Khi nhìn thấy cú đấm của đối thủ, Đông Hào đã trở tay không kịp, cảm thấy mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, Đông Hào không thể tin đó là sự thật.
Đông Hào bay ra ngoài, suýt nữa không gượng dậy được, anh ta sửng sốt trước điều này, cho rằng kết cục ngoài sức tưởng tượng của mình.
“Hừ, dám ra tay với ông đây, mày chắc chắn là thần kinh bất thường rồi.” giọng Đông Hào lạnh như băng.
Lý Phàm cười cười không nói gì.
Ngược lại, anh làm như không thấy gì, như đang nhìn một tên ngốc, lúc này rồi mà Đông Hào vẫn ngây ngô như vậy.
.
Tiên Hiệp Hay
Anh nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề.
Lúc Đông Hào nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lý Phàm, anh ta bắt đầu hoảng sợ.
Anh thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi không dám, đại ca, xin tha mạng.”
Thấy đối phương cầu xin tha thứ nhanh như vậy, Lý Phàm rất khinh thường.
“Hừm, ra tay với ông đây, còn tùy thuộc vào việc mày có khả năng đó không.” Đông Hào chế nhạo.
Nghe vậy, Lý Phàm nở nụ cười, giống như đang nhìn thấy một tên ngốc.
Anh không biết đối phương lấy đâu ra tự tin để nói như vậy.
Tuy nhiên, Lý Phàm rất có niềm tin với bản thân.
Nếu đối phương đã muốn đấu thì anh sẽ cho hắn biết mình lợi hại tới đâu.
Đông Hào hoàn toàn sợ hãi, nói: “Đại ca, rốt cuộc anh định làm gì vậy, em sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Lý Phàm nói thẳng: “Đưa thuốc giải đây.”
Đông Hào biết thuốc giải mà Lý Phàm là ý gì, nên anh ta không chần chừ, dứt khoát lấy thuốc giải ra.
Thật ra, trong lòng anh ta vẫn rất sợ hãi Lý Phàm, anh ta sợ Lý Phàm sẽ đột nhiên tấn công mình.
Dù sao anh ta cũng đã nhìn ra được thực lực của đối phương, tận mắt thấy nên anh ta mới sợ hãi như vậy.
Sau đó Lý Phàm mới đưa thuốc giải cho Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn Đông Hào, anh tỏ ra rất khinh thường.
Đông Hào vô cùng oán hận Lý Phàm, muốn dạy cho anh một bài học.
“Hừm, ra tay với tôi ư, xem anh có bản lĩnh đó không đã.
Nếu đã không có, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.” Đông Hào cười trong lòng, anh ta đã nghĩ xong cách xử lý Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm thấy Đông Hào không còn giá trị gì nữa, anh để anh ta đi và nói, “Tôi hy vọng anh có thể thành thật chút.”
Đông Hào vừa chạy như điên ra ngoài, vừa chạy ra ngoài trong lòng anh ta vừa tràn đầy ý nghĩ muốn giết chết Lý Phàm.
Trong mắt anh ta, đối thủ dù có mạnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Anh ta luống cuống chạy ra ngoài.
Thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, Lý Phàm chỉ biết cười.
Bộ dạng vầy vẫn muốn ra tay với anh.
Chuyện này có hơi trái đạo lý thì phải.
Đông Hào gọi một người phục vụ đến với vẻ mặt không mấy vui vẻ, người phục vụ biết Đông Hào là một nhân vật lớn nên vội vàng chạy đến và nói: “Thưa anh, anh cần phục vụ gì ạ?”
“Hừ, dịch vụ khỉ gì.
Trải nghiệm của tôi rất tệ, vì có người đã đột nhập và làm hỏng việc tốt của tôi.” Đông Hào nói một cách ngạo mạn.
Người phục vụ lau mồ hôi lạnh, anh ta biết khách hàng lớn như vậy không thể kích động, hơn nữa lại là thành viên VIP.
“Thưa anh, xin chờ một chút, tôi sẽ gọi bảo vệ lo liệu.” Người phục vụ rất bình tĩnh, để giúp Đông Hào xử lý chuyện này, anh ta trực tiếp gọi bảo vệ đi lên.
Qua những lời nói đơn giản của Đông Hào, anh ta chỉ nghe được là ai đó đang gây rắc rối.
Đông Hào rất hài lòng với hành động của người phục vụ, vậy nên đã đưa tiền boa cho anh ta.
Người phục vụ vui mừng khôn xiết, anh ta lén giấu tiền đi.
Lúc Lý Phàm vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đông Hào lập tức chỉ vào Lý Phàm nói: “Là anh ta, anh tìm người giải quyết anh ta đi, càng nặng càng tốt, tôi chịu tiền bệnh viện.
“
Khi người phục vụ nghe vậy, anh ta vẫn đang do dự.
Dù sao thì họ cũng sợ phải bồi thường, khi nghe Đông Hào nói sẽ đích thân đến bồi thường, anh ta mới yên tâm hơn.
“Haha, số tiền này là của anh.” Nghe xong, người phục vụ lập tức đồng ý, không nói thêm gì nữa.
Đông Hào gật đầu, vỗ vai người kia và ra hiệu cho bên kia đi làm việc.
Một đám bảo vệ đi đến trước cửa cầu thang, tất cả đều mang dáng vẻ uy hiếp, bọn họ hung hăng đi tới trước người phục vụ, nói: “Gọi chúng ta lên có chuyện gì?”
Trước đây bọn họ đi làm rất nhàn rỗi, hôm nay nghe nói có chuyện, lòng bọn họ rất kích động.
Vừa khéo đang ngứa nghề, đang muốn tìm người để luyện tay chân.
Người phục vụ có phần sợ những tên to xác đó, dù sao cũng biết những tên to xác đó không dễ đụng vào, liền chỉ tay về phía xa nói: “Người kia, ở đằng kia, mấy người qua đó đi.”
Nghe xong mấy tên kia xoa xoa tay, lập tức đi tới, vừa nhìn thấy Lý Phàm đã bày vẻ khinh thường.
Bọn họ tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Cả đám bỗng cười rộ lên, tỏ vẻ khinh thường, cái tên gầy yếu này có thể là đối thủ của bọn họ sao?
Khi Lý Phàm nhìn thấy đám người to lớn đang đi về phía mình, anh cũng nhìn Đông Hào đang giễu cợt.
Dưỡng như anh đã biết điều gì đó, Xem ra là Đông Hào đang cố ý.
Nhưng nếu đã như vậy, Lý Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua nữa.
Đông Hào muốn xem trò vui ư, vậy phải xem anh ta có đủ tư cách hay không.
Những tên bảo vệ kia nhìn thấy Lý Phàm giống như nhìn thấy một con cừu non, người phục vụ nói nhỏ: “Mấy ngươi xử lý hắn đi, cậu Đông Hào sẽ trả viện phí.”
Mấy tên kia tặc lưỡi, nhất loạt gật đầu.
Không có gì bất ngờ, đây cũng là điều chúng muốn.
“Được.” Mấy tên kia đồng ý, đi đến nhắm vào Lý Phàm.
Nhìn thấy đám bảo vệ đó, Lý Phàm chỉ cười cười.
Chỉ mấy tên này mà đòi làm đối thủ của anh, vậy thì cũng quá ngây thơ.
Có điều Lý Phàm cũng tỏ ra không quan tâm lắm, coi như không thấy.
Đám bảo vệ thấy Lý Phàm thật sự không để ý tới mình thì nhốn nháo hết cả lên, bắt đầu tấn công Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức bóp vai một tên trong đó, thờ ơ nói: “Không phải đối thủ của tôi đâu nên đừng tự làm mất thể diện.
Thực tế chút đi.”
Mấy tên kia đau đến mức suýt chút nữa hét lên, không ngờ Lý Phàm lại ra tay mạnh như vậy.
Nếu không phải bản thân trải qua, bọn họ không thể tin đó là sự thật.
Lý Phàm giễu cợt: “Vốn tưởng mấy người thế nào, nhưng hóa ra cũng chỉ có vậy.”
Cả đám gần như phát điên, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ.
Cả đám người bắt đầu tấn công Lý Phàm: “Thằng nhãi, mày đừng có ngông cuồng!”.