Thiếu Chủ Bí Mật


Sau khi Trần Hiểu Đồng hỏi nửa ngày cũng không phát hiện tin tức của chìa khóa bí mật Long Môn, cô ta cũng buông tha, cô ta biết nếu còn tiếp tục hỏi như vậy cũng không có tác dụng gì.

Đối với tình huống như vậy, trong lòng cô ta cũng không rõ lắm, cô ta cũng không hỏi tiếp nữa.

“Được rồi, tôi cho rằng, nếu như lời anh nói, thật ra cũng không có vấn đề, đối với tin tức như vậy, tôi cũng rất chờ mong.” Trần Hiểu Đồng thở dài nói.

Lý Phàm bất đắc dĩ buông tay nói: “Nếu tôi biết tôi chắc chắn sẽ nói cho cô, nhưng mà bây giờ, tôi thật sự không biết gì cả.”
Lúc này Trần Hiểu Đồng mới không hỏi tiếp.

Lý Phàm cảm giác được có người luôn đi theo phía sau mình, theo bản năng anh nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra một đám người, anh nói với những người đó: “Mấy người các anh, tôi hy vọng các anh có thể bình tĩnh một chút, đừng tự chuốc lấy phiền toái.”
Sau khi những người đó nghe đến đây, đều giả bộ như không có việc gì bước đi.

Trần Hiểu Đồng cho rằng Lý Phàm quát mắng những người đó, chắc chắn là có nguyên nhân, cô ta không khỏi tò mò.

Ngay khi những người đó chuẩn bị lướt qua, bọn họ đột nhiên bắt đầu ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm biết những người đó đến vì mình, đối với kết quả như vậy, anh cũng không bất ngờ gì, nếu những người đó vì mình mà tới, anh tự nhiên muốn cho những người đó biết sự lợi hại của mình.

“Hừ, đây chính là các người tự chuốt lấy phiền toái.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Những người đó làm như không nghe thấy gì, trực tiếp lựa chọn bỏ qua.

Vẻ mặt của Lý Phàm cũng không kiên nhẫn, anh đã cho những người đó cơ hội, nhưng mà những người đó không nắm bắt, cái này không thể đổ lỗi cho mình.

Những người đó ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gần như hướng về chỗ hiểm, Lý Phàm cười khinh thường, dễ dàng đoạt lấy con dao trên người đối phương, sau đó nói: “Mấy người các anh, tôi hy vọng các anh phải bình tĩnh một chút.”
Sau khi những người đó phát hiện dao găm của mình rơi trên mặt đất, bọn họ cũng không dừng tay, ngược lại còn lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Lý Phàm nhướng mày chợt không kiên nhẫn, anh đã cho những người đó một cơ hội, nhưng mà những người đó cố tình không dùng.

Không đến một lúc sau, những người đó đều ngã trên mặt đất.

Lý Phàm cho rằng những người đó chắc chắn là có người sai sử, vẻ mặt anh lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai phái mấy người tới.”
Sau khi những người đó nghe thấy Lý Phàm đe dọa, đều hừ một tiếng, sau đó tiếp tục không nói lời nào, Lý Phàm biết những người này không đến thời điểm mấu chốt sẽ không mở miệng.

Anh bỗng nhiên đánh một đấm vào người của một trong những người đó, người kia ngay lập tức đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lý Phàm cũng không nương tay chút nào, đối với anh mà nói, những người này hoàn toàn tự mình chuốc lấy cực khổ, rõ ràng biết không phải là đối thủ, còn muốn tới tìm phiền phức.

“Tôi cũng sẽ không cho mấy người cơ hội thứ hai, tôi hy vọng các anh có thể tự mình nói ra.” Lý Phàm cười nói.

Khi những người đó nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, đều có dự cảm xấu, bọn họ biết nếu bây giờ không nhanh nói ra, sợ rằng mạng mình khó có thể giữ.

“Anh đừng đánh chúng tôi, chúng tôi nói.” Những người đó vội vàng nói.

Một người trong đó nói: “Là người Long Môn sai chúng tôi làm, anh đã bị đuổi ra khỏi Long Môn rồi.”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy kết quả như vậy thì có chút bất ngờ, chẳng qua nhanh chóng bình thường trở lại, anh đã sớm dự đoán được mình sẽ bị đuổi ra Long Môn.

Anh trực tiếp lựa chọn xem nhẹ, thản nhiên nói: “Việc này tôi biết, không cần các người nói.”
Khi những người đó nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Lý Phàm như vậy, đều rất tức giận, nhưng lại không làm gì được đối phương.

Bọn họ đều biết Lý Phàm không phải là người bình thường, càng vào lúc này, bọn họ càng sợ.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Nếu mấy người tiếp tục nữa, tôi sẽ cho mấy người biết sự lợi hại của tôi.”
Những người đó giật mình một cái, lúc này mới xám xịt rời đi.

Mặc dù những người đó không nói ra là ai, nhưng Lý Phàm ít nhiều cũng rõ ràng, không phải Đại Long Vương, mà là đám người Long Hậu kia.

Khi Lý Phàm đi vào siêu thị, anh phát hiện ra người theo dõi càng ngày càng nhiều, từ Võ Thành về tới Hán Thành, anh vẫn luôn bị theo dõi.

Cái gọi là bắt giặc thì phải bắt vua trước, để giải quyết phiền phức trước mắt, anh nhất định phải chấn nhiếp những người đó mới được.

Vào lúc này, Lý Phàm đột nhiên thấy được ba bóng người quen thuộc.

Ba người kia đều khoảng bốn năm mươi tuổi, bên người đi theo một đám vệ sĩ.

Lý Phàm cũng không xa lạ gì với ba người kia, anh có thể nhìn ra, ba người này là ba Long Vương của Long Môn, phân biệt là Tứ Long Vương, Ngũ Long Vương, Lục Long Vương.

Lập tức xuất hiện ba Long Vương, ít nhiều Lý Phàm có chút giật mình.

“Anh Tư, tên nhóc kia trốn ở đâu chứ?”
“Trước mặc kệ, chắc chắn ở trong đó, chúng ta chia ra hành động, một khi phát hiện tên nhóc kia thì lập tức dùng bộ đàm thông báo cho tôi.”
“Được.”
Ba Long Vương lập tức bắt đầu chia nhau ra hành động.

Lý Phàm biết nơi này không có cửa sau, cho dù anh chạy ra, những người đó vẫn sẽ đuổi theo, thay vì như vậy còn không bằng anh đánh bại từng tên.

Anh bảo Trần Hiểu Đồng tìm một chỗ trốn trước đi, lúc này anh mới bắt đầu hành động, mục tiêu của anh là Lục Long Vương, anh biết thực lực của Lục Long Vương không đơn giản, nếu đối phó với Lục Long Vương, là tốt hơn nhiều.

Anh đột nhiên lao vào, sau đó bắt đầu ra tay với Lục Long Vương.

Cả người Lục Long Vương đều bị dọa sợ, ông ta không ngờ Lý Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin là thật.

Cả người ông ta đều bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Lý Phàm dọa sợ.

“Hừ, hóa ra tên nhóc cậu ở chỗ này, lần này cậu không trốn thoát được đâu.” Lục Long Vương nhếch miệng cười.

Khí Lý Phàm nghe đến đó, anh trêu tức ngược lại nói: “Ai nói tôi muốn trốn, đối phó với mấy người các ông tôi vốn dĩ không cần chạy trốn.”
Lục Long Vương hoàn toàn bị chọc giận, ông ta không ngờ Lý Phàm lại dám khinh thường mình, ngay lập tức ông ta bày ra tư thế chiến đấu, cũng lấy bộ đàm ra nói: “Tên nhóc này ở cửa khu thương mại B.”
Lý Phàm cũng không lo lắng, chờ đến khi hai Long Vương kia đến, trong thời gian ngắn cũng đủ anh giải quyết Lục Long Vương.

Sở trường của Lục Long Vương là long quyền, long quyền là võ học của Long Môn, chỉ truyền cho người thân cận trong Long Môn, ví dụ như Bát Long Vương.

Đương nhiên, Lý Phàm cũng biết long quyền.

Sau khi Lý Phàm thấy Lục Long Vương sử dụng long quyền, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên, anh ngược lại muốn xem long quyền của mình và long quyền của đối phương ai lợi hại hơn.

Khi Lục Long Vương thấy được thực lực của Lý Phàm, ông ta không khỏi sợ choáng váng, thực lực của đối phương hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mình.

“Cậu lại biết sử dụng long quyền.” Lục Long Vương hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua cậu luyện không lâu bằng tôi luyện, tôi vẫn luôn long quyền.”
Lý Phàm cười mà không nói, nhưng mà lần này, Lục Long Vương lại cho rằng Lý Phàm đang khinh thường mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui