Thiếu Chủ Bí Mật


Ai cũng biết, đổi lại là người khác thì đã bị dọa sợ chết khiếp lâu rồi, Võ Đế siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kêu răng rắc, ông ta biết mình không khiến đối phương biến sắc chút nào.

Chắc chắn là người kia chẳng biết tốt xấu gì, nếu đã như vậy thì ông ta sẽ khiến cho đối phương phải trả giá đắt bằng cách bất ngờ tấn công Lý Phàm.

Tuy không ai có thể tránh được một quyền của Võ Đế nhưng với Lý Phàm mà nói cú đấm đó chẳng khác gì một pha quay chậm.

Sau khi đánh trượt, Võ Đế liền tức giận, đánh lại lần nữa hòng cứu vãn thể diện.

Lý Phàm chỉ cười chứ không nói gì, anh xem đối phương như một tên ngốc mà trêu chọc.

Sau hai lần ba lượt đánh trượt, sắc mặt của Võ Đế khó coi vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Thanh Đế thấy thế thì cũng có một linh cảm không tốt, thầm nghĩ nhìn bộ dạng này chắc hẳn anh ba cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, có điều suy nghĩ ấy chỉ loé lên trong đầu ông ta vài giây ngắn ngủi rồi bị ông ta lắc đầu quầy quậy xua đi.

Ông ta cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng, chuyện đang diễn ra nhất định đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

Dường như ông ta đã mường tượng được cảnh Lý Phàm bị anh ba đánh chết, nghĩ đến đó là ông ta lại không khỏi kích động và vui sướng.

Lý Phàm ngoắc ngón tay nói: “Tôi biết sự lợi hại của ông nhưng tôi chỉ muốn nói, theo quan điểm của tôi thì không ai là đối thủ của tôi cả.”

Võ Đế lúc này cũng không biết phải đối đáp thế nào, ông ta cũng không phủ nhận điều này nhưng ông ta không ngờ Lý Phàm lại nghĩ như vậy, đây là kết quả khiến ông ta sợ hãi tột độ.

Ông ta như thể đã chịu đựng sự chế nhạo lớn nhất trần đời, nếu ông ta không đánh đối phương một trận nhớ đời thì nói không chừng người ta sẽ không coi ai ra gì.

“Nhóc con được lắm, tôi biết sự lợi hại của cậu nhưng trong mắt tôi, cậu chẳng là cái thá gì hết.” Võ Đế lạnh lùng thốt.

Ông ta tin rằng việc giải quyết đối thủ chỉ là vấn đề thời gian nhưng Lý Phàm vẫn tránh được từng đòn tấn công của đối thủ ngay khi bên kia ra tay.

Lý Phàm ngáp một cái, nói: “Sao, ông chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”
Võ Đế nhìn thấy bộ dạng khinh khỉnh của đối phương, trong lòng càng thêm cáu kỉnh, chẳng lẽ đối phương không có cảm giác căng thẳng và nghiêm trọng khi đối đầu với kẻ địch mạnh sao.

Hay bên kia giả vờ? Càng nghĩ càng thấy được sự đáng sợ của Lý Phàm.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông đã không muốn ra tay thì để tôi.”
Võ Đế hầu như chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Phàm đá bay ra ngoài.

Lý Phàm phóng ra xa một bước, đón lấy Võ Đế đang bay ra, thân hình đối phương liền đứng khựng lại, Võ Đế chỉ thấy một bóng người đi tới, còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị tay không chém tới.

Thể lực của ông ta rất tốt, dù gì cũng đã luyện tập với cường độ cao nên dù có đánh vào huyệt thái dương của mình thì ông ta cũng chẳng sợ.

Ông ta khẳng định một quyền này của Lý Phàm sẽ không làm được gì mình và ông ta quyết tâm sẽ cho đối phương biết sự lợi hại của mình.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Bớt làm ra vẻ đi, tôi biết ông như thế nào rồi nhưng những thứ đó vô dụng đối với tôi.”
Võ Đế sửng sốt tại chỗ, cảm thấy mọi thứ đều ngoài sức tưởng tượng của mình.

Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Phàm, như là nhìn thấy quỷ, phương diện nào của đối phương cũng khiến người ta phải ngạc nhiên và sợ hãi.

Ngài Võ hoảng hốt đến mức cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi, ông ta biết sự lợi hại của Lý Phàm nhưng không ngờ đối phương lại dễ dàng đánh bại Võ Đế như vậy.

Còn Võ Đế lúc này, sau khi ngậm đắng nuốt cay nhiều lần thì vẫn không chịu thỏa hiệp, trong lòng ông ta lúc này hận Lý Phàm muốn chết vì không thể đánh đối phương đo ván.

Nhưng ông ta lại không dám ra tay, vẻ mặt ngưng trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Phàm nhìn thấy bộ dáng rón rén của Võ Đế liền biết ông ta đang sợ hãi nên mới như vậy.


Võ Đế đành phải nghiêm túc trở lại, Thanh Đế ở bên cạnh cổ vũ khản cổ cho anh ba: “Anh ba cố lên, em tin anh có thể đánh tên đó chết đi sống lại.”
Lý Phàm cố ý để lộ sơ hở cho Võ Đế, Võ Đế tưởng rằng cơ hội đã đến nên xông lên theo bản năng nhưng ai ngờ lúc ông ta xông lên.

Lý Phàm đột nhiên đá Võ Đế một cước, chiêu này triệt để khiến Võ Đế trở thành trò cười.

Võ Đế hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, ông ta mới là người chơi đùa người khác vậy mà lúc này đây lại trở thành đối tượng bị đùa bỡn.

Võ Đế lúc này đã mất lý trí, điên cuồng đánh đấm về phía Lý Phàm.

Lý Phàm không hề sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ, đối phương mất lý trí lại càng dễ đối phó, lẽ hiển nhiên là một con bò điên không bao giờ đánh bại được đấu sĩ.

Nếu Võ Đế biết Lý Phàm xem mình như con bò điên thì chắc hẳn sẽ tức điên người.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi, tôi đề nghị ông nên ngừng tay và mau chóng cút khỏi nơi này.

Võ Đế thấy Lý Phàm bực dọc xua tay thì trong lòng càng không nuốt trôi cục tức này, ngược lại ông ta còn nghĩ rằng đối phương sợ mình nên mới muốn mình rời đi.

Nhưng tiếp theo là ông ta không sao bình tĩnh được nữa, mãi đến khi Lý Phàm đánh ông ta thì ông ta mới biết suy nghĩ của mình đúng là viển vông.

Trước sự kinh ngạc của Thanh Đế và ngài Võ, Võ Đế bất ngờ bị đá bay ra ngoài.

Ngài Võ dụi dụi mắt, ông ta đột nhiên phát giác, nịnh bợ anh chàng Lý Phàm này không phải là hạ sách.

Còn Thanh Đế lúc này cũng khiếp sợ y chang, ông ta biết có điều gì đó không ổn, vì vậy đã bỏ chạy từ thuở nào rồi.


Lý Phàm không thèm ngó ngàng đến Thanh Đế, mặc kệ cho ông ta chạy, còn mình chậm rãi tiến về phía Võ Đế, Võ Đế nhìn thấy Lý Phàm đi về phía mình như vậy thì trong lòng chỉ biết hoảng sợ.

Đối phương mạnh vượt xa tưởng tượng của ông ta, không sợ mới la.

Lý Phàm nói với Võ Đế: “Ông có cơ hội tốt như vậy sao phải làm loại chuyện này chứ?”
Võ Đế đang chửi thề trong lòng, nếu biết sẽ có kết quả như vậy thì còn lâu ông ta mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.

Khỏi nói cũng biết bây giờ ông ta đang hối hận cỡ nào.

“Cậu Lý, tôi sai rồi, tôi không dám như vậy nữa, xin cậu hãy tha cho tôi một mạng đi mà.” Võ Đế vội vội vàng vàng cầu xin.

Ngài Võ bắt đầu bội phục Lý Phàm một chút rồi, chỉ một mình anh mà cũng có thể khiến cho ba người trong Ngũ Đế quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Ông ta mà có được đãi ngộ như vậy thì có chết cũng đáng.

Lý Phàm cười: “Bây giờ mới biết sợ à, sao lúc trước không sợ?”
“Cậu Lý, tôi thừa nhận là trong chuyện này tôi không có mặt mũi nào mà nhìn cậu nhưng tôi thề, sau này sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.” Võ Đế vội vàng cam đoan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận