Hà Băng nghi ngờ không biết có phải mẹ đang giận mình hay không, nhưng người phụ nữ trung niên xinh đẹp này đã nói như vậy rồi, cô ta chỉ có thể nhường chỗ, để cho cậu Trần vào trong.
Cậu Trần vào trong xong, đằng sau còn có một người trợ lý đi theo, người này xách túi lớn, túi nhỏ vào, rõ ràng đây là một đống quà cáp.
Sau khi mẹ Hà Băng thấy vậy, ban đầu bà ta còn hơi ngẩn người, sau đó trong lòng bắt đầu mừng thầm và hai mắt cũng bắt đầu sáng lên, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào đống quà cáp trên tay người trợ lý.
Cậu Trần đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ trung niên đối diện, khóe miệng anh ta nhếch lên rồi búng tay một cái, nam trợ lý kia liền bỏ tất cả đống đồ trong tay xuống đất.
Cậu Trần lập tức ra vẻ: “Dì ạ, cháu nghe nói hôm nay là sinh nhật của dì, cháu có chuẩn bị một chút quà cho dì.
Hôm nay cháu đi hơi vội nên cũng chỉ mang được tới bây nhiêu.”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp sau khi nghe thấy vậy xong, mặt mày lập tức hớn hở: “Ha ha, từng này còn ít gì nữa, chỗ đồ này không nhiều, không ít, rất được đấy chứ.”
Cậu Trần biết ngay là sẽ có kết quả như vậy.
Hà Băng lại rất khó chịu với anh ta, rõ ràng anh ta chỉ đang giả vờ làm như vậy.
Nhiệm vụ của nam trợ lý kia đã hoàn thành, anh ta không tiếp tục ở lại nữa mà chào tạm biệt rồi ra về.
Thái độ của người phụ nữ trung niên xinh đẹp với cậu Trần còn nhiệt tình hơn so với Lý Phàm, bà ta lập tức kéo anh ta tới ghế sofa, tươi cười nói: “Cậu Trần, cậu đến là được rồi, cần gì phải mang quà, hơn nữa sao cậu lại biết được sinh nhật của tôi?”
Khuôn mặt anh ta bắt đầu lộ ra vẻ xấu hổ, chuyện này là anh ta điều tra nên mới biết được, đương nhiên anh ta không thể nói ra, nếu không nhất định sẽ bị hiểu lầm là kẻ chuyên theo dõi người khác.
“Chuyện này, là Hà Băng nói cho cháu biết ạ.” Cậu Trần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được một cách rất hay.
Anh ta nói vậy không những có thể khiến người phụ nữ trung niên xinh đẹp khẳng định mối quan hệ giữa anh ta và Hà Băng mà còn có thể đùa một chút với Hà Băng, vậy là vẹn cả đôi đường.
Nhưng Hà Băng không hề phối hợp với màn kịch này của anh ta, cô ta thấy nhất định não anh ta úng nước rồi nên mới có thể nói ra được những lời như vậy.
.
đam mỹ hài
“Ít diễn kịch với tôi đi, anh là người thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ hay sao?” Sắc mặt cậu Trần vô cùng ngại ngùng, anh ta không ngờ Hà Băng lại không phối hợp với mình và còn vạch trần anh ta ngay trước mặt như vậy nữa.
Mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng, người phụ nữ trung niên xinh đẹp lại bảo vệ chút thể diện cho anh ta, giả vờ như mình không quan tâm: “Không sao, không sao, chỉ cần cậu có lòng là được rồi.”
Cậu Trần lau mồ hôi, cũng may người phụ nữ trung niên xinh đẹp này không tiếp tục nói nữa, nếu không nhất định anh ta phải tìm một cái lỗ để chui xuống, tự nhiên đúng vào lúc đó anh ta lại chú ý tới Lý Phàm.
Lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống, anh ta tưởng chỉ có một mình mình là khách, nhưng không ngờ lại còn một người khác nữa.
Anh ta lập tức nhìn Lý Phàm bằng thái độ thù địch, ngoài mặt anh ta vẫn vui vẻ nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem làm như thế nào để đuổi Lý Phàm đi: “Anh là?”
Chỉ cần quan sát kỹ một chút sẽ thấy nụ cười này của cậu Trần vô cùng giả dối, lúc này Hà Băng lại giành để trả lời hộ Lý Phàm: “Anh ấy là bạn của tôi.”
Thực ra ý mà Hà Băng muốn nói, đây là bạn của tôi, mong anh khách sáo một chút.
Nhưng cô ta không thể ngờ được, cậu Trần vốn dĩ đang tìm cách để đuổi Lý Phàm đi, bây giờ cô ta nói vậy càng làm anh ta hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, coi Lý Phàm như một tình địch.
“Bạn?” Ánh mắt cậu Trần lóe lên một tia nhìn lạnh lùng, nhưng Hà Băng ở bên cạnh nên anh ta không thể hiện quá rõ ràng, rồi bắt đầu miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, đưa tay về phía Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là bạn của Hà Băng, rất vui được làm quen với anh.”
Thực ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, Lý Phàm chỉ là một người bình thường, vì sao anh ta lại ở bên Hà Băng, đúng vào lúc đó trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác đố kỵ và ghen ghét với Lý Phàm.
Vừa nãy anh ta nhìn ra được thái độ của Hà Băng đối với Lý Phàm tốt hơn thái độ khi đối xử với anh ta rất nhiều, anh ta không ngờ Hà Băng lại nể mặt Lý Phàm hơn mình.
Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu, anh ta cảm thấy không hiểu rốt cuộc mình có điểm gì không bằng Lý Phàm, anh ta tự thấy tất cả mọi điểm trên người mình đều mạnh hơn so với Lý Phàm rất nhiều.
Anh ta cho rằng Lý Phàm nhất định chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không có tư cách để ở bên cạnh Hà Băng.
Lý Phàm cũng thể hiện mình không hề lép vế, anh nhìn ra được đối phương đã đưa ra lời khiêu chiến với mình, nếu bây giờ anh để lép vế nhất định sẽ để đối phương vô cùng đắc ý.
Anh không từ chối việc bắt tay với đối phương, nhanh chóng đưa tay ra.
Trong lòng cậu Trần mừng thầm, mặc dù sắc mặt của anh ta không hề thay đổi chút nào nhưng sức lực trên tay bắt đầu mạnh hơn, mục đích của anh ta không đơn giản, anh ta muốn Lý Phàm phải xấu mặt.
Lý Phàm hơi bĩu môi, trong mắt của anh nếu đối phương dùng trò này để đối phó với trẻ con còn được, nếu dùng để đối phó với anh e rằng là hơi ngây thơ.
Cậu Trần không ngừng tăng thêm sức lực, nhưng ngay sau đó, anh ta bắt đầu cảm thấy khó hiểu, anh ta cũng cảm giác được Lý Phàm không phải là người đơn giản, nếu không sẽ không coi sức lực của anh ta không ra gì như vậy.
Anh ta không tin những thứ tà thuật, tiếp tục dùng lực mạnh hơn.
Lý Phàm liếc mắt sang, thấy đối phương vẫn đang tiếp tục dùng lực, anh biết ngay người này một lòng muốn khiến anh mất mặt.
Lý Phàm coi như không nhìn thấy gì, bắt đầu phản công lại.
Cậu Trần lập tức cảm nhận được sức lực của Lý Phàm bắt đầu tăng lên, khuôn mặt anh ta không khỏi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm như nhìn thấy quỷ.
Cả người anh ta ngơ ngác, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài tầm dự liệu của anh ta.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta nhất định không dám tin rằng tất cả những việc này là thật, anh ta bắt đầu ngơ ngác không hiểu gì.
Tiếp đó khuôn mặt anh ta trở nên rất không chân thực, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, so với lòng lợn cũng không khác gì mấy.
Cuối cùng không chịu đựng được nữa, anh ta kêu lên một tiếng.
Mọi người nghe xong, ai cũng ngơ ngác, vô thức nhìn về phía cậu Trần, trong lòng không khỏi cảm thấy khinh bỉ, dù sao cũng là một người đàn ông, làm sao có thể kêu lên như phụ nữ vậy?
Lý Phàm cũng dừng lại đúng lúc, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía cậu Trần.
Cậu Trần nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Lý Phàm xong tức muốn nổ phổi, anh ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong lòng chỉ muốn giết Lý Phàm ngay lập tức.
Nếu không phải do Lý Phàm, anh ta cũng không tới mức thảm hại như vậy.
Anh ta nhìn bàn tay mình bị bóp lại trông không khác gì cái móng giò heo, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, nổi giận đùng đùng nói với Lý Phàm: “Tôi chỉ bắt tay với anh thôi mà, anh cần gì phải mạnh tay như vậy, anh biết giở trò quá đấy.”
Lý Phàm liếc nhìn anh ta, con người này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, anh nghi ngờ không biết anh ta hiểu thế nào về chuyện bắt tay?
Hà Băng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, tự nhiên nói đùa một câu: “Chẳng trách mọi người đều nói đàn ông là loại không ra gì, bây giờ thì tôi tin rồi.”.