Thiếu Chủ Bí Mật


Cậu Trần đành phải nhận thua, dù gì trong chuyện này, anh thật sự không đấu lại Lý Phàm, nếu giờ không cầu xin, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội nào khác.

Cậu Trần hận không thể đập đầu vào gối, lần này thật sự quá mất mặt, anh không ngờ mọi chuyện lại trái ngược so với những gì anh nghĩ.

Trong lòng anh hối hận đến xanh ruột, nhưng giờ anh chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Anh lạnh lùng nhìn Lý Phàm, không muốn bỏ qua như thế, anh đã suy nghĩ ổn thỏa, đợi anh ra khỏi đây rồi, sẽ nhờ anh trai mở võ quán của mình trừng trị Lý Phàm, giúp mình lấy lại mặt mũi.

“Vậy anh Lý, tôi có thể đi được chưa?” Cậu Trần rất biết che giấu cảm xúc của mình, gượng cười hỏi.

Tất nhiên Lý Phàm đã nhận ra tia oán hận mới thoáng qua mắt cậu Trần, nhưng anh cực kỳ bình tĩnh, biết cậu Trần sẽ không bỏ qua như thế.

Nhưng anh chẳng muốn làm khó đối phương, nên xua tay ngay.

Cậu Trần nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng nhất thời mừng rỡ, vừa cảm kích vừa rời khỏi đây.


Để làm quen với Lý Phàm, người đàn ông mặt sẹo cũng không để tâm nhiều như vậy, anh ta vô thức lấy tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho anh, sau khi Lý Phàm nhận lấy thì rất ngạc nhiên.

Người đàn ông mặt sẹo cười hì hì nói: “Cậu Lý, lúc nãy tôi đã có nhiều đắc tội, mong cậu đừng để bụng, tôi muốn mời cậu một bữa cơm để nhận lỗi.”
Lý Phàm cười khẩy: “Liệu có phải là tiệc Hồng Môn Yến không?”
Người đàn ông mặt sẹo nghe xong thì giật mình, bị câu chất vấn của Lý Phàm dọa sợ, vội xua tay nói: “Cậu Lý, cậu đang nói gì thế, tất nhiên không phải là tiệc Hồng Môn Yến rồi, hơn nữa tôi đâu to gan như vậy.”
Anh biết rất rõ, dù anh bố trí tiệc Hồng Môn Yến, cũng chẳng làm được gì Lý Phàm, anh cũng chứng kiến tận mắt thực lực của anh ấy, nên không muốn xảy ra xung đột nào với Lý Phàm nữa.

Anh định làm quen Lý Phàm, dù gì đối phương cũng là nhân vật lớn, nếu quen được đối phương là cơ hội tốt.

Chỉ cần nghĩ đến lợi ích trong chuyện này, anh bắt đầu trở nên hơi hưng phấn.

Lý Phàm biết người đàn ông mặt sẹo để lại danh thiếp cho anh là có ý gì, chẳng qua là muốn làm quen với anh, nhưng anh cũng không từ chối, nếu anh ta đã nói thế, anh sẽ không ngại mà đồng ý.

“Được.” Lý Phàm gật đầu nói.

Người đàn ông mặt sẹo thấy Lý Phàm đã đồng ý thì nhất thời vui vẻ, đây là chuyện vô cùng tốt với anh.

“Cảm ơn cậu Lý đã cho tôi cơ hội này.” Người đàn ông mặt sẹo vội nói.

Lý Phàm và người đàn ông mặt sẹo hàn huyên một lát, rồi anh ta mới dẫn đàn em của mình rời đi, hơn nữa lúc rời đi, thái độ vô cùng hèn mọn.

Kể từ lúc Lý Phàm nhanh chóng lấy ra 30 tỷ, người đàn ông và người phụ nữ trung niên càng nhìn càng thấy thích, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra đối phương lại xuất sắc đến thế.

Người phụ nữ trung niên khen ngợi: “Không hổ là bạn con gái tôi, không những khiêm tốn, mà còn giàu có như vậy, mạnh hơn cậu Trần không biết bao nhiêu lần, cái tên đó suốt ngày chỉ biết khoe khoang.”
Cậu Trần vừa bước ra khỏi cửa nhà Hà Băng, nghe người phụ nữ trung niên luôn đứng về phía mình lúc trước khen ngợi Lý Phàm, thì lảo đảo suýt ngã xuống sàn, chuyện này hoàn toàn trái ngược so với những gì anh nghĩ.

Tốt xấu gì thân phận của anh cũng hơn Lý Phàm nhiều, sao bà lại kéo anh vào, trong lòng anh càng bắt đầu tích tụ nỗi oán hận với Lý Phàm.


Người đàn ông trung niên rất tò mò về chuyện Lý Phàm đang làm ở đâu, ông cho rằng nếu anh có thể lấy ra 30 tỷ, thì một là anh là cậu chủ con nhà giàu, hai là một doanh nhân.

Nhưng trước mắt, ông chưa từng nghe nói ở Hán Thành có nhân vật nổi tiếng như Lý Phàm, ông nghĩ chắc chắn thân phận của anh không hề đơn giản.

Nên ông muốn thông qua chuyện này để hiểu rõ hơn về Lý Phàm.

Lý Phàm cũng nhìn ra người đàn ông trung niên rất xem trọng công việc của mình, nên khẽ cười, nhưng không nói gì.

Người đàn ông trung niên thấy Lý Phàm không chịu nói thì cũng thức thời không hỏi nữa.

Nhất thời bầu không khí lại chìm vào im lặng, mặc dù tình huống nguy cấp nhất đã qua đi, nhưng trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.

Em trai của Hà Băng thấy cả nhà nhìn mình bằng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành thép, thì nhất thời không có chỗ dung thân, từ chuyện này anh ta mới biết, rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm lớn thế nào?
Người đàn ông trung niên nói với em trai Hà Băng: “Kể từ hôm nay, con không còn là con trai của ba nữa, ngày mai chúng ta sẽ đến tòa án cắt đứt quan hệ cha con.”
Ông nghĩ con trai phá của này của mình là con ghẻ, dù chuyện này đã trôi qua, nhưng chắc chắn đối phương vẫn sẽ phạm phải sai lầm lớn hơn.

Hôm nay chỉ có thể nói là may mắn, có Lý Phàm trả tiền giúp, mới vượt qua được nguy cơ, nhưng lần sau, sau sau nữa thì sao?
Nên người đàn ông trung niên càng không dám nghĩ tiếp, mọi người có mặt ở đây đều không nói đỡ cho em trai Hà Băng, bọn họ đều cho rằng anh ta đáng đời, tự mình chuốc lấy.

Em trai Hà Băng vẫn không biết sai, ngược lại còn hừ lạnh: “Chỉ cần ba cho con ba trăm nghìn, chắc chắn con sẽ thắng lại hết.”

Lý Phàm nghe anh ta nói vậy thì chỉ có thể nhận xét một câu, đây chính là tâm lý con bạc, luôn mang chấp niệm mình sẽ thắng, nhưng thực chất lại thua mãi.

Người đàn ông trung niên không hề tin tưởng đối phương, hoàn toàn thất vọng về con trai mình, lúc trước ông cho đối phương nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta vẫn thua sạch, dù cho thêm ba trăm nghìn nữa cũng chẳng ăn thua gì.

Em trai Hà Băng vô thức nhìn về phía Lý Phàm rồi nói: “Anh rể, hay là anh cho em mượn một khoản tiền đi!”
Lý Phàm cười khẩy: “Tôi cho cậu mượn một khoản tiền, cậu suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy, tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.”
Em trai của Hà Băng chủ yếu là nhìn trúng Lý Phàm giàu có, nên mới nghĩ đến việc mượn tiền anh ấy, nếu anh ấy cho anh mượn tiền thì không còn gì bằng.

Lý Phàm biết nếu anh cho đối phương mượn tiền, thì đó chính là nối giáo cho giặc.

Hà Băng đỏ mặt, lạnh lùng nói với em trai: “Em đừng ăn nói bậy bạ, chị và anh ấy vẫn chỉ là bạn bè thôi.”
Không biết tại sao, người đàn ông và người phụ nữ trung niên chợt nhận ra Lý Phàm và con gái họ rất xứng đôi, nếu hai người có thể ở bên nhau thì đây đúng là chuyện tốt.

Em trai của Hà Băng bỗng bắt đầu uy hiếp Lý Phàm: “Nếu anh không cho tôi mượn tiền, chắc chắn tôi sẽ không để anh sống thoải mái.”
Lý Phàm nhất thời dở khóc dở cười, không hiểu rốt cuộc em trai Hà Băng đang làm trò gì, anh ta nghiến răng nói: “Đã mấy ngày rồi tôi không có chơi, hôm nay tôi nhất định phải đi qua đó, mọi người phải cho tôi ba trăm nghìn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận