Hàn Định Quốc là người đầu tiên đặt chân vào căn phòng rộng lớn,ông quét ánh mắt suy xét quanh căn phòng một lượt ánh mắt cố điềm tĩnh truy thân ảnh của Hàn Thiếu
Giang Yên cùng mọi người từ khi bước vào căn phòng thì đôi chân đã không kìm được run rẩy
Căn phòng sộc mùi máu tanh,trên sàn loang lổ vết máu.Những thi thể không toàn thây nằm ngỗn ngang trên đất. Phía người bên Thiên Nhất thiệt hại không ít. Những tên không biết điều mà xông vào căn cứ cũng đã bỏ mạng hết. Nhìn những vết thương trên người chúng,mọi người thừa sức biết là Hàn Thiếu đã hạ hết thảy. Ai nấy cũng cả kinh,chỉ có bang chủ của họ vẫn như đang tìm kiếm ai đó. Phải! Là "Hàn Thiếu"
Hà Thái Quân đứng bên cạnh Hàn Định Quốc cũng không tránh khỏi suy nghĩ đó
-Bang chủ! Thiếu chủ có lẽ....
Hàn Định Quốc suy xét một lượt cũng không ngoại trừ khả năng đó
-Phải! Có lẽ đã có người mang nó đi. Mục đích của cuộc tấn công này không phải là lô hàng mà là Hàn Thiếu.
Mọi người nghe xong cũng gật gù hiểu ra. Hàn Thiếu là thiếu chủ nối nghiệp bang chủ nắm giữ cả bang phái Thiên Nhất và tập đoàn cùng tên. Nay âm mưu bắt giữ Hàn Thiếu chắc hẳn người kia đang muốn diệt trừ Thiên Nhất,thâu tóm thiên hạ.
Hàn lão gia gằn giọng ra lệnh
-Mọi người! Mau chóng về cứ điểm họp gấp,ở đây giao cho A Cung. Phân phó đàn em rà soát xung quanh khu rừng,nếu có gì khả nghi phải lập tức thông báo
Mọi người lấy lại tinh thần,cúi đầu nhận lệnh
-Rõ thưa bang chủ!
Giang Yên từ đầu đến giờ đứng bên cạnh Hàn Định Quốc vẫn chưa có dấu hiệu hoàn hồn. Nàng là người trên thương trường,thủ đoạn tàn ác nàng đều thấy qua.Nhưng ở tình cảnh máu me hiện tại nàng khó mà bình ổn.Lại nghĩ đến người kia lúc này chưa rõ sống chết càng lo lắng thêm
Quả thực thế giới của nàng và Hàn Thiếu không giống nhau.Từ lúc bước chân vào Hàn gia,Lưu Tuyên càng muốn hiểu lại càng không hiểu. Càng muốn quản cũng càng không quản được.Suy cho cùng nàng chỉ có thể cầu nguyện cho Hàn Thiếu được bình an. Chỉ cần Hàn Thiếu bình an,nàng chấp nhận cả đời này đơn phương cô mãi.
Hàn lão gia cũng nhìn ra được sự lo lắng của nàng,trong lòng ông cũng đã rõ. Ông là yêu thương nàng thật lòng nhưng trách ai bây giờ....
Vì nàng,ông chấp nhận hết lần này đến lần khác bị lợi dụng. Một lòng một dạ đối đãi nàng
Ông đặt bàn tay thô ráp lên vai Giang Yên trấn an
-Tiểu Nhất sẽ không sao đâu,em đừng lo lắng. Em cũng mệt rồi,anh sẽ cho người đưa em về nhà. Về phía Tiểu Nhất anh sẽ lo liệu.Khi nào có tin của con bé,anh sẽ cho em biết
Giang Yên cười gượng gật đầu bỏ lại Hàn Định Quốc phía sau tiến vào xe. Hai tay ôm lấy gương mặt tều tụy nước mắt sớm đã tràn mi.
Cuộc họp gấp rút làm mọi người đã khẩn trương nay còn khẩn trương hơn vì người chủ trì là bang chủ của họ
Hàn Định Quốc trên gương mặt có không ít nếp nhăn,đầu đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn kiên định thập phần doạ người
-Các cậu cũng đã nhìn thấy hiện trường,cũng đã nhìn thấy thương vong. Tôi mong từ đây trở về sau sẽ không có một căn cứ nào của chúng ta bị tấn công nữa.Giang sơn của tôi đã gầy dựng nên tôi không tiếc.Nhưng nếu mất đi một người anh em,tôi sẽ áy náy cả đời vì đã không bảo hộ các cậu tốt.
Cả bang phái ai cũng là tay to đầu gấu,chém giết không gớm tay nhưng vì lời nói của bang chủ mà thập phần áy náy khi không giữ được căn cứ phía đông lại còn đẩy Hàn Thiếu vào cửa tử.Ai nấy cũng không an lòng mà lo lắng
Hàn bang chủ nhấp trên môi ngụm cà phê chua chát cố nuốt vào trong như nỗi xót xa ông đang cố chịu đựng vì hài tử của mình
-Về phía Thập Nhất.Địch lại số lượng lớn kẻ thù như vậy,tôi e rằng nó không chống đỡ nổi. Kế hoạch này theo tôi,chúng đã chuẩn bị rất lâu trước đó. Chúng đã khiêu chiến với chúng ta thì cũng đã rõ chúng không dễ đối phó. Mọi người phải cẩn trọng hành động,không được mắc một sai sót nào
Nghĩ đến đây,ông siết chặt nắm đấm
-Thiếu chủ của Thiên Nhất! "Hàn Thập Nhất!" Sống phải thấy người,chết phải thấy xác! RÕ CHƯA?!!
Tất cả đều đồng thanh:
-RÕ!!!
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Lưu Tuyên ở bên này cũng đã tỉnh giấc.Nàng khó khăn ngồi dậy,tay xoa xoa sau gáy co lại mi tâm vì đau nhức. Bỗng nàng nhớ ra điều gì đó liền luống cuống tay chân cầm điện thoại lên,thu dọn đồ chạy xuống nhà
Như đã đợi nàng từ trước Giang Yên ngồi trên sofa ở sảnh miệng nhấp một ngụm trà cố gắng thanh tỉnh
Lưu Tuyên vừa xuống lầu đã nhìn thấy người kia trong lòng liền dâng lên một cỗ khó hiểu mà bước đến
-Thập Nhất....
-Tiểu Nhất......
Không hẹn mà gặp,cả hai cùng đồng thanh về người kia,lại ngập ngừng suy xét Giang Yên lại lên tiếng
-Khi ta cùng lão gia đến nơi đã không thấy con và Tiểu Nhất. Thuộc hạ đã báo có người đã đưa con về nhà an toàn nên ta đã đến đây
Lưu Tuyên ngày càng lo lắng khi nghe người kia nói "không thấy Tiểu Nhất" ngày càng sốt sắn tìm ra câu trả lời
-Vậy....phu nhân,em ấy?
-Tiểu Nhất đã mất tích,lão gia đang cho người tìm kiếm vòng quanh S thị,nếu không thấy sẽ mở rộng địa bàn và cho cảnh sát vào cuộc. Ta biết con sẽ lo lắng nhưng hãy cố giữ mình,đừng manh động. Ta mong Tiểu Nhất sẽ trở về nhanh thôi...
Từng câu từng chữ của Giang Yên như cắm sâu vào lồng ngực nàng,cảm giác khó chịu này nàng chưa từng nếm trải qua,nhịp tim nàng càng ngày càng nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lưu Tuyên đau đớn đưa tay ôm lấy ngực trái trào ra những giọt nước mắt thống khổ
Giang Yên cũng không khá hơn,nàng là đau lòng vì Hàn Thiếu cũng chỉ có Lưu Tuyên hiểu rõ nỗi đau này. Nàng tìm đến Lưu Tuyên là muốn tìm kiếm một chút đồng cảm,lại đau lòng hơn khi thấy người kia đau khổ như vậy. Thân là phận nữ nhi,nàng chân yếu tay mềm.Chỉ có thể hảo chăm sóc Lưu Tuyên thực tốt chờ ngày Hàn Thiếu trở về mà trả lại cho cô
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ngoại ô S thị
Trong căn phòng gỗ tối om thân ảnh nữ nhân tay châm ngọn đèn dầu le lói để mồi điếu thuốc trên môi,dung nhan tựa Đát Kỷ có chút phong trần lại thêm gian xảo
Nàng ngồi lên chiếc sofar lộng lẫy đối diện chiếc giường lớn thoắt ẩn thoắt hiện những cộng dây xích lớn kìm hãm người đang say giấc kia.
Trong miệng ngân nga một bài hát yêu kiều,trong lòng không khỏi hạnh phúc khi đạt được mục đích. Nhìn thân ảnh người trên giường ngủ thật ngon nàng thích thú bước đến ngồi xuống bên giường,tay vuốt ve sườn mặt tuấn mĩ
-Simon! Long time no see a~~~~
Trời ơi mấy ngày nay tôi muốn viết lắm rồi mà bí ý tưởng._. Mong các đọc giả thông cảm cho toi ạ 🥲
Mọi người vẫn còn ủng hộ toi thì ấn ⭐ cũng như comment góp ý kiến nháaaaa
Long time no see a~~~~~
Ngoài ra các bạn có thể donate để ủng hộ và au có động lực viết tiếp nhá
104878493962 (Viettinbank)
Tên tài khoản: DOAN THAO NGAN
phần donate là do tùy tâm nên au sẽ k đòi hỏi nhiều đâu ạ🥹
Khi các bạn đọc giả donate cho au thì hãy ghi chú "Đọc giả của Thapnhat" nhé
*****************************************
Cảm ơn các bạn đọc giả đã donate cho au ạ🥺