Thiếu Chủ Bí Mật


Nếu không phải chính miệng Trương Tiêu nói ra, Lý Phàm còn nghĩ mình đã nghe lầm.

Bởi anh biết bối cảnh gia đình của Trương Tiêu rất không tệ.

Lý Phàm bỗng tò mò, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ? Sao gia đình cậu lại lưu lạc đến nông nỗi này?”
“Haiz, tôi đành nói thật với cậu vậy.

Tôi biết nếu nói ra có lẽ cậu cũng không tin nhưng dù sau tôi vẫn phải nói cho cậu biết.”
Trương Tiêu trịnh trọng nói.

Lý Phàm tôn trọng ý kiến của Trương Tiêu, gật đầu nói: “Cậu cứ nói ra đi, mặc kệ thế nào tôi cũng sẽ tin cậu.”
Lúc này Trương Tiêu mới nói thật với Lý Phàm.

Gia đình của Trương Tiêu vốn rất khá giả, nhưng lúc học tiểu học, ba mẹ của Trong Tiêu thường xuyên cãi nhau, cãi cho đến khi Trương Tiêu học cấp ba thì cuối cùng bọn họ cũng bùng nổ dẫn đến ly hôn.

Trương Tiêu lựa chọn đi theo mẹ.

Nhưng lương của mẹ Trương Tiêu không cao lắm, lại không có nhà, có xe nên cuộc sống của Trương Tiêu cực kỳ khó khăn.

Vì vậy, cuộc đời của Trương Tiêu có thể nói là đã phiêu bạt nửa đời người.

Sau khi Lý Phàm biết chuyện của Trương Tiêu, anh rất thông cảm với anh ta.

Anh bỗng thấy bản thân mình còn tốt hơn Trương Tiêu nhiều.

Ít nhất anh cũng không thê thảm như vậy.

Lý Phàm biết Trương Tiêu khó xử, chợt sửa lời nói: “Nếu không cậu tới nhà tôi ở mấy ngày đi.”
“Được, được.” Trương Tiêu gật đầu lia lịa, khóe miệng nhếch lên, tất cả những gì anh ta vừa nói đều là bịa đặt, mục đích chính là muốn Lý Phàm thông cảm với anh ta.

Bởi vì nếu lần này chia tay, hẹn lần sau gặp lại, sợ là sẽ không có lý do nào tốt hơn.

Vì vậy anh ta muốn ở bên cạnh Lý Phàm, nhân tiện muốn moi cho được chìa khóa bí mật của Long Môn từ chỗ Lý Phàm trong thời gian ngắn nhất.

Lý Phàm cũng không ghét bỏ Trương Tiêu.

Anh và Trương Tiêu cùng là một loại người nhưng ít nhất anh đã vượt qua được.

Khi Lý Phàm trở về chung cư, Cố Họa Y khoanh tay trước ngực tức giận nhìn anh, hỏi tội nói: “Sao giờ này anh mới về, chắc không phải đi chơi mới về đấy chứ?”
Lý Phàm không khỏi ho khan, chỉ sợ Cố Họa Y nói nhiều.

Dù sao Trương Tiêu cũng đang ở đây.

Lỡ như để Trương Tiêu nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới anh ta.

Ban đầu Cố Họa Y cũng không hiểu lắm nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lý Phàm, cô mới hiểu rõ.

Cô kết luận người này chắc là bạn của Lý Phàm.

“Quên đi, không so đo với anh, em về phòng ngủ đây.” Cố Họa Y khoát tay, tìm lý do rời đi.

Khi Trương Tiêu thấy Cố Họa Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên.

Ít nhiều gì anh ta cũng nhận ra Cố Họa Y.

Cô không phải là một trong tứ đại nữ thần ở Hán Thành sao?
Nghĩ tới dáng vẻ liếc mắt đưa tình của Cố Họa Y và Lý Phàm, anh ta liền biết mối quan hệ của hai người.

Lúc này Trương Tiêu mới hiểu rõ, thì ra người bạn này của mình chính là người ở rể nổi tiếng mấy năm nay.

Trương Tiêu vốn nghĩ Lý Phàm đang phát đạt nhưng sau khi nghĩ tới việc Lý Phàm lại đi ở rể thì trong lòng anh ta cực kỳ xem thường Lý Phàm.

Lý Phàm cũng không ngờ người bạn của anh lại nghĩ anh như vậy.

Anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, bắt đầu rót trà cho Trương Tiêu.

Trương Tiêu cũng chú ý tới Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.

Đầu óc anh ta tắc nghẽn, máu cam chảy ròng ròng.

Nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp của Trần Hiểu Đồng và Hoa Trúc Nguyệt không ngừng lắc lắc lư trước mặt anh ta.

Nếu anh ta không động lòng thì đúng là kỳ lạ.

Ba người đẹp vô song này đều ở trong nhà Lý Phàm.

Anh ta không khỏi than thở, thằng nhóc này thật là có phúc.

Không biết tại sao Trương Tiêu bỗng ước ao mình được như Lý Phàm.

Đương nhiên Lý Phàm cũng chú ý tới bộ dáng buồn cười của Trương Tiêu Anh liếc mắt, chỉ có điều nể tình đối phương uống hơi nhiều nên tạm thời không để trong lòng.

“Đúng rồi, mấy ngày nay cậu cứ ngủ ở nhà tôi đi.” Lý Phàm đột nhiên nói.

Trương Tiêu lập tức bắt đầu nhập vai, tỏ vẻ cảm động nói: “Bạn học cũ, cậu tốt với tôi quá.

Nếu tôi ở đây luôn cậu có đuổi tôi đi không?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

Lý Phàm chậm nửa nhịp mới cười gượng, khiến Trương Tiêu không biết nói gì.

Lý Phàm khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là được.”
Trương Tiêu biết trong lòng Lý Phàm chắc chắn là không muốn.

Chỉ có điều anh ta biết nhiệm vụ chính của anh ta là thăm dò cho được chìa khóa bí mật của Long Môn, không cần phải suy nghĩ đến những việc khác.

Lúc này Trương Tiêu bỗng nói: “Không nói những thứ này nữa, tôi về phòng ngủ trước đây.”
Lý Phàm gật đầu, cũng không ngăn cản đối phương.

Sau khi Trương Tiêu về phòng ngủ, Trần Hiểu Đồng đột nhiên nói: “Tôi thấy bạn của anh chẳng phải người tốt lành gì.

Anh phải sớm đề phòng anh ta đi.

Người như vậy rất nguy hiểm.”
Lý Phàm nghe vậy rất ngạc nhiên.

Nhưng Trương Tiêu có nguy hiểm hay không trong lòng anh tự biết rõ.

“Yên tâm đi, cô không cần lo lắng việc này.” Lý Phàm cười nói.

Trúc Hoa Nguyệt cũng nói ngay theo: “Người kia cứ nhìn tôi chằm chằm, vừa nhìn đã biết là kẻ lưu manh.”
“Chậc, lần sau tôi sẽ chú ý.” Lý Phàm thấy buồn cười.

Dù sau Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều là những mỹ nhân tuyệt sắc, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ rung động.

Chỉ có thánh nhân mới không rung động khi thấy người đẹp như vậy nhưng trên đời này chẳng có bao nhiêu thánh nhân.

Lý Phàm luôn cảm thấy Trương Tiêu có gì đó khác lạ, về phần khác lạ chỗ nào anh cũng không nói ra được.

Anh thấy hình như Trương Tiêu đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lý Phàm nghĩ không ra nên theo bản năng gọi điện cho đội trưởng Chương, bảo đối phương đi điều tra gia đình của Trương Tiêu.

Nửa đêm, Lý Phàm nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Anh lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường để tránh kinh động đến Cố Họa Y.

Trương Tiêu cầm đèn pin trong tay, rón rén lục tìm trong tủ đựng đồ.

Quân sư Bạch gọi điện thọai bảo anh ta hành động vào ban đêm, nếu tìm không được thì hãy nghĩ tới cách moi tin.

Sáng nay anh ta đã thử qua.

Nhưng tửu lượng của Lý Phàm có thể so sánh với tửu tiên.

Anh ta biết nếu moi tin từ chỗ Lý Phàm còn khó hơn lên trời.

Vì vậy Trương Tiêu mới đổi cách hành động.

Nếu có thể trực tiếp lấy được chìa khóa bí mật của Long Môn thì anh ta không cần phí nhiều công sức như vậy.

Lấy xong thì rời đi luôn là được.

Nhưng dù anh ta có lục lọi thế nào cũng không có bất kỳ manh mối gì.

Thậm chí ngay cả một đồ vật khác lạ cũng không có.

Anh ta không khỏi cảm thấy đau đầu.

Vì không biết chìa khóa bí mật của Long Môn này có hình dáng thế nào nên khi tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trong lúc Trương Tiêu cúi đầu tìm kiếm cũng không nhìn đường, đột nhiên cảm thấy mình đụng phải một bức tường rất kiên cố, lập tức ngã sấp xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui