nhịn không được mà ho khan một tiếng: “Chuyện đó, bây giờ cô đã biết tôi vô tội rồi.”
Thật ra thì anh đang ám chỉ với Hà Băng, anh muốn đối phương xin lỗi mình.

“Dù sao thì anh cũng được lợi.” Hà Băng ôm tay lầm bầm một câu, nghĩ thầm đều đã chiếm tiện nghi của người ta mà còn khoe mẻ.


Lý Phàm đảo mắt nhìn, cười khổ nói: “Tôi cũng chịu thiệt mà, vì để đối phó với cô, thân thể của tôi đã có chút mệt mỏi rồi.”
Làm gì có chuyện Hà Băng nghe không hiểu ý tứ trong câu nói ấy, khuôn mặt của cô ta lập tức đỏ như quả táo chín, lúc này mới nhục chí nói: “Xin lỗi, là tôi đã trách oan anh.”
Lý Phàm cũng cảm thấy bản thân mình bắt nạt người ta, lúc anh nhìn thấy Hà Băng, tâm trạng rất phức tạp, không biết nên đối mặt với Hà Băng như thế nào.

Trong lòng của Hà Băng lại càng phức tạp hơn nữa, cô ta thích Lý Phàm, nhưng mà cô ta vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ càng, bây giờ lại xảy ra loại chuyện như thế, lúc cô ta nhìn Lý Phàm, con nai ở trong lòng không ngừng chạy loạn.

Bầu không khí vô cùng xấu hổ, hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, Hà Băng mới mở miệng nói: “Vậy, vậy anh cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra đi, tuyệt đối đừng có nói ra.”
Lý Phàm cũng không phản đối anh, nhẹ gật đầu với Hà Băng.

Hà Băng đột nhiên lại nói một câu: “Chắc chắn là cái tên đó đã đi rồi, sao anh lại để hắn ta chạy vậy chứ?”
Sau khi Lý Phàm nghe xong, anh bất đắc dĩ nói với Hà Băng: “Tôi cũng đâu có cách nào khác, lúc nãy chúng ta lại rơi vào tình trạng đó, nếu như bắt hắn ta lại rồi đánh cho ngất xỉu, đến lúc đó hắn ta tỉnh dậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ à.

Hơn nữa, chân được mọc ở trên người của hắn ta mà.”
Nghe Lý Phàm giải thích như thế, Hà Băng lập tức không còn lời nào để nói, suy nghĩ kỹ lại thì thấy Lý Phàm nói rất có đạo lý.


Lần thứ nhất không thành công, cô ta cũng không cam lòng, lúc cô ta đứng dậy, thân thể yếu ớt đến nỗi không có sức đứng vững, cô ta oán trách nhìn thoáng qua Lý Phàm, cho rằng đều là do lỗi của đối phương.

Sau khi Lý Phàm cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trong đôi mắt của Hà Băng, anh vò vò đầu.

“Trước tiên cô nằm yên ở đó đi, để tôi lấy thuốc cho cô.” Lý Phàm đau lòng nhìn đối phương rồi nói, dù sao thì anh cũng đã phát sinh chuyện đó với đối phương, nếu như anh ngồi yên không quan tâm, vậy thì đúng là không có lương tâm.

“Được.” Lúc đầu, Hà Băng muốn đứng dậy một lần nữa, sau khi phát hiện toàn thân không có sức lực, lúc này cô ta mới đành phải dựa theo ý của Lý Phàm mà làm.

Sau khi Lý Phàm biết được vị trí của cái tên đó, lúc này anh không nói hai lời mà lập tức hành động, nếu như không có cách nào giải quyết chuyện này, như thế thì anh sẽ có lỗi với Hà Băng.

Ban đầu, anh đã đồng ý với Hà Băng là sẽ bắt người kia, nếu như không bắt được người thì anh cũng cảm thấy xấu hổ.

Sau khi biết được vị trí, lúc này Lý Phàm mới xuất phát đi bắt người.

Cái tên đàn ông cao lớn ấy ôm tâm lý quá tam ba bận, cho nên mới chạy thoát, giờ anh ta bắt chéo chân ngâm nga một bài hát, trông vô cùng hài lòng.

“Đến đây, xoa bóp chỗ này cho tôi.” Tên đàn ông cao to cười xấu xa nói.

Mấy người phụ nữ đó nhìn thấy bộ phận mà tên đàn ông chỉ, bọn họ lập tức đỏ mặt.


Nếu là bình thường, người đàn ông nhìn thấy mấy người phụ nữ này thì chắc chắn sẽ rung động, nhưng mà sau khi gặp được Hà Băng, anh ta có làm như thế nào cũng không quên được, rất xinh đẹp, anh ta cảm thán một trận ở trong lòng, đột nhiên anh ta lại cảm thấy chán ngấy mấy người phụ nữ này.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên lại bị đá ra, một bóng đen xuất hiện ở cửa, toàn đàn ông cao to vốn muốn chửi mẹ nó, lúc mà anh ta nhìn thấy cái bóng đen ấy, khóe miệng bỗng nhiên khẽ mím lại, tại sao cái tên này lại đến đây rồi.

Người đến chính là Lý Phàm, tên đàn ông cao to có bóng ma tâm lý đối với Lý Phàm, anh ta hoàn toàn không ngờ tới là Lý Phàm lại xuất hiện ở đây, anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Lý Phàm trực tiếp túm cái tên đàn ông từ trong căn phòng mập mờ ra bên ngoài, lúc anh ta bị lôi ra ngoài, gần như là không dám phản kháng, anh ta biết Lý Phàm là ai.

Anh ta đã từng chịu thiệt thòi rất lớn ở trong tay của Lý Phàm, nếu như Lý Phàm thật sự muốn tự mình ra tay, anh ta cũng chẳng phải là đối thủ.

Mấy người phụ nữ đó cũng giật mình, còn tưởng là cục cảnh sát đến đây bắt người, Lý Phàm nói với những người phụ nữ đang hốt hoảng: “Tôi có ân oán với hắn ta, không có liên quan gì với các người.”
Những người phụ nữ ấy nghe đến đó, lúc này mới yên tâm hơn, bọn họ lập tức làm như không nhìn thấy cái gì, đồng loạt rời khỏi.

Tên đàn ông cao to cũng luống cuống, anh ta cầu xin Lý Phàm tha thứ: “Anh, anh thả tôi ra đi.”
Lý Phàm nở nụ cười gằn: “Thả mày ra hả? Mày nghĩ ngây thơ quá đó.”
Tên đàn ông cao to không ngừng cầu xin, đúng lúc này trong ánh mắt của anh ta hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ta rút sợi dây lưng ra, đương nhiên là Lý Phàm có thể nhìn ra được động tác nhỏ của đối phương.

Lúc anh ta vừa định ra tay, Lý Phàm liền nắm chặt lấy cổ tay của anh ta rồi sau đó dùng sức một chút, anh ta lập tức hét thảm một tiếng, đau đến nỗi nước mắt đều rơi xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận