Thiếu Chủ Bí Mật

Vừa rồi, mỗi người bọn họ chế nhạo Lý Phàm, bây giờ lại xoay chuyển nhanh như vậy, bọn họ tiếp nhận không nổi, cũng không muốn tiếp nhận.

Tên khốn Lý Phàm đó, thực sự có thể xử lý được?

Bầu không khí khá khó chịu.

Bọn họ hôm nay ca tụng Triệu Hải hết lời, sau đó còn không ngừng quỳ xuống nịnh nọt anh ta, chính là sau này có thể chú ý đến bọn họ nhiều hơn.

Nhưng bây giờ, bị mọi người dẫm lên, Lý Phàm bất ngờ nhảy ra và nói rằng anh đã bỏ ra một trăm hai mươi tỷ để mua lại tiệm SPA Đình Mỹ!

Ai tin chứ!

Anh nhiều tiền như vậy sao?

Lý Phàm sờ mũi, ôn hòa cười nói: “Mọi người đừng nhìn tôi như vậy. Cũng chỉ là chút tiền mà thôi, dù sao thì những ngày tháng ăn bám cũng không tốt lắm. Hay là, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một phú bà khác?”

Mọi người choáng váng lần nữa!

Con mẹ nó, khoác lác cũng vừa phải thôi chứ!

Triệu Hải nhếch môi, cười lạnh: “Lý Phàm, tôi thấy cậu giả bộ cũng quá giỏi rồi đấy, khoác lác không có điểm dừng. Còn nói bỏ ra 120 tỷ?”

Lý Phàm chắc chắn đang khoác lác!

Tên ngốc này chắc hẳn rất bực mình về việc họ bỏ bê anh, nên cố tình nói vậy.

Triệu Hải rất khó chịu, anh ta giả bộ từ quán Karoke đến đây, kết cục là Lý Phàm mới nói hai ba câu đã xoay được chiều gió rồi?

Lý Phàm mím môi nói: “120 tỷ là nhiều sao? Đây là tiền tiêu vặt vợ tôi cho tôi thôi.”



Mọi người cạn lời.

Mọi người đều biết Lý Phàm đang khoác lác.

“Mẹ kiếp! Lý Phàm, cậu thật không biết xấu hổ.”

“Cậu học cách khoe khoang khi nào vậy? Còn nói 120 tỷ là là tiền tiêu vặt thôi.”

“Con mẹ nó! Thật hối hận khi đi ăn với anh ta. Còn là đi ăn bám, thật xấu hổ.”

Lập tức, những đồng nghiệp cũ này đều nổi giận, đồng loạt mắng chửi.

Đúng lúc này, Lý Phàm nhận được một cuộc gọi, nhìn vào dãy số, thế mà lại là Tào Diễn, người đã đầu tư lần trước gọi đến

“Cậu Lý, khoản đầu tư của cậu đã được thanh toán rồi, cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”

“Không cần đâu, cũng chỉ là khoản đầu tư 15 nghìn tỷ mà thôi. Ông tự xử lý đi. Nhớ thỏa thuận của chúng ta.” Lý Phàm đứng dậy và rời khỏi phòng bao. Giọng anh vẫn có thể loáng thoáng nghe rõ trước khi rời đi.

Đôi đũa rơi xuống đất!

Năm … 15 nghìn tỷ đầu tư?

Triệu Hải và những người khác hoàn toàn sững sờ!

Họ thà tin rằng Lý Phàm đang cố tình giả vờ còn hơn tin anh ta thực sự giàu có như vậy.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Tô Nhã là người đầu tiên ôm lấy hai cánh tay, tức giận mắng: “Sớm biết sẽ không đưa anh ta tới đây. Không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy. Còn nói cái gì, 15 nghìn tỷ?”

“Đúng vậy, Lý Phàm này quá giả bộ, thật là mất hứng.”

Một vài người bắt đầu chửi bới, để làm giảm bớt sự bàng hoàng trong lòng họ.

Vẻ mặt Triệu Hải rất khó coi, biểu tình cứng ngắc, cười ha ha vài tiếng.

Con mẹ nó!

Bữa tiệc bị tên khốn Lý Phàm làm rối tung lên, làm gì còn muốn ăn nữa!

Mọi người đều không còn tâm trạng ăn cơm, Tô Nhã ngồi một lúc, suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, cô ta muốn ra ngoài xem Lý Phàm có thực sự là người có tiền hay không.

Ngay sau đó, Tô Nhã lấy cớ ra khỏi phòng bao và đi loanh quanh trong nhà hàng.

Thế nhưng, cô ta không cẩn thận đụng phải một người phục vụ!

Lập tức, bốn chai rượu vang đỏ quý giá rơi xuống đất, vỡ tan tành!

Người phục vụ cũng sửng sốt, đây là Lafite do khách hàng đặt, bốn chai, một trăm triệu đó!

Rượu bị bể gần hết, cô ta phải chịu trách nhiệm.

Đột nhiên, nhân viên phục vụ phát cáu, thấy Tô Nhã vẫn giả vờ ngây thơ định chuồn đi, cô ta lập tức túm lấy và quát: “Cô còn muốn chạy à? Cô gái này, cô vừa làm vỡ bốn chai Lafite của chúng tôi! Mời cô ngay lập tức đền cho chúng tôi!”

“Cái gì? Cô đừng nói bậy, tôi cảnh cáo cô, tôi không đụng, là do cô sơ ý làm rớt, cô đừng ngậm máu phun người!”

Tô Nhã lắc đầu nguầy nguậy, cô ta lo lắng, muốn chạy đi ngay lập tức.

Cô ta cũng biết lúc này nhất định không được lương tâm cắn rứt, phải giả vờ mạnh mẽ!

Vì vậy, cô ta chỉ thẳng vào mũi đối phương và bắt đầu chửi rủa.

Nữ phục vụ cũng không chịu thua kém, cả hai nhanh chóng làm ầm lên.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người tập trung lại đây, họ đều chỉ trỏ về phía hai người.

“Không phải do cô đụng vỡ sao? Được rồi, đến đây, cùng xem camera đi!” Nhân viên phục vụ lớn tiếng nói.

Lúc này Tô Nhã mới hoàn toàn hoảng sợ, lập tức thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi: “Tôi, tôi không cố ý, tôi chỉ là bất cẩn.”

Bộ dạng của Tô Nhã bây giờ giống như lê hoa đái vũ*, rất ủy khuất đáng thương.

“Không phải cố ý sao? Vừa rồi sao lại phủ nhận, bây giờ lại nói không phải cố ý, tôi thấy cô chính là cố ý!” Nhân viên phục vụ gần như phát điên lên. Cô ta chưa từng thấy người như vậy bao giờ, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau đền tiền đây!”

*Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

“Đúng vậy, loại người này thật bỉ ổi, vừa rồi còn sống chết không thừa nhận.”

“Hừ, nhìn cũng không đến nổi nào thế mà lại nói dối.”

“Loại phụ nữ này, thật làm xấu hổ phụ nữ chúng ta.”

Một nhóm người chỉ vào Tô Nhã, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.

Tô Nhã lúc này đang lo lắng khóc lóc, nhất là sau khi bị nhiều người tố cáo như vậy, trong lòng cô ta càng mất tự chủ, mắng: “Tôi đền, tôi đền là được chứ gì, các người đừng chỉ chỉ trỏ trỏ nữa!”

Tô Nhã rất sợ hãi, trong lòng càng hoảng loạn hơn.

Thế nhưng, những lời chỉ trích xung quanh không hề dừng lại.

Cho dù bản thân cô ta làm sai, nhưng cũng không đến nổi bị chỉ trích nhiều như vậy chứ.

Chẳng lẽ cô ta nói đền tiền còn chưa đủ sao?

Phải quỳ xuống xin lỗi họ nữa?

“Được rồi, cô gái này, cô nhìn cho kỹ. Bốn chai này là Lafite, một chai là ba mươi triệu, tổng cộng là 120 triệu, thưa cô, cô muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”

“Cái gì? 120 triệu? Không thể nào! Các người tống tiền tôi!”

Tô Nhã chết lặng, nước mắt cô ta chảy ra như mưa.

120 triệu, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Cô nhìn cho rõ đi, chỗ chúng tôi là nhà hàng Quan Nhân Đường, sẽ hại cô sao? Cô không cần mặt mũi, nhưng chúng tôi cần. Chúng tôi còn muốn mở cửa kinh doanh nữa.”

Cô phục vụ miệng lưỡi sắc bén, thái độ rất lạnh lùng.

Tô Nhã sợ tới mức hai chân phát run, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Cô ta không có tiền, đừng nói là một trăm hai mươi triệu, thậm chí năm triệu còn không có!

“Tôi… tôi không có nhiều tiền như vậy, cô có thể gia hạn cho tôi mấy ngày được không?” Tô Nhã khóc lóc hỏi.

“Không được!” Cô phục vụ dửng dưng nói.

“Tôi thấy nên báo cảnh sát. Nhìn bộ dạng của ta, tiền tiêu hết vào mặt rồi.”

“Đúng, gọi cảnh sát đi.”

Những người đang xem đều lạnh lùng nói, dù sao bọn họ chỉ muốn xem kịch vui, hơn nữa là gái xinh bị bêu xấu, rất thú vị.

Tô Nhã ngay lập tức suy sụp, nước mắt ứa ra, khóc nói: “Đừng, đừng gọi cảnh sát.”

Gia cảnh Tô Nhã vốn dĩ đã không giàu có, 120 triệu là thu nhập một năm của gia đình cô ta.

“Vậy thì cô mau đưa tiền đi!” Nhân viên phục vụ lạnh lùng nói.

Tô nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đặc biệt là những đòn tấn công khác nhau từ mọi người, khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, “Tôi … tôi không có tiền.”

Đúng lúc này, Lý Phàm vừa gọi điện thoại xong, đi ngang qua đây, anh do dự một chút, chen vào trong đám người, vừa hỏi xảy ra chuyện gì.

Anh nói với người phục vụ: “Nếu cô ta làm vỡ, để tôi đền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui