“Hả, lại có không tặc ư, có chuyện gì thế này.” Cố Họa Y rất hoang mang về chuyện này, cô còn đang nghi ngờ có phải bản thân ra đường không nhìn giờ hoàng đạo hay không, mà sao lại gặp phải đủ thứ chuyện.
“Oa, chuyện cướp máy bay như này chỉ có thể nhìn thấy trên tin tức thôi.” Trần Hiểu Đồng lại mang dáng vẻ kích động, nhìn biểu cảm của cô ta có vẻ như cô ta khá mong chờ chuyện này xảy ra.
Lý Phàm không nói gì mà cũng không biết nên nói thế nào cho hay, tâm tư của cô nàng này cũng lớn quá rồi, mạch não hoàn toàn khác với những người con gái còn lại.
Những tên không tặc kia ngang nhiên như không có chuyện gì đi về phía Lý Phàm, chuẩn bị tiến vào phòng cơ trưởng.
Đột nhiên Lý Phàm nói một câu: “Có cướp máy bay.”
Sắc mặt mấy tên không tặc kia thay đổi, đều trở nên hoảng loạn, tất cả mọi người ngó nghiêng xung quanh, bởi vì trên đường đi có nhóm không tặc đang lén lén lút lút đi đến.
Sắc mặt nhóm không tặc biến đổi, tưởng rằng có người phản bội nên ngay lập tức bắt đầu nổi lên sóng ngầm.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào, có phải các người bán đứng tôi hay không, tôi tin tưởng mấy người như thế mà mấy người lại bán đứng tôi, các người khiến tôi quá thất vọng.”
“Cái rắm, tất cả mọi người đều ngồi trên một thuyền, ai bán đứng ai được.”
Sau khi mọi người nghe thấy những lời nói đám cướp lớn tiếng thảo luận với nhau thì thay đổi sắc mặt, họ không ngờ thật sự có không tặc.
Nhóm cướp kia biết được mọi chuyện đã bị bại lộ, sắc mặt trở nên khó coi, trong nháy mắt rút dao của mình ra.
Khi mọi người nhìn thấy con dao găm trong tay đám cướp, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bắt đầu có dự cảm không tốt.
Vẻ mặt đám cướp lạnh như băng, nói: “Anh em chúng tôi đến đây chẳng qua chỉ vì tiền mà thôi, hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, đừng làm chúng tôi khó xử, nếu không ai cũng không dễ chịu đâu.”
“Đúng rồi, vừa nãy ai mới hô lên, đứng ra đây cho tôi.” Một tên cướp trong nhóm bắt được trọng điểm, anh ta quát lạnh một tiếng.
Nếu vừa rồi không có người hô lên cướp máy bay thì đám bọn chúng sẽ không bị bại lộ nhanh như vậy, bây giờ anh ta đang hận muốn chết người dám mở miệng khi nãy.
Tất cả mọi người quay lại, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, không có một ai nói ra.
Ngay lúc này, một tên cướp tóm lấy một người phụ nữ, tra hỏi: “Trả lời cho tôi, nếu cô không trả lời thì đừng trách tôi không có tình người.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì giật mình, không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, nếu như không tận mắt nhìn thấy chắc cô ta không thể nào tin đây là thật.
“Tôi nói tôi nói, là anh ta.” Người phụ nữ ngay lập tức bán đứng Lý Phàm.
Lý Phàm chỉ cười bất đắc dĩ, anh có lòng tốt nhắc nhở đám người kia, ai mà ngờ những người này chẳng cảm kích mình thì thôi ngược lại còn coi mình thành tai họa.
Tên cướp kia lập tức bước đến trước mặt Lý Phàm, khi nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp Cố Họa Y đang ngồi ở quanh chỗ của Lý Phàm, chợt hai mắt anh ta sáng lên.
“Nhóc con này diễm phúc không tồi, có được hai người đẹp như vậy, không bằng mày tặng hai mỹ nữ này cho tao đi, thế nào?” Tên cướp kia lộ ra nụ cười ti tiện lỗ mãng, giọng nói vô cùng đáng khinh.
Đám người Cố Họa Y đều xì một tiếng khinh miệt.
Tên cướp kia chẳng những không tức giận, ngược lại còn chế nhạo: “Ha ha ha, tao rất thích những người con gái có tính cách như vậy, hôm nay coi như tao đến đây hưởng phúc rồi.”
Tên cướp kia nói xong, rồi lập tức duỗi móng heo của mình ra sờ tới người Cố Họa Y, trong tay anh ta còn cầm dao găm, anh ta dám chắc rằng Lý Phàm không có gan dám phá hư chuyện tốt của mình.
Tất nhiên là Lý Phàm không thể ngồi yên không màng đến, mặc kệ người ngồi đối diện anh có phải là Cố Họa Y hay không, cho dù là một người con gái xa lạ anh cũng không thể mặc kệ.
Lúc móng heo của tên cướp kia sắp chạm phải Cố Họa Y, cánh tay của anh ta bị giữ chặt lại giữa không trung không thể nào động đậy dù chỉ một phân, sắc mặt anh ta lập tức lạnh hẳn xuống.
Theo bản năng anh ta lướt ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn về phía Lý Phàm, cho rằng đối phương phá đám mình nên lập tức nổi nóng.
“Mày buông ra cho tao.” Tên cướp muốn hất tay của Lý Phàm ra, nhưng dù anh ta có làm như thế nào cũng không làm gì được Lý Phàm, anh ta bắt đầu thấy nhức đầu, vô cùng kinh ngạc với kết quả này, cảm giác cực kỳ mất mặt và tức giận.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn về phía đối phương, nói: “Bảo tôi thả anh ra à, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi.”
“Thằng khốn, mày muốn chết à.” Sau khi nghe những lời đó xong tên cướp lập tức nổi giận, anh ta cho rằng chắc chắn đầu óc Lý Phàm bị úng nước rồi, dám nói với anh ta những lời như vậy.
Sau khi thấy tên cướp giận giữ, Lý Phàm coi như không thấy gì, đột nhiên đá một phát lên đầu gối của đối phương.
Tên cướp còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gối anh ta đã tê rần, toàn bộ hai chân anh ta cong lại, anh ta chưa từng nghĩ đến kết quả bất ngờ như này.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin đây là thật, anh ta cực kỳ tức giận nhìn Lý Phàm, nghiến răng nói: “Mày dám!”
Quỳ gối với Lý Phàm ngay trước mặt mọi người, điều này khiến anh ta rất mất mặt, lúc nhìn vào Lý Phàm, dường như trong lòng anh ta muốn nổ tung, có một cảm giác xúc động chỉ muốn giết chết đối phương.
Lý Phàm trêu tức: “Ôi, anh quỳ với tôi làm gì, đại lễ thế này tôi không chịu nổi đâu.”
Ban đầu bầu không khí rất nghiêm túc khẩn trương, nhưng vì những lời nói hài hước này của Lý Phàm mà trở nên vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức cười vang.
Sắc mặt tên cướp vô cùng giận dữ, anh ta nghe thấy tiếng cười phá lên ở xung quanh thì dường như tức đến nỗi muốn bùng nổ, theo bản năng anh ta đâm dao găm về phía ngực Lý Phàm.
Lý Phàm hơi né ra một chút, con dao găm kia đâm lên ghế, mà Lý Phàm không hề hấn một chút gì, sau đó Lý Phàm tung một quyền qua cạnh sườn.
Tên đàn ông lập tức bị đánh đến nỗi bắn nước miếng ra bên ngoài, ngã thẳng xuống mặt đất, lúc bò dậy, dường như anh ta không thể đứng vững nổi, thậm chí còn không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Đồng bọn của tên cướp nhìn thấy người của mình gặp phải phiền phức, tất cả đều sầm mặt xuống, vô thức muốn tiến lên hỗ trợ.
Thấy Lý Phàm không nghe lời như thế chúng càng bắt đầu có ý muốn giết người.
Mọi người không tin Lý Phàm có thể là đối thủ của những tên cướp kia, dù sao thì trong tay đám cướp còn có dao găm, cho dù Lý Phàm có lợi hại hơn nữa chắc chắn cũng vô dụng.
Họ cho rằng Lý Phàm chết chắc rồi, đối mặt với tình huống như vậy đám người chỉ thấy thương tiếc thay cho Lý Phàm, họ cho rằng Lý Phàm không biết nhìn nhận thời cơ.
Nếu như anh thành thật hơn một chút, thì có lẽ sẽ không có chuyện thế này.
Thế nhưng một loạt tình huống tiếp theo khiến cho tất cả mọi người sợ chết đứng, khi những tên cướp kia đối mặt với Lý Phàm, tất cả giống như không có bất cứ lực phản kháng nào, đều bị Lý Phàm đánh cho chết đi sống lại.
Lý Phàm ngáp một cái, lười biếng nói: “Chẳng lẽ mấy người chỉ có chút thực lực ấy thôi à, tôi còn tưởng rằng mấy người lợi hại lắm chứ.”
Những tên cướp nghe thấy lời nói của anh thì đều tái xanh mặt, giống hệt như màu gan heo, bọn chúng đều không ngờ Lý Phàm lại dám châm biếm mình như thế.
Điều này khiến cho bọn chúng rất mất mặt, đột nhiên một tên trong nhóm cướp lấy ra một thứ giống như ống tiêm..