Sau khi Hắc Vũ nhìn thấy bóng đen kia, trong lòng có dự cảm không lành, gã ta theo bản năng trốn tránh, trong lòng gần như muốn nổ tung.
Dù có né tránh bằng cách nào đi nữa, vẫn sẽ bị trúng một phát.
gã ta tưởng bản thân chắc chắn sẽ chết, sau đó lại cảm thấy không khí yên tĩnh vài giây.
Hắc Vũ theo bản năng cúi đầu, lúc này mới phát hiện cái bóng đen kia hóa ra cũng chỉ là một đầu mẩu thuốc lá mà thôi.
Hắc Vũ cảm thấy bản thân vô cùng nhục nhã, chuyện này có nghĩa là gì chứ, Lý Phàm vậy mà lại dùng đầu mẩu thuốc lá để tấn công gã ta.
“Mày!” Hắc Vũ cắn răng nói, giọng nói tức giận trở nên cuồng loạn.
Lý Phàm trêu ghẹo nói: “Mày cái gì mà mày, mày nên cảm ơn tao mới đúng, may mắn đây chỉ là đầu mẩu thuốc lá, nếu như nó là viên đạn thật sự thì cái mạng nhỏ của mày chắc đã xong đời rồi.”
Vừa rồi anh không dùng chút sức lực nào, nếu không cái đầu mẩu thuốc lá kia cũng sẽ có lực xuyên thấu như viên đạn vậy, nhưng anh chỉ muốn cùng đối phương chơi đùa một chút.
Mặt mày Hắc Vũ trở nên tái mét, cho rằng Lý Phàm không cho gã ta chút mặt mũi nào, giọng nói Hắc Vũ trở nên lạnh lùng: “Hừ, một khi đã như vậy thì chớ có trách tao.”
Lúc này, Hắc Vũ cũng không nói lời vô nghĩa nữa, một lần nữa vung con dao găm lên, dao găm gần như có thể xé rách không khí, khi xuyên qua không trung phát ra tiếng xé rách của không khí.
Lý Phàm sửng sốt một chút, xem ra đối phương rất quen thuộc trong việc sử dụng dao găm, một khi đã vậy, vậy thì đây là cách tốt nhất rồi, anh cũng không có làm chuyện vô nghĩa nữa, dứt khoắc ra tay tấn công Hắc Vũ.
Mỗi lần Hắc Vũ đấu với Lý Phàm, gã ta đều cảm thấy có gì đó không ổn, thấy mọi thứ trước mắt lại vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hắc Vũ hoảng hốt khi thấy năng lực ứng biến và tránh né nhanh chóng của Lý Phàm, mặc dù gã cũng là người đứng đầu Hắc Vũ Vệ, cũng từng bố trí sắp xếp phương thức huấn luyện ma quỷ nhất.
Bản thân gã nhận ra cho dù có bố trí phương thức huấn luyện ma quỷ mạnh mẽ tới đâu thì kết quả cuối cùng cũng không thể đả động tới Lý Phàm.
Lý Phàm tránh thoát con dao găm trong tay Hắc Vũ, dùng chiêu cầm nã thủ bắt lấy tay Hắc Vũ, Hắc Vũ phản công chiêu cầm nã thủ cũng rất được, ít ra gã còn có thể phản kháng, nhưng trong giây tiếp theo lại không cách nào phản kháng được nữa.
Xương cốt trên người Hắc Vũ phát ra tiếng răng rắc, gã không khỏi kinh ngạc, nếu không tận mắt nhìn thấy, bản thân gã cũng không dám tin tưởng đó là sự thật.
Giọng nói lạnh lùng của Hắc Vũ vang lên: “Tao biết mày là cao thủ, nếu muốn giải quyết tao thì cứ giải quyết đi.”
“Mày có công phu tốt như vậy, vì sao không thành lập một công ty vệ sĩ, mà lại bị người khác điều khiển như vậy chứ.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Giọng điệu lúc này của Hắc Vũ có hơi mềm xuống, gã đáp: “Nếu như tao có thể thành lập công ty vệ sĩ thì tao đã thành lập nó, mắc mớ gì chờ tới bây giờ chứ.”
Lý Phàm nghe xong cũng bật cười, anh cũng không ngờ Hắc Vũ sẽ nói như vậy, nhưng cũng chỉ có vậy, lúc này mới buông đối phương ra, nói: “Mày đi đi.”
Hắc Vũ nghe thấy lời này thì sững sờ tại chỗ, gã không ngờ rằng Lý Phàm lại tha cho gã, gã khó hiểu hỏi: “Mày chịu thả tao đi à?”
Gã có hơi khó tin, lúc trước gã chỉ muốn giết chết đối phương, nhưng bây giờ, đối phương lại buông tha cho gã rời đi, chuyện này khiến gã hơi bối rối khó hiểu.
Lý Phàm gật đầu nói: “Nếu lại giết mày thì tao lại phải gọi người đến giải quyết, còn không bằng trực tiếp thả mày đi, dù sao thì kế hoạch của mày cũng không thành công.”
Sắc mặt Hắc Vũ vô cùng khó coi, khi nảy gã còn có tí cảm động, nhưng sau khi nghe hết mấy lời này, sắc mặt từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt, tên này đúng là không cho gã mặt mũi gì cả, mấy lời này nói ra có mức sát thương vô cùng lớn.
Lý Phàm cũng không nói lời vô nghĩa với Hắc Vũ nữa, anh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hắc Vũ, nói với gã: “Nếu không thể thành công, vậy thì bỏ đi.”
Hắc Vũ biết trước khi thả gã đi Lý Phàm cho gã một cái cớ, gã cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cảm kích cười với Lý Phàm, lúc này mới chịu rời khỏi.
Sau khi Lý Phàm nhìn Hắc Vũ rời đi, cũng không có ngăn cản đối phương, ít nhất sau khi đối phương trở về, có thể nói tin tức cho Thất Long Vương nghe, khiến Long Vương hoàn toàn mất hết hy vọng.
Đúng như dự đoán, sau khi Hắc Vũ trở về thì lập tức nói chuyện này cho Thất Long Vương biết.
Nhưng từ trong điện thoại, Hắc Vũ không dám đối mặt với Long Vương, chỉ nói một tiếng xin lỗi, sau đó ôm thù lao của mình chạy trốn.
Thất Long Vương biết Hắc Vũ không chỉ thất bại, mà còn cầm lấy tiền của ông ta bỏ chạy thì suýt chút nữa tức giận đến mức nổ tung, ông ta không ngờ Hắc Vũ theo ông ta lâu như vậy lại có thể phản bội ông ta.
Đến bây giờ Thất Long Vương mới biết đạo lý chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, ông ta nghiến răng nghiến lợi bắt đầu hận tất cả.
Lúc này Thất Long Vương rất tức giận, biết Hắc Vũ lần này sẽ không trở lại, vẻ mặt sa sầm, hiện tại Hắc Vũ và Hắc Vũ Vệ đều đi hết cả rồi, trong đám thủ hạ của ông ta trong nhất thời không có người nào là đáng dùng hết.
Thất Long Vương trầm mặc ngồi xuống ghế, dường như chuyện muốn báo thù cho con trai còn khó như lên trời.
Thất Long Vương thở dài, lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi có thể giúp ông đạt được nguyện vọng, nhưng phải trả một cái giá rất đắt.”
“Mày là ai, cái giá phải trả như thế nào? Đừng giả thần giả quỷ ở đây” Thất Long Vương nghe xong thanh âm đột ngột này thì có phần kinh hãi, sững sờ tại chỗ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, ông ta có chết cũng không thể tin đó là sự thật.
“Tôi là ai cũng không quan trọng, nhưng tôi có thể giúp ông hoàn thành tâm nguyện.” Lúc này, một người đàn ông hệt như ma quỷ bước ra từ bóng tối.
Sau khi nhìn thấy người áo đen trước mặt, Thất Long Vương ngẩng đầu đánh giá, bởi vì trời quá tối, ông ta không nhìn rõ mặt của đối phương, thậm chí còn không biết được tuổi tác của đối phương là bao nhiêu.
Thất Long Vương cảm thấy đối phương rất thần bí, đặc biệt là thủ đoạn của đối phương lại khiến ông khiếp sợ, thực lực mạnh như vậy hẳn là cao thủ, không biết chừng còn mạnh hơn Hắc Vũ nhiều lần.
“Mày thật sự có thể giúp tao, nhưng trả cái giá đắt là như thế nào?” Thất Long Vương tò mò hỏi.
“Cái giá phải trả rất đơn giản, bản thân ông là người bình thường, nhưng vị trí của ông phải là của tôi.”
Người áo đen mỉm cười thần bí, tiếng cười vang vọng.
Khi Thất Long Vương nghe được yêu cầu và tiếng cười của đối phương thì bị dọa cho giật mình, ông ta thậm chí còn nghi ngờ đối phương có bị bệnh thần kinh hay không.
“Mày bị bệnh thần kinh à?” Thất Long Vương nói dứt khoát: “Cho dù con tao có chết đi nữa, tao cũng sẽ không từ bỏ địa vị của Thất Long Vương đâu.”
Trong lòng ông ta biết con mình không thể nào sống lại, tuy rằng bản thân phải báo thù, nhưng lại mất đi địa vị, đó mới là chuyện phiền phức nhất.
Nói trắng ra, trong mắt ông ta, con trai của ông còn không quan trọng bằng vị trí Thất Long Vương.
Người áo đen cười nói: “Tôi không muốn vị trí của ông, nhưng yêu cầu của tôi là gì, là muốn mượn danh tiếng của Thất Long Vương ông giúp tôi.”
Thất Long Vương nghe xong lời này, trong lòng ít nhiều gì cũng bị dụ dỗ, ông ta nghĩ kỹ, yêu cầu này kỳ thực cũng không quá đáng, ngược lại là vô cùng hợp lý..