Trải qua một đêm mây mưa triền miên,màn đêm dần lui lại nhường đường cho ánh dương chiếu rọi.Ánh sáng đi đến đâu mang không khí mùa xuân vui tươi cuồng nhiệt đến đó. Hơi ấm cùng ánh sáng len lói qua khung cửa sổ làm bằng gỗ,cách một lớp rèm cửa trắng vươn đến hai cỗ thân thể đang nằm trên giường. Thanh âm buổi sáng cùng tiếng chim hót ồn ào làm Jay dần thanh tỉnh,đôi bàn tay vẫn đặt trên ngực người kia bất giác di chuyển xuống nơi vết thương chằn chịt mà xoa xoa
-Thập Nhất,em vất vả rồi!
Nhận được cái động chạm Hàn Thiếu không khỏi nhíu mài,tay xoa xoa thái dương đau như búa bổ. Hít một hơi thật sâu phả vào không trung vẫn thấy không đỡ hơn,ngực lại càng thực đau. Cô nhắm nghiền mắt tay ôm lồng ngực thống khổ
-Tuyên...nước...khụ khụ...
Thanh âm đứt quãng kia cho dù thống khổ vẫn không ngừng gọi tên người khác khiến Jay nhíu mài nhưng vẫn đi lấy nước. Nàng ta hớp một ngụm nước lớn,hướng môi Hàn Thiếu áp lên truyền nước
Cô cảm nhận được một luồng nước mát chảy vào cuống họng liền giãn mi tâm bất giác nắm tay người kia đung đưa
-Tuyên...cho em một điếu thuốc!
Jay quay người cắt điếu sì gà tỉ mỉ,châm lửa hít một hơi,thấy điếu sì gà đã cháy liền đưa cô. Hàn Thiếu rít một hơi thật dài phả làn khói trắng vào hư không như trút hết muộn phiền từ trước đến giờ. Hai mắt nhắm chặt dần mở ra nhìn qua ô cửa sổ đăm chiêu
-Vì sao tôi gọi "Tuyên" cô vẫn không ghét bỏ? Không nổi điên lên khi bắt gian tôi cùng người phụ nữ khác như lúc trước sao?
Jay ngồi lên giường nắm tay cô xoa xoa,vẻ mặt ảm đạm
-Nổi điên thì đã sao? Không nổi điên thì đã sao? Em phong lưu tôi cũng không cản nổi. Tôi chỉ có thể giữ em ở lại đây thôi
Nàng quay sang nhìn người kia vẫn ánh mắt đăm chiêu ngoài cửa sổ
-Lúc đó,tưởng chừng em sẽ giết tôi nhưng em lại không,chứng tỏ em vẫn có một chút không ghét bỏ tôi,vẫn có một chút động tâm phải không?
Hàn Thiếu rít một hơi thuốc nhắm mắt im lặng thực lâu,ánh mắt nhắm hờ ấy từ lâu đã đọng chút sương chỉ là người kia vẫn chưa phát giác
-Tôi cũng không biết,chỉ là tha cho một người,không suy nghĩ nhiều đến vậy.
Ngực Jay phập phồng dồn dập không phải vì tức giận mà vì nàng đang cảm thấy mất mát. Bao nhiêu năm bên người như vậy,một chút động tâm cũng không hay sao?
-Lúc trước ngay cả khi có thể kết liễu tôi,em vẫn không động có nghĩa em đã cho tôi cơ hội. Lần này,tôi không muốn mất em sau ngần ấy năm nữa
-Tôi thật không hiểu tôi có thứ gì khiến cô cứ đeo bám tôi mãi không buông. Tôi rất mệt rồi Jay à! Cho tôi sống một cuộc sống yên bình thực khó sao?
Cảm giác bị kiềm kẹp được giải phóng bao lâu nay cứ tưởng nó đã hoá vĩnh hằng nhưng nay nó quay lại đeo bám cô khiến cô không thở nổi,như ngọn đèn trước gió,không biết lúc nào sẽ vụt tắt,không biết lúc nào sẽ bị vùi dập. Càng đau đớn hơn khi phải cam chịu lay lắt vì người mình yêu. Những giọt sương trên mắt Hàn thiếu không biết tự khi nào đã rơi lã chã xuống mép giường,tay cô run run cố rít vài hơi sì gà mong thanh tỉnh
Jay đưa tay vuốt ve sườn mặt một tầng phím hồng kia,ngón tay cái lau đi giọt nước mắt lăn trên má,cố trấn an người kia
-Tôi là đang giúp em có một cuộc sống yên bình. Hãy buông bỏ Thiên Nhất cùng với đám người đó đi. Ở đây cùng tôi nuôi cá trồng rau hạnh phúc qua ngày,thương trường không phải nơi để em dấn thân vào. Em xem những vết sẹo này,có cái nào đã xuất hiện lúc ở bên cạnh tôi không?
Ngẫm nghĩ lại lời của Jay quả không sai,Lúc trước cho dù nắm trong tay cả băng đảng B04 cô cũng không bị tổn hại gì vì luôn có kẻ thế thân,bên cạnh là người hầu kẻ hạ quả thật rất hưởng thụ nhưng vẫn là Thiên Nhất dạy cô thương trường đẫm máu là gì. Nếu bây giờ quay lại như lúc trước e là không thể....
-Giờ tôi đã không còn là đứa nhóc như lúc trước nữa,tôi không cam tâm phụ Thiên Nhất,phụ người tôi thương. Mong cô hãy hiểu cho
Jay dùng lực xoay gương mặt người kia đối mặt với mình,nàng thực sự rất đau khi nghe những lời đó. cố nén đau thương đối người kia vẫn một cái nhẹ nhàng
-Em không hiểu cho tôi vậy sao tôi phải hiểu cho em?Hiện giờ em là đang nằm trong tay tôi,cứ ngoan ngoãn làm phó tổng trưởng B04 đi,em sẽ không chịu thiệt. Mọi thứ tôi đã sắp đặt sẵn hết rồi chỉ chờ em lên nhận chức thôi
Hàn Thiếu mất kiên nhẫn ngồi dậy tay bắt lấy cổ người kia dùng lực khiến Jay nhíu mài
-Nói đến đây cô vẫn không chịu hiểu,Tôi không giống như trước đây nữa,tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào
-Em thử động xem,xem Lưu Tuyên và lão ba em có toàn thây không. Xem con của chúng ta sẽ nghĩ gì về ba nó?
Ánh mắt Hàn Thiếu đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống Jay nhưng nghẹn lại khi Jay nhắc "đứa nhỏ",cô bỏ tay ra cố định hình lại
-Đứa nhỏ gì chứ? Cô định trói buộc tôi bằng cái cớ đó nữa sao? Tôi....
-Lúc đó,tôi có thai với em là thật!
Hàn Thiếu bất động khi bị Jay ngắt lời.
-là thật vậy tại sao? Gia gia tôi?
Jay cố nén những giọt nước mắt nặng trĩu,cố bình tĩnh thanh minh mọi chuyện
-Chuyện tôi có thai với em là thật,lần đầu là do tôi bịa ra nhưng những lần sau cùng với em trên giường tôi đã mang thai. Gia gia của em vì không muốn em ở nơi thương trường đẫm máu liền đến gặp tôi. Đêm đó tôi và gia gia em nói chuyện rất lâu,cuối cùng ông ấy vẫn không chấp nhận tôi cùng đứa bé liền thông báo cho em rồi tự sát khiến em xem tôi như tội đồ mà rời xa tôi. Nhưng may,em vẫn cho mẹ con tôi một con đường sống . Từ đó về sau tôi không nghe một chút tin tức gì về em nữa tất cả thông tin đều bị bịt kín. Tưởng chừng sẽ không gặp lại được em nhưng ông trời thật có mắt....
Ánh mắt Hàn Thiếu đỏ rực không muốn tin đây là sự thật,đến đây vẫn muốn xem những lời kia là bịa đặt,cô vẫn nghĩ nữ nhân kia đang cố bịa chuyện
-cô nói là tôi sẽ tin sao? Không có bằng chứng,cô liền tiêu khiển tôi sao?
Jay bất lực đi tới ngăn kéo lấy một tờ giấy xét nghiệm ADN đưa cô xem
-Là giấy xét nghiệm ADN của em và đứa nhỏ,mẫu tóc của em được tôi lấy hôm em bất tỉnh. Xem có chỗ nào là giả?
Mọi chuyện lão ba em đều biết,nếu không tin em có thể đến hỏi.
Cố thanh tỉnh xem tất cả số liệu được in trên giấy,Cô không tin vào mắt mình khi lời Jay nói là thật,ngay cả lão ba cô cũng biết chuyện này. Bấy lâu nay cô sống trong một thế giới bị người khác điều khiển mà bản thân mình không hay biết. Bấy lâu nay bỏ rơi đứa con của mình để nó chịu nỗi đau không có ba. Giờ khắc này cô như mất lí trí khóc không thành tiếng,nước mắt sớm đã ướt đẫm tờ giấy trắng.
Jay thống khổ ôm Hàn Thiếu vào lòng vỗ về
-Em nghỉ ngơi đi,đến tối chị sẽ mang đứa nhỏ đến. Nó rất muốn gặp em
Jay lấy ra một ít phấn thơm an thần đưa đến mũi Hàn Thiếu,cô cảm thấy chóng mặt dần rồi thiếp đi. Jay đặt cô nằm xuống giường liền đắp chăn lại không quên hôn lên trán cô một cái,cấp một câu liền rời đi
-Chị yêu em!
các bạn có thể donate cho au để ủng hộ au. Xem như là sự khích lệ từ các bạn tiếp thêm sức mạnh cho âu nhé
104878493962 (Viettinbank)
Tên tài khoản: DOAN THAO NGAN
phần donate là do tùy tâm nên au sẽ k đòi hỏi nhiều đâu ạ⭐
Khi các bạn đọc giả donate cho au thì hãy ghi chú "Đọc giả của Thapnhat" nhé