Nếu đổi lại là trước kia, Lý Phàm chắc chắn sẽ động lòng, nhưng mà bây giờ, sau khi anh có Cố Họa Y, anh đã không muốn hái hoa ngắt cỏ.
Cho dù là Cố Họa Y không nhìn thấy, trong lòng anh cũng áy náy.
Vì vậy đối với việc này anh cũng hơi kháng cự, giáng thủ sư xinh đẹp lại không ngờ Lý Phàm sẽ nói như vậy.
Giáng thủ sư xinh đẹp thản nhiên ngồi xuống, nói: “Khi anh còn nhỏ có phải đã cứu một cô gái không?”
“Một cô gái, này đều là chuyện khi còn bé, tôi cũng đã quên.” Lý Phạm bù thêm, nói: “Cô đừng nói với tôi là tôi cứu cô chứ, cho dù là như vậy, thay đổi so với lúc trước nhiều như vậy, làm sao cô biết người đó cứu cô là tôi.”
“Hừ, anh không nhớ rõ tôi nhưng mà tôi nhớ rõ anh, lúc trước khi anh đi, anh từng nói với tôi về tên của anh.” Khi Lý Phàm nghe vậy, đối với việc này rất bất ngờ, anh không ngờ khi còn nhỏ mình lại có thể làm chuyện tốt như vậy.
“Lại có chuyện như vậy, tại sao tôi lại không biết chứ?” Lần này Lý Phàm thật sự đã quên.
Giáng thủ sư xinh đẹp bĩu môi nói: “Anh đã quên, tôi thì không quên.”
“À, vậy thì cô nói với tôi một chút đi.” Nếu thật là như vậy thì thực sự quá trùng hợp, Lý Phàm nhịn không được tự hỏi, chẳng lẽ trái đất thật sự nhỏ như vậy sao?
Lúc này giáng thủ sư xinh đẹp như đã nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì, nói: “Trái đất đương nhiên nhỏ như vậy, bỏ đi, không nói nhiều với anh những điều này, nói những thứ này cũng không có quá nhiều tác dụng.”
Lý Phàm cũng sốt ruột, “Cô cứ nói cho tôi biết đi, dù sao coi như là tôi nghe một câu chuyện xưa, nếu như cô không nói cho tôi biết, tôi đây liền cho rằng cô đang lừa tôi.”
Sau khi biết nguyên nhân, ít nhiều anh cũng có chút thất vọng, anh còn cho rằng mình đẹp trai nên đã thu hút đối phương, anh còn bởi vì vậy mà tự luyến cả buổi nữa chứ.
Kết quả sự thật này lại vả mặt mình.
Giáng thủ sư xinh đẹp lắc đầu nói: “Thật ra tôi rất tán thưởng nghị lực của anh, tôi cũng biết mấy năm này anh đã trải qua những chuyện gì, nếu không phải nghị lực của anh làm tôi cảm động, tôi cũng sẽ không thích anh, công thêm ngoại hình của anh, cũng là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, không phải có câu nói rất đúng, người tình trong mắt là Tây Thi, không phải, là đẹp trai.”
Lý Phàm im lặng không còn lời gì để nói, lập tức đứng dậy nói: “Tôi không cần cái gì mà lấy thân báo đáp, chỉ cần cô đừng tới tìm tôi gây phiền phức là được.”
“Vậy không thể được.” Giáng thủ sư xinh đẹp cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp bắt đầu muốn đẩy Lý Phàm xuống giường, định cởi ra áo của anh… Sau khi Lý Phàm ngửi thấy được hơi thở của đối phương, cộng thêm thân hình duyên dáng, nóng bỏng của đối phương, dần dần cũng bắt đầu không kiểm soát được, anh theo bản năng muốn ôm lấy đối phương.
Nhưng cuối cùng, dưới ý chí mạnh mẽ của mình, Lý Phàm vẫn nhịn xuống ham muốn của mình, anh lập tức đứng lên, mỉm cười nói: “Vẫn là thôi đi.”
Giáng thủ sư xinh đẹp không thất vọng, ngược lại còn tán thưởng nhìn về Lý Phàm, tạm thời cô ta không nóng nảy, hơn nữa con mồi dễ dàng đạt được như vậy cũng không có ý nghĩa.
Sau khi Lý Phàm rời khỏi, trong lòng hơi tiếc nuối sao, vì sao ý chí của mình không thể yếu hơn một chút chứ, dù có hơi tiếc nuối anh ta vẫn bội phục chính mình, vậy mà lại có thể gắng gượng qua một cửa này.
Lý Phàm cảm thấy tất cả những chuyện này xảy ra quá đột nhiên, thật giống như là đang nằm mơ, không quá chân thật, nhưng lại có chút kỳ lạ, khiến cho người ta khó nắm bắt.
Dù nó thế nào, tất cả những thứ này, quả nhiên là có chút hoang đường.
Sau khi về tới nhà, mấy người Cố Họa Y nhìn chằm chằm vào Lý Phàm từ khi anh bước vào cửa, những ánh mặt kia có người là chất vấn, có người là trêu tức, có người là hóng chuyện.
Cố Họa Y hơi chút tức giận nhìn Lý Phàm, một bộ chuẩn bị muốn, cuối cùng chỉ trách anh, nhưng cuối cùng vẫn mềm giọng nói: “Anh đi đâu vậy.”
“Anh nói với em một chuyện vô cùng kỳ diệu, anh đột nhiên phát hiện trái đất nhỏ như vậy, hóa ra trước kia anh đã từng người giáng thủ sự một lần.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Khi Cố Họa Y nghe đến đó, ngây ngẩn cả người, trong lòng cô không biết nên nói cái gì, cô theo bản năng hỏi Lý Phàm: “Vì vậy anh là ân nhân cứu mạng của cô ta?”
“Đúng vậy.” Lý Phàm gật đầu nói.
Lúc đầu Cố Họa Y cho rằng Lý Phàm đang lừa mình, nhưng khi cô nhìn đến ánh mắt chân thành của đối phương, cô liền ngây ngẩn cả người, cô biết đối phương không phải đang nói đùa.
“Vậy sao anh về muộn như vậy?” Cố Họa Y hỏi ngược lại.
Lần này Lý Phàm giải thích nói: “Theo cô ta đi xem phim một chút, cô ta chủ động nói muốn đi thuê một phòng, nên anh đã đưa cô đến khách sạn và giúp cô thuê phòng rồi mới về nhà.”
Sau khi Lý Phàm nói những lời này xong, Cố Họa Y ánh mắt lạnh như băng, rõ ràng bắt đầu ghen tuông.
Lý Phàm cũng chú ý tới vẻ mặt vi diệu này của Cố Họa Y, anh xoa mồ hôi lạnh, lúc này mới giải thích: “Đương nhiên, đây đều là quá khứ, anh đương nhiên không đồng ý với cô ta bất cứ điều gì.”
“Là thật sao? Tôi cũng không tin là thật, tôi xem ra chắc chắn là anh đang nói dối.” Cố Họa Y tức giận nói.
Sau khi Lý Phàm nghe vậy cũng không còn lời nào để nói, anh cũng không biết nên nói thế nào cho được, sự thật liền bày ra trước mắt, đối phương không tin, anh cũng không có cách nào.
“Haizz, em tin anh lần này đi, anh không có nói dối đâu, anh đã có em rồi sao còn dám có người phụ nữ khác.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Cố Họa Y lúc này mới nói: “Vậy anh nói tỉ mỉ một chút.”
Lý Phàm bất đắc dĩ, cũng đem chi tiết nói cho Cố Họa Y, chẳng qua anh nói ra nguyên nhân cũng chủ yếu là khiến Cố Họa Y biết tấm lòng của anh không thay đổi.
Khi Cố Họa Y nghe vậy, cô đối với cái này rất tin tưởng không nghi ngờ gì, cô tin tưởng Lý Phàm sẽ không lừa mình.
“Thật xin lỗi, em hiểu lầm anh.” Cố Họa Y xin lỗi nhìn thoáng qua Lý Phàm, cô phát hiện mình hình như có chút quá đáng.
Lý Phàm cười nói: “Anh với em không cần phải nói xin lỗi, anh là người như thế nào, trong lòng em cũng biết rõ.”
Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng đều bị làm cảm động, các cô đều không ngờ quan hệ giữa Lý Phàm và Cố Họa Y lại tốt như vậy.
Trần Hiểu Đồng tự nhủ, cô ta quả nhiên không nhìn sai người, Lý Phàm quả nhiên là một người tốt.
“Anh Lý Phàm, anh ưu tú như vậy, con gái yêu thích chắc chắn rất nhiều.” Trần Hiểu Đồng sùng bái nói..