Thiếu Chủ Bí Mật


Lúc đến phòng cấp cứu, Cố Thiệu Dũng bắt đầu biểu diễn kỹ năng diễn xuất yếu kém của mình, ông ta ôm chân bác sĩ mặc áo blouse trắng nói: “Ông nhất định phải cứu ba tôi, chỉ cần có thể cứu sống ba tôi, thì bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.”
Thật ra trong lòng ông ta đang ước gì ông cụ Cố mau chết đi, như vậy ông ta sẽ nắm quyền lực to lớn trong nhà họ Cố, Cố Thiệu Phong cũng bắt đầu biểu diễn, cả hành lang đều là tiếng khóc, à không, là tiếng la hét của hai người.

Vì trên mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều không có một giọt nước mắt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tức giận nói: “Tôi đang đi vào cứu người mà ông cản tôi làm gì?”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng vô cùng lúng túng, lúc này mới buông chân đối phương ra, gượng cười nói: “Thật ngại quá, ông mau vào trong đi.”
Lúc Lý Phàm và Cố Họa Y tới, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều trầm mặt, vì trong nhà họ Cố, người có địa vị uy hiếp bọn họ nhất chỉ có anh và cô.

Bọn họ cực kỳ lo lắng chuyện này sẽ bị Lý Phàm và Cố Họa Y phá hỏng, nên lúc nhìn thấy hai người, trong lòng bọn họ đều vô cùng khó chịu.

“Ông nội sao rồi ạ?” Cố Họa Y hỏi.

Đúng lúc này, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cười khẩy nói: “Cô còn không biết xấu hổ chạy tới đây, ông nội vì cô mới tức giận nhập viện đấy.”
Cố Họa Y tự dưng bị oan như vậy, ngoài việc khó hiểu, thì cô càng tức giận, đã đến nước này rồi, mà hai người bác này vẫn muốn gây sự với cô.

“Đúng vậy, đều tại cô đó, nếu không vì cô, thì ông nội tôi sẽ không bị bệnh nặng.”
“Huyết áp ông cụ vốn đã cao, nếu không phải mấy năm nay hai người luôn chọc tức ông cụ, thì ông cụ sẽ không phát bệnh nhanh như thế.”
“Nếu ông cụ chết thì hai người có trách nhiệm lớn nhất.”
“…”
Mấy thế hệ trẻ nhà họ Cố lên tiếng đều bị Cố Thiệu Dũng mua chuộc, nên mới dựa theo kịch bản của ông ta giá họa cho Cố Họa Y.

Cố Họa Y nghe mấy người này nói vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, đúng lúc này, Cố Bội Sam không thể nhìn tiếp được nữa, cô bắt đầu phản bác lại: “Mấy người nói vậy có hơi quá đáng đấy, ông nội bỗng tăng huyết áp là tình huống nhất thời, hơn nữa, là do bác cả và bác hai tới tìm ông nội, nên ông nội mới phát bệnh.”
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều sửng sốt, bọn họ đều không ngờ Cố Bội Sam lại đứng ra nói đỡ cho Cố Họa Y, hơn nữa còn cố ý nhắc đến họ.

Bọn họ nhất thời lộ ra vẻ mặt có tật giật mình, hù dọa Cố Bội Sam: “Bội Sam, cháu đừng nói bậy bạ, chuyện này không liên quan đến hai bác.”
Cố Bội Sam cười khẩy: “Sao có thể không liên quan chứ, phải nói là rất liên quan mới đúng.”
Nhất thời, không ít họ hàng nhà họ Cố trung lập cũng nghe ra trong đó có vấn đề, vô thức nhìn về phía Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, rồi chất vấn: “Rốt cuộc hai ông đã nói gì mới chọc ông nội tức giận như vậy?”
Cố Thiệu Dũng nhíu mày nói: “Trước giờ ông cụ chưa từng nổi giận với tôi, nên chuyện này hoàn toàn không thể nào.”
Họ hàng nhà họ Cố ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, Cố Thiệu Dũng nói rất có lý, dù gì đây cũng là sự thật, bọn họ cho rằng có lẽ là do trùng hợp, nên không tiếp tục chất vấn ông ta và Cố Thiệu Phong nữa.

Cố Thiệu Dũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ông không ngờ Cố Bội Sam lại đứng về phía người ngoài, Cố Bội Sam hoàn toàn phớt lờ ông ta, cô đã nghĩ xong rồi, cô phải đứng cùng chiến tuyến với chị Họa Y.

Cố Thiệu Dũng tiếp tục chế giễu: “Nhưng dù gì ông cụ phát bệnh cũng là do Cố Họa Y và Lý Phàm chọc tức, rồi tích tụ thành bệnh.”
Cố Họa Y nghe vậy thì mặt mày ảm đạm, cô không ngờ bác cả lại đứng đây phát động mọi người.

Lý Phàm lớn tiếng hỏi ngược lại ngay trước mặt mọi người: “Chẳng lẽ hai ông không chọc tức ông cụ à? Hơn nữa, chúng tôi chọc ông cụ tức giận vẫn không nhiều bằng hai người.”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, rồi liếc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, dù gì Lý Phàm cũng có lý mới nói thế.

Đúng lúc này, bác sĩ mới đi vào phòng cấp cứu bỗng bước ra, đầu đầy mồ hôi thở dài: “Xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi.”
“Chuyện này thật sự… quá xấu rồi!” Cố Thiệu Dũng kích động đứng dậy, lúc này ông mới nhận ra tâm trạng mình hơi kích động, nên vỗ trán, rất thương tiếc nói.

Cố Họa Y sốt sắng hỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao bác sĩ?”
“Đúng đó, không còn cách nào khác ư?” Để bày tỏ lòng hiếu thảo của mình, Cố Thiệu Dũng sốt sắng nói.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Thật ra vẫn còn một cách, nhưng bỏ đi, mấy người không làm được đâu.”
“Dù có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ tranh thủ giành lấy.” Cố Họa Y nói, mặc dù gần đây tâm trạng ông nội thất thường, nhưng chí ít cũng là ông nội cô.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Họa Y, bác sĩ mặc áo blouse trắng mới nói: “Trừ phi là thầy Hầu Đức Dương tới đây một chuyến, nhưng tiếc rằng hôm nay ông ấy phải tới nơi khác, có lẽ không kịp nữa rồi, dù tới kịp, tôi nói có hơi khó nghe nhưng mấy người cũng chẳng mời được, nên tốt nhất đừng ôm hy vọng này.”
Cố Họa Y nghe vậy thì suy sụp ngồi bệch xuống ghế, Lý Phàm nhíu mày hỏi: “Vậy người bệnh còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Lúc này bác sĩ mặc áo blouse trắng mới trầm ngâm nói: “Có lẽ chỉ còn nửa tiếng nữa, mọi người xem có thể tranh thủ được không?”
Ông là người theo chủ nghĩa nhân đạo nên khá ủng hộ, dù gì ông cũng chỉ nói ra thôi, còn thành công hay không thì không nằm trong câu nói của ông.

“Chuyện này, haizz.” Trong lòng Cố Thiệu Dũng đã mừng đến phát điên, nhưng vẫn giả vờ thương tiếc.

Lý Phàm không nỡ nhìn thấy Cố Họa Y đau lòng, dù gì cũng còn một tia hy vọng, nên anh vẫn phải tranh thủ, hơn nữa ông cụ còn phải duy trì tình hình trước mắt, nếu ông cụ mất thì cục diện này sẽ cực kỳ hỗn loạn.

Với tình hình trước mắt, Lý Phàm hy vọng có thể bớt được chuyện nào hay chuyện nấy, anh mượn cớ đi vệ sinh, gọi cho Hầu Đức Dương, nếu đối phương thật sự khởi hành rồi, thì anh cũng hết cách bảo ông ta quay về.

Còn việc Hầu Đức Dương có từ chối hay không đều do ông ta quyết định, Lý Phàm sẽ không ép buộc, Hầu Đức Dương nhận được điện thoại của Lý Phàm, biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì hủy bỏ lộ trình đi tới nơi khác, gấp gáp chạy tới bệnh viện.

Mấy người Cố Thiệu Dũng bắt đầu đi vào gặp mặt ông cụ lần cuối, nhưng ông cụ Cố bỗng thay đổi thái độ, đòi nói chuyện với Cố Họa Y trước.

“Ông nội.” Nước mắt Cố Họa Y nhất thời vỡ òa, rơi lã chã xuống sàn, ông cụ Cố cười nói: “Cháu khóc cái gì, trong nhà họ Cố, cháu là một trong đứa cháu mà ông kiêu ngạo nhất.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui