Thiếu Chủ Bí Mật


Đám người Tứ Long Vương nuốt nước miếng.

Họ quay đầu lại nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt rất gượng gạo.

Tất cả đều sợ rằng Lý Phàm sẽ nhắm vào họ.

“Cái đó, cậu có chuyện gì sao?” Đám người Tứ Long Vương không khỏi hỏi.

Thực ra, trong lòng bọn họ rất hoảng sợ, họ đều rất lo lắng Lý Phàm sẽ gây rắc rối cho họ, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, họ không phải là đối thủ của Lý Phàm.

Lúc này, họ bắt đầu hoang mang, càng là tình huống như vậy, trong thoáng chốc họ càng không biết nên làm thế nào cho phải.

Và đối với họ mà nói, điều này ngược lại là một chuyện tốt.

“Tôi muốn hỏi các người một vấn đề, các người nhất định phải trả lời tôi.

Nếu các người không trả lời cũng không sao, nhưng các người sẽ phải hối hận.” Lý Phàm đột nhiên mở lời.

Đám người Tứ Long Vương nghe đến đây, họ đều giật mình.

Bọn họ cũng không ngốc, họ đều là nghe ra được Lý Phàm cố ý muốn chống đối bọn họ.

Lý Phàm mỉm cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, càng bình tĩnh một chút thì tốt hơn, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Lúc này, đám người Tứ Long Vương mới thả lỏng, bọn họ đều biết đối phương cũng không không phải hạng tầm thường, càng là lúc này thì càng phải bình tĩnh hơn.

Lý Phàm nói: “Ngoài các người ra, có phải Long Hậu và Đại Long Vương cũng muốn ra tay không?”
“Phải.” Mọi người gật đầu, cũng không bất ngờ trước chuyện này.

Lý Phàm lại nói: “Có thể nói cho tôi biết một chút nguyên nhân trong đó không?”
Sau khi đám người Tứ Long Vương nghe xong, họ đều liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ cũng rất bối rối trước câu hỏi như vậy.

Nếu sớm biết tình hình thế này thì bọn họ sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng giờ đây, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Lẽ nào bản thân cậu đã làm gì, trong lòng cậu không rõ sao?” Đám người Tứ Long Vương hỏi ngược lại.

Sau khi nghe đến đây, Lý Phàm lập tức bật cười khanh khách.

Lần này, anh thực sự mông lung, cảm thấy mọi thứ khác xa với những gì mình tưởng tượng.

Tứ Long Vương lại nói: “Bớt bày ra bộ mặt đó với bọn ta.

Cậu còn không rõ cậu là người thế nào sao?”
Sắc mặt Lý Phàm sau đó trở nên lạnh như băng, Tứ Long Vương vừa mới kiêu ngạo lập tức không dám nói lời nào.

Ông ta biết sự lợi hại của Lý Phàm, lỡ như chọc giận đến đối phương, đối với bản thân mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì lớn.

Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ điều này, họ nhanh chóng cảm tạ Lý Phàm.

Lý Phàm cười nói: “Được rồi, bớt giở trò lừa bịp với tôi nữa.

Hôm nay tôi nói cho các người biết, nếu các người không trả lời được câu hỏi của tôi, tôi sẽ khiến các người đẹp mặt.”
Đám người Tứ Long Vương đều rất kinh ngạc vì điều này.

Họ đều không ngờ Lý Phàm lại gay gắt như vậy.

Kết quả này khiến bọn họ vô cùng nhẹ nhõm.

“Được rồi, ta nói cho cậu biết.

Thất Long Vương chết trong tay cậu, cho nên Long Vương và Long Hậu mới đối xử với cậu như kẻ thù nguy hiểm nhất.” Tứ Long Vương nói thật.

Ông ta cũng không sợ Lý Phàm sẽ tức giận, dù sao đằng nào cũng chết.

Lý Phàm nói đùa: “Thế sao? Các người có lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của tôi sao?”
Đám người Tứ Long Vương đều vô cùng kinh ngạc trước điều này, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ cũng không dám tin đó là thật.

Sau khi Lý Phàm hiểu ra chân tướng sự việc, trong lòng anh rất tức giận, anh không ngờ kết quả lại như thế này.

“Rất tốt, coi như tôi đã đánh giá thấp các người.” Lý Phàm cười nói.

Đám người Tứ Long Vương xuống tay điên cuồng với Lý Phàm, mỗi lần xuống tay thì càng ác liệt hơn.

Lý Phàm lùi về sau mấy bước, nhưng ngay sau đó, mấy người Tứ Long Vương liền quay đầu bỏ chạy.

Lý Phàm không nói không rằng, cũng không để ý đến những người này.

Cái chết của Thất Long Vương không mảy may liên quan gì đến anh, sao Đại Long Vương và Long Hậu lại có thể hiểu lầm là do anh? Chẳng lẽ Thất Long Vương chết trước cửa nhà anh, vậy nên liền có liên quan đến anh?
Nếu là như vậy thì quá không thiết thực rồi.

Lý Phàm tạm thời không suy nghĩ nhiều, lúc này anh mới tìm đến Trần Hiểu Đồng, Trần Hiểu Đồng nghe vậy liền sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hiểu Đồng khó hiểu, hỏi.

Lý Phàm không muốn làm đối phương lo lắng quá, chỉ bịa ra một cái cớ: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì, tôi đang chơi trò ú òa với cô đó.”
Trần Hiểu Đồng trợn tròn mắt, lầm bầm: “Nếu anh muốn chơi trò ú òa, dù gì cũng nói trước với em một tiếng, hiện giờ em chẳng biết gì cả.”
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Lý Phàm đã mua xong đồ, sau đó nói.

Trần Hiểu Đồng sửng sốt gật đầu, không quên trêu ghẹo: “Anh Lý Phàm, em chợt nhận ra anh là người đàn ông của gia đình.”
Lý Phàm cười nói: “Đã đến lúc này rồi, em còn tâng bốc tôi.”
Sau khi đám người Tứ Long Vương rời khỏi, họ lập tức nói chuyện này với Long Hậu và Đại Long Vương.

Sau khi Long Hậu và Đại Long Vương nghe đám người Tứ Long Vương báo cáo, họ đều trầm ngâm, nhất là sau khi nghe nói chuyện này không liên quan đến Lý Phàm, họ cảm thấy có nhiều điều ám muội.

Nếu không phải người của Lý Phàm, vậy còn có thể là ai?
Sau khi Lý Phàm trở về, anh nấu một bữa tối đơn giản.

Mà vào lúc này, anh chợt nhận được cuộc gọi đến của ông Võ, bình thường ông Võ sẽ không tìm anh nhưng lúc này ông Võ lại tìm đến, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.

Lý Phàm nhận cuộc gọi của ông Võ, trong điện thoại ông Võ nói với anh, có thể sẽ gặp phải trở ngại trong việc hợp tác.

Lý Phàm cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, anh không kiềm được mà chất vất ông Võ, anh thấy rất lạ, trường hợp của ông Võ là thế nào, hợp tác tốt như vậy sao lại thành ra như vậy?
Lý Phàm không thể hiểu, anh bắt đầu tra hỏi ông Võ.

Cuối cùng, ông Võ nói với anh, nguyên nhân là nhà họ Đế ở Võ Thành đã để mắt đến ông ta.

Sau khi Lý Phàm biết ông Võ có quan hệ với nhà họ Đế ở Võ Thành, nét mặt anh không khỏi sa sầm xuống.

Đối với nhà họ Đế ở Võ Thành, Lý Phàm ít nhiều cũng hiểu rõ, anh không ngờ nhà họ Đế ở Võ Thành lại hành động vào lúc này, anh không hiểu vì sao nhà họ Đế lại phải đối nghịch với mình.

Mang theo thắc mắc này, Lý Phàm bắt đầu hỏi ông Võ.

Ông Võ cuối cùng nói với Lý Phàm: “Nguyên nhân có thể là do hôm đó nhà họ Đế đã tặng quà cho tôi.”
Sau khi Lý Phàm nghe vậy thì sửng sốt.

Hóa ra là nguyên nhân này, anh còn tưởng là chuyện lớn gì.

Không ngờ nhà họ Đế lại nhỏ mọn như vậy, vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm to chuyện.

“Cậu Lý, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên cẩn thận đối phó thì hơn.

Dù sao người của nhà họ Đế không phải dễ chọc.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết giúp ông.

Không phải nhà họ Đế đó có thù oán với ông sao, tôi sẽ xử lý hắn giúp ông.” Lý Phàm đưa ra đảm bảo với đối phương qua điện thoại.

“Thật sao, cậu Lý?” Ông Võ vô cùng kích động, ngay sau đó ông ta lại nói: “Cậu Lý, nhưng bối cảnh của những người đó rất lớn, dù sao cũng là nhà họ Đế.”
“Vài ngày nữa tôi sẽ đến Võ Thành, trực tiếp đến gặp người của nhà họ Đế một chuyến.” Lý Phàm nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui