Thiếu Chủ Bí Mật


Thanh Để biết đối phương đang sỉ nhục mình, nhưng ông ta vẫn giả bộ như chưa nghe thấy gì.

Điểu Để không tiếp tục nói móc Thanh Để nữa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Đế, ông ta đã biết đối phương đang gặp khó khăn, nếu không thì sẽ không tới tìm mình.

“Cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì” Điểu Đế thản nhiên nói, ông ta biết mỗi lần đối phương đến đây chắc chắn là không có chuyện tốt lành gì, cho nên ông ta không có tâm tư để ý tới đối phương.

Lúc này Thanh Đế mới nói thật, sau khi nghe xong Điểu Để không bình tĩnh được nữa, nếu không chính tai nghe được ông ta sẽ không thể tin đó là sự thật, kết quả này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.

ông ta nghi ngờ có phải đối phương đang lừa dối mình hay không, sắc mặt ông ta trở nên kì quái, cho rằng trong chuyện này chắc chắn có gì mờ ám.

“Không phải chứ, Hán Thành mà cũng có một cao thủ lợi hại như thế à, cậu còn không xử lý được, đến tìm tôi thì làm được gì” Điểu Đế ngáp một cái, ý trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, chính là không muốn giúp chuyện này cho đối phương.

Thanh Đế cười khan nói: “Anh, anh không thể bỏ mặc em, em biết anh đối xử với em tốt nhất, bây giờ em đã đến thời điểm khó khăn nhất rồi.”
Điểu Đế cũng không để ý nhiều như vậy, với ông ta mà nói, mạng sống của đối phương không liên quan gì đến mình, ngược lại ông ta cho rằng đối phương giống như một tên ngốc.

Thanh Đế cười khổ nói: “Anh, em biết trong lòng anh có thành kiến với em, nhưng vào lúc này, chúng ta nên đoàn kết mới được, không phải gia tộc chúng ta phát triển vì điều đó sao?”
“Vậy à, bây giờ gia tộc đã phát triển, nên không cần thiết phải đoàn kết”
Điểu Đế nói một câu vả mặt Thanh Đế.

Đột nhiên trong mắt Thanh Để đảo quanh, ông ta búng tay một cái, sau đó vệ sĩ của ông ta lập tức mang lên một thứ, bởi vì đang đắp một miếng vải đen, nên không thể thấy rõ thứ bên trong rốt cuộc là gì.

Điểu Đế lộ ra vẻ tò mò, không hiểu dò hỏi: “Đây là?”
Thanh Đề cười không nói, chỉ ra hiệu cho người của mình xốc miếng vải đen lên.

Lúc miếng vải đen được dở lên, hai mắt Thanh Để lập tức tỏa sáng, nếu không tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin thứ trước mắt là thật, lần này ông ta thật sự ồ lên.

Thứ này làm ông ta khiếp sợ không gì sánh nổi, Điểu Để kinh ngạc nói: “Đây là chim bảy màu, sao cậu có được?”
Thanh Để cười ha ha rồi nói: “Em nghe nói Anh Tư thích cái này, nên cố ý tìm cho anh, cuối cùng cũng tìm được chim bảy màu, loại chim này không được ghi lại, em phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được.”
“Chắc là tốn không ít tiền” Điểu Đế bị đối phương làm cho cảm động, có xúc động muốn cho đối phương tiền.

Thanh Để khoát tay nói: “Anh Tư, chúng ta là anh em, nói về tiền bạc nhiều sẽ tổn thương tình cảm đó, có phải không”
Lúc nhìn thấy con chim bảy màu, Điểu Để càng nhìn càng thích, ông ta không ngờ lại có thể thấy được chim bảy màu Torii ở chỗ này, ông ta rất bất ngờ về chuyện này.

“Cậu nói đi, cậu muốn gì, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn.” Điểu Đế mở miệng nói.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, Thanh Đế lập tức vui mừng trong lòng, ông ta muốn thái độ như vậy của đối phương, ngược lại, nếu đối phương không có thái độ như vậy, chưa chắc ông ta sẽ đồng ý.

Lúc này Thanh Đế mới nói: “Yêu cầu của em rất đơn giản, em muốn anh ra tay”
“Tôi có thể nuôi chim, nhưng đánh nhau thì không được, tôi không thể giúp cậu.” Điểu Đế lắc đầu, ý nghĩ đầu tiên là từ chối, ông ta cũng muốn giúp đối phương, nhưng ông ta không biết nên giúp đối phương như thế nào.

Lúc nhìn thấy chim bảy màu, ông ta càng nhìn càng thích, ông ta biết, nếu như mình không giúp đối phương, thì con chim bảy màu này sẽ không thuộc về mình.

Thanh Đế cười ha ha rồi nói: “Anh Tư, chúng ta đều là người một nhà, anh không cần phải cố ý che giấu, em biết anh có một bảo bối”
Điểu Đế sững sờ, giả vờ tỏ vẻ không hiểu rõ.

Thanh Đế nói thẳng: “Anh Tư, con chim này là giống tốt, anh cần phải nắm chắc đó.”
Điểu Đế cũng chần chờ, cẩn thận nghĩ lại, ông ta cũng rung động, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, ông ta nhịn không được xoa xoa hai bàn tay nói: “Vậy rốt cuộc tôi có bảo bối gì.”
Thật ra ông ta đang lựa chọn, đúng là ông ta là có một bảo bối, nhưng ông ta không muốn để bảo bối của mình đi xử lý chuyện này.

Thanh Đế đành phải ngả bài nói: “Anh Tư, không phải có một con đại bàng sao? Anh có thể để con đại bàng đó đi.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Điểu Đế lập tức trở nên khó coi, nói với Thanh Để: “Đừng cầu xin tôi, đó là bảo bối của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để nó ra ngoài.”
“Anh Tư, vì con chim bảy màu này, anh nên cân nhắc cho kĩ” Thanh Để bắt đầu sử dụng phép khích tướng, cố ý làm cho đối phương động lòng.

Điểu Đế trầm ngâm nói: “Được thôi, tôi sẽ giúp cậu một lần, nhưng cho dù có thành công hay không, cậu cũng đừng tới tìm tôi gây phiền phức nữa đấy.”
“Anh Tư, anh cứ yên tâm, em là người như thế nào chứ, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Lúc này Thanh Để đảm bảo.

Trong lòng Điểu Đế không nghĩ gì, nhưng cuối cùng, ông ta không nhịn được quyết định giúp đối phương chuyện này, lúc này mới thở dài nói: “Được, tôi sẽ thả đại bàng ra.”
“Anh Tư, đại bàng của anh là đại bàng biển, ra chiêu rất lưu loát rất đó” Thanh Đế cười nói.

Điểu Để liếc mắt, tức giận nói: “Bớt ở đây nói hươu nói vượn với tôi đi.”
Mà lúc này, Điểu Để mở một cái lồng ra, một con đại bàng đầu to lập tức bay ra, con đại bàng này có một cái cánh lớn, ánh mắt rất hung ác, bất cứ ai nhìn vào nó cũng nhịn không được sợ hãi.

Nhất là khí thế kia, dường như có thể nói là không ai ngăn cản được.

Điểu Đế thản nhiên nói: “Cậu có thứ gì trên người cậu ta không?”
“Có, tóc có tính không?” Thanh Để đột nhiên hỏi một câu.

Sau khi nghe xong Điểu Để nhịn không được liếc ông ta, nghi ngờ có phải đối đang đùa với mình hay không.

Thanh Để ho khan một tiếng: “Có ảnh chụp không?”
“Ảnh cũng được, nhưng phải biết cậu ta đang ở đâu mới được” Điểu Để khẽ gật đầu.

Lúc này Thanh Đế mới dẫn Điểu Đế tới văn phòng của ông Võ.

Thanh Đế chỉ vào tòa nhà cao tầng nhất rồi nói: “Em nghĩ là ở đó.”
Điểu Đế đành phải để đại bàng biển hành động, ông ta đã huấn luyện con đại bàng biển này tầm năm tháng, ông ta tin đại bàng nhất định sẽ thành công.

Đại bàng biển nhìn bức ảnh của Lý Phàm, rồi lập tức bay đi theo phương hướng Điểu Đế chỉ dẫn.

Mà giờ phút này Lý Phàm đang uống trà với ông Võ, thủy tinh đột nhiên bị vỡ nát, một bóng đen chợt lướt nhanh qua, làm cho người ta gần như không thể bắt giữ.

Lý Phàm theo bản năng cúi đầu xuống tránh né, lúc này anh mới thấy rõ đó là một con đại bàng, là một giống loài rất kì lạ, không thể xuất hiện ở đây được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui