Thiếu Chủ Bí Mật


Thời điểm nghe đến đó, Lý Phàm đã tin tưởng hơn phân nửa.

Anh nhìn cậu chủ Long một cách cổ quái, không nghĩ tới cậu chủ Long lại thẳng thẳn như vậy.

Cậu chủ Long chà xát hai tay: “Anh Lý, anh thấy như vậy thế nào?”
Sau khi nghe đến đó, Lý Phàm không khỏi trầm tư.

Theo bản năng cậu chủ Long móc ra nút ấn rồi quyết đoán ấn vào cái nút màu đỏ.

Lý Phàm cũng chú ý thấy điểm này của đối phương, anh vô thức đứng lên.

Trong lúc bất chợt, mặt đất trở nên trống rỗng, toàn bộ gạch ở dưới đất đều biến mất.

Cho dù tốc độ phản ứng của Lý Phàm có nhanh hơn nữa thì cũng không thể không rơi xuống.

Thấy Lý Phàm rơi xuống, cậu chủ Long và ông Võ lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.

“Ha ha, người này chết chắc rồi.” Cậu chủ Long cực kỳ vui mừng, trừ khử được một mối hoạ lớn, khỏi phải nói anh ta phấn khởi đến mức nào.

Anh ta không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy.

Mà lúc này, ông Võ cũng cười ha hả, cũng không ngờ sự tình lại thay đổi đến mức phức tạp như vậy.

Nhưng đối với ông ta mà nói, Lý Phàm chết cũng là một chuyện tốt.

Nếu cứ như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cậu chủ Long sẽ đồng ý hợp tác với mình sao?
Ông Võ nghĩ tới đây, lập tức kích động xoa hai tay vào nhau, nhìn về phía cậu chủ Long nói: “Cậu chủ, vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi sao?”
Sắc mặt cậu chủ Long bất chợt biến đổi, anh ta hừ lạnh mở miệng: “Ai nói chúng ta có thể hợp tác? Tôi muốn hợp tác với Võ Thành thì đương nhiên là cần người thân tín, còn ông thì ngay cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có.”
Anh ta trở mặt ngay tức khắc.

Trước đó anh ta cho rằng ông Võ vẫn có tác dụng, hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, chỉ là một con chó mà thôi.

Vì thế nên anh ta không thèm để ở trong mắt.

Sau khi nghe xong, ông Võ gần như bị chọc giận đến mức sắp nổ tung.

Anh ta chưa từng bị khuất nhục như vậy bao giờ, đối với chuyện lần này anh ta vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn cậu chủ Long, ngực như muốn bùng nổ.

“Cậu chủ Long, anh nói thế là có chút quá đáng rồi đó, có cần thiết phải như vậy không?” ông Võ tức giận nói.

Cậu chủ Long khinh thường nhìn thoáng qua nói: “Cần gì à? Tôi nói ông không có tư cách thì chính là không có tư cách.”
Lúc ông Võ vừa định động thủ, thư kí của cậu chủ Long đã đá văng ông Võ.

Vì vậy mà ông Võ bị thương, ông ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu chủ Long.

Tốt xấu gì ông ta cũng là một đại nhân vật ở Võ Thành, ai ngờ lại bị cậu chủ Long hạ nhục như vậy.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông Võ, cậu chủ Long chắc lưỡi nói: “Ha hả, còn muốn đánh tôi?
Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi.

Tôi khuyên ông tốt nhất là nên thu đuôi lại đi.”
Ông Võ hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết phải nói gì cho đúng.

Ông ta biết đối phương không phải nhân vật bình thường.

Thế nhưng ông ta cũng không cam lòng cầu xin cậu chủ Long tha thứ, bởi vì như vậy quá mất mặt.

Tuy nhiên, ở thời điểm này lại không có lựa chọn nào tốt hơn.

Ngoại trừ chỗ dựa vững chắc như cậu chủ Long, ông ta không thể nghĩ ra người nào có khả năng làm chỗ dựa cho chính mình.

Trong lúc bất chợt nhìn về phía cái động tối om, nhưng ngay sau đó lại bỏ qua ngay lập tức.

Ông ta biết lúc này khẳng định là Lý Phàm không có sức phản kháng, chắc chắn là anh sẽ không còn cách nào.

“Các người vui vẻ hơi sớm rồi.” Bỗng nhiên, giọng nói của Lý Phàm vang lên từ dưới lòng đất, tuy nhiên lại có tiếng vọng.

Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, nặng nề gõ vào lòng đám người cậu chủ Long.

Cậu chủ Long quá sợ hãi, cảm thấy không thể nào tin nổi.

Tình huống này là gì đây? Anh ta cho rằng tất cả những chuyện xảy ra trước mắt quá mức khoa trương, có thể nói là hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh ta.

Mà anh ta cũng không biết rõ rốt cuộc là ở bên dưới đã xảy ra chuyện gì, cho rằng trong này chắc chắn có nguyên nhân nào đó.

Sắc mặt cậu chủ Long âm trầm, nếu như Lý Phàm vẫn không chết, đối với anh ta mà nói đây là một chuyện xấu.

Anh ta trừng mắt nhìn trợ lý một cái, bảo trợ lý đi kiểm tra một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.

Tên trợ lý nuốt nước bọt, lúc này mới cưỡng ép lấy được một chút can đảm đi tới đáy hang động.

Thời điểm anh ta vừa đi tới đáy động, thoạt đầu vẫn chưa nhìn thấy gì, anh ta định mở đèn pin cầm tay thì bất thình lình bị một bàn tay bắt lấy.

Trợ lý còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị lôi xuống dưới.

Ngược lai là một bóng đen chui ra, sau khi cậu chủ Long nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, hai chân anh ta hầu như đều phát run, trong lòng là mười vạn câu hỏi vì sao.

Chuyện gì xảy ra vậy? Đáng lẽ là ai té xuống đều sẽ cửu tử vô sinh, hơn nữa độ cao còn là ba mươi mét, một khi ngã thì nhất định sẽ biến thành cái bánh thịt.

Nhưng làm thế nào mà Lý Phàm lại chẳng sao cả?
“Vì sao mà anh lại không có việc gì?” Cậu chủ Long kinh hãi bật thốt một tiếng, câu hỏi đầu tiên là chất vấn đối phương vì sao chưa chết.

Lý Phàm xoay người, giễu cợt nói: “Xem ra anh rất mong chờ tôi chết ở chỗ này nhỉ?”
Cậu chủ Long không nói gì, lúc này anh ta vừa phiền muộn vừa khiếp sợ.

Mà giờ đây Lý Phàm lại lấy ra một vật bằng sắt, đột nhiên thứ này dài ra, giống như một thanh trường kiếm vậy, dài khoảng nửa mét.

“May mà có nó.” Lý Phàm cười nói, nếu như không có vật này, khẳng định là anh sẽ té ngã.

Dù sao thì cái hang cũng rất rộng, chắc chắn là anh không thể bám vào thành hang được.

Cũng nhờ đầu ốc của anh tỉnh táo, vận hành cực kỳ nhanh cho nên lúc này mới kịp thời nghĩ tới biện pháp như vậy.

Lý Phàm không ngờ lúc tách nhau ra giáng thủ sư xinh đẹp lại cho mình một món bảo bối tốt như thế.

Cậu chủ Long thấy thế thì lập tức hiểu ra.

Thời điểm biết được chuyện Lý Phàm là nhờ vật này thì mới có thể thoát được, khỏi phải nói nội tâm anh ta sụp đổ đến mức nào.

Chuyện này không giống với tưởng tượng của anh ta lắm.

Cậu chủ Long gần như tức đến mức sắp nổ, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Phàm, sau cùng lạnh giọng nói: “Hừ, không ngờ thứ này lại cứu anh một mạng.”
“Sao nào? Có phải khiến anh thất vọng rồi không?” Lý Phàm cười hỏi.

Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bước tới gần, hơn nữa giọng nói của đối phương còn vô cùng băng lãnh, anh ta bắt đầu luống cuống, người này có chút khác biệt với người mà anh ta nghĩ tới.

Lý Phàm quả quyết đánh tới một quyền, ngay cả cậu chủ Long cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, thời điểm bị đánh anh ta trở tay không kịp.

Lý Phàm cười lạnh cất lời: “Với bản lĩnh như vậy mà còn muốn xuất thủ đối phó với tôi? Tôi thấy anh có chút suy nghĩ viển vông rồi đó.”
Cậu chủ Long nuốt nước bọt thật mạnh, trong lòng không biết nên nói cái gì.

Anh ta bắt đầu sợ, thực lực của đối phương vượt quá tưởng tượng của anh ta.

Lý Phàm lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ anh đừng nên đối nghịch với tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.”
Lần này cậu chủ Long cuống quýt cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”
Thấy cậu chủ Long đột nhiên quỳ xuống, Lý Phàm căn bản là coi thường.

Chiêu chó vẫy đuôi mừng chủ này thực sự là quá mất mặt, khiến anh cực kỳ chán ghét.

Cậu chủ Long cầu khẩn: “Tôi không dám nữa, tôi xin thề, tôi sẽ không tới tìm anh gây phiền phức nữa.”
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Đừng có bày ra cái bộ dạng đó với tôi, anh là ai tôi còn không rõ ràng sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui