Thiếu Chủ Bí Mật


Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục bắt đầu sợ hãi, Lý Phàm mạnh như vậy khiến hắn ta cảm giác nguy hiểm rất cường đại, hắn ta nghĩ, có phải mình sai rồi không, chẳng lẽ ngày từ đầu đã không nên quan tâm đến chuyện này?
Càng nghĩ, trong lòng hắn ta lại càng hối hận, nhưng Lý Phàm đã đánh đàn em của hắn ta, nếu hắn vẫn ngồi yên không để ý đến, sau này hắn ta làm sao có thể làm lão đại?
Hơn nữa hắn ta lại còn lạ trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, nếu chuyện này truyền đi, ngài Thiên có lẽ sẽ cho rằng hắn ta làm mất mắt ngài ấy.

Sau khi nghĩ đến đây, hắn ta quyết định cho dù thế nào cũng không thể làm mất thể diện ở đây, nó có liên quan đến địa vị của hắn ta.

Nếu bây giờ hắn ta dùng lời nói khách khi với Lý Phàm, ngài Thiên chẳng những răn dạy hắn ta, ngược lại còn vô cùng vui vẻ cho đối phương trực tiếp trở thành người thế chỗ cho anh Mãnh.

Không được một lúc lâu, đám đàn em của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục đều bị Lý Phàm đánh ngã nằm dưới đất, gần như cả lực phản kích cũng không có.

Đàn em của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục không ngừng rên rỉ, sau khi nghe thấy đàn em rên rỉ, tâm trạng của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục rất không tốt.

“Nhóc con, tốt nhất mày hãy lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha với tao, như vậy tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu không mày sẽ không có kết cục tốt đâu!” Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục uy hiếp.

Lý Phàm mang dáng vẻ giống như không nghe thấy, anh móc móc lỗ tai nói: “Tôi không hiểu ý của anh!”
Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục lập tức nổ tung, hắn ta đương nhiên hiểu đây là Lý Phàm đang giả câm giả điếc với mình, hắn ta lạnh lùng nói ra: “Rất tốt, phải biết tương lai tao sẽ là cánh tay phải cuả ngài Thiên!”
“Đây chẳng qua chỉ là cánh tay phải trong tương lai, bây giờ vẫn chưa phải đâu!” Lý Phàm thản nhiên nói.

Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục không khỏi nổi giận, hắn ta dù sao cũng là cánh tay phải của ngài Thiên trong tương lai, ở Hán Thành cũng nhất định sẽ thành danh, nhưng Lý Phàm lại dám khiêu khích mình như thế, lá gan này cũng quá lớn đi, rõ ràng là không có ý để hắn ta vào trong mắt.

“Lão đại, anh phải báo thù giúp chúng em, không thể bỏ qua cho tên nhóc này!” Những người bị Lý Phàm đánh ngã đang cáo trạng với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục, hi vọng hắn ta có thể lấy lại mắt mũi cho bọn họ.

Ngược lại, bọn họ càng muốn nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh chết, một khi Lý Phàm bị đánh chết đi sống lại, oán khí vì bị đánh của bọn họ cũng sẽ tiêu tan đi rất nhiều.

Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục cười lạnh nói: “Yên tâm, tao sẽ báo thù cho chúng mày!”
Đôi mắt của đám đàn em của người đàn ông đầu trọc trọc mặc âu phục toả sáng, bọn họ cũng nghe ra được giọng điệu rõ ràng đang muốn nổi giẩn của hắn ta, bọn họ biết công phu của lão đại lợi hại đến mức nào.

Xem ra lão đại muốn làm náo động vì bọn họ, bọn họ không khỏi mong đợi, giống như nhìn thấy dáng vẻ bị đánh đi chết lại của Lý Phàm.

Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục tháo cà vạt của mình xuống, đồng thời làm nóng người một hồi, hắn ta cười gằn: “Tao có thể trở thành thủ hạ của ngài Thiên, cũng không phải dựa vào kỹ năng giả, mà là bản lĩnh thật sự!”
“Vậy anh hay đem công phu của mình lấy ra để tôi mở mang tầm mắt một chút đi!” Lý Phàm chậm rãi nói.

Sau khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe thấy câu ấy, hắn ta gần như bị chọc giận, cũng sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn phách lối như thế, ánh mắt hắn ta hiện lên một tia lạnh lẽo, quả quyết đánh một quyền tới.

Trước đó hắn ta có học qua tán thủ mấy năm, sau đó đến bơi lội, cũng luyện thành một thân với phương thức xuất chiêu tàn nhẫn.

Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục ra tay gần như bá đạo và tàn nhẫn, cho dù không đánh trúng người cũng đủ để khiến người khác bị doạ sợ.

Những tên đàn em bị đánh sưng mặt kia lập tức vỗ tay nói khoác: “Lão đại uy vũ, lão đại cố lên, đánh tên nhóc này cho tàn phế đi!”
Sau khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe thấy tiếng động viên của đám đàn em của mình, sắc mặt hắn ta hiện lên một tia đắc ý, ở trong mắt hắn ta, Lý Phàm không khác gì với một người đã chết.

.

Chuyên trang đọc truyện -- T RÙMTRUYỆN.

ME --
Lý Phàm hơi sững sờ, cũng nhận thấy công phu của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục không đơn giản, anh không thể không âm thầm sợ hãi thán phục, không hổ là trợ thủ đắc lực được Sở Thiên Trung chọn trúng, quả nhiên là có chút nội tình.

Mỗi một lần người đàn ông đầu trọc mặc âu phục ra tay thì lại càng thêm tàn nhẫn, gần như khiến người khác không có cách nào để né tránh, Lý Phàm không tiếp tục trốn tránh, mà là lựa chọn cách cứng đối cứng với đối phương.

Nắm đấm của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục và Lý Phàm đồng thời đụng vào nhau, nhất thời không khí bộc phát ra một sóng khí, cổ tay người nào đó đột nhiên vang lên tiếng nứt xương răng rắc.

Tất cả mọi người ở đây theo bản năng đều kết luận cánh tay của Lý Phàm chắc chắn đã bị gãy, bọn họ đối với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục vô cùng tự tin, bọn họ đã từng nhìn thấy người đàn ông đầu trọc mặc âu phục đánh nát một viên gạch chỉ bằng một quyền.

Trong phương diện nắm đấm, nắm đấm của lão đại chắc chắn sẽ rắn chắc hơn so với nắm đấm của Lý Phàm.

Nhưng điều tiếp theo khiến bọn họ không bình tĩnh được nữa, Lý Phàm hoàn toàn không có biểu hiện gì, mà lão đại của bọn họ lại liều mạng ôm cánh tay, dáng vẻ rất thống khổ.

Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục bị đau cắn chặt răng, suýt chút nữa nhịn không được phải hét lên, khi hắn ta nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, hắn ta không ngờ thực lực của Lý Phàm lại mạnh mẽ đến như vậy, kết quả này ngàn vạn lần hắn ta không ngờ đến.

Khi hắn ta nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt không còn vẻ khinh miệt trước đó, mà chỉ còn là hoảng sợ.

Hắn ta vô cùng e ngại với Lý Phàm, giống như gặp được ác ma vậy.

Những đàn em kia cũng rất trung thành, theo bản năng bọn họ chạy đến bên cạnh người đàn ông đầu trọc mặc âu phục hỏi thăm: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe đến đó, hắn ta tức giận mắng: “Chúng mày nói xem tao thế này còn có thể không sao à?”
Hắn ta gần như tức giận muốn nổ tung, đến lúc này, đám đàn em còn hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc.

Sau khi đám đàn em kinh ngạc mất mấy giây, mới nhận ra rằng mình nói sai, bọn họ vội vàng nói xin lỗi với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục: “Lão đại, tại bọn em!”
“Được rồi, đừng có ở đây nói hươu nói vượn với tao!” Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục tức giận nhìn thoáng qua, đồng thời hắn ta đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, ném đi mặt mũi lớn như vậy, trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu, quyết tâm phải cho Lý Phàm một bài học.

“Xem ra tao không lấy ra một chút bản lĩnh thật sự, mày còn tưởng là những gì tao nói là giả!” Ngay lúc này người đàn ông đầu trọc mặc âu phục quyết định nhờ sự giúp đỡ của Sở Trung Thiên.

Sau khi Sở Trung Thiên nhận được cuộc điện thoại, ngược lại ông ta còn cười gằn: “Cậu thân là trợ thủ đắc lực của tôi, vậy mà ngay cả một người cũng không đối phó được? Vậy tôi giữa cậu lại còn làm được gì?”
Sau khi nghe thấy tiếng quát lớn của Sở Trung Thiên, người đàn ông đầu trọc mặc âu phục chảy mồ hôi lạnh trên trán, xong đời, vị trí này của hắn ta không giữ được.

Sau khi Sở Trung Thiên cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Bưu đang đứng ở phía sau, nói: “Mặc dù hắn ta có chút vô dụng, nhưng chuyện này giao cho cậu, tôi rất yên tâm về cậu!”
Sau khi Bưu nghe đến đó, lập tức nhẹ gật đầu, hắn ta ngay lập tức xuất phát về phía mục đích của mình.

“Mày xong đời, ngài Thiên lập tức phái người đến để đánh mày!” Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghĩ chuyện này không thể nói ra, lúc này mới tiếp tục miễn cưỡng khoe khoang.

Lý Phàm đợi một lúc, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đúng lúc này Bưu lên tiếng chào hỏi anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui