Thiếu Chủ Đào Hoa [np]

Nắng chiều nhàn nhạt chiếu qua cửa kính của toà nhà cao nhất S thị,màu nắng nhàn nhạt u buồn ảm đạm bao bọc cả căn phòng lớn,tiếng nhạc du dương hoà cùng màu nắng thê lương đến đau lòng


Nữ nhân ngồi trên sofar không ngừng phì phào điếu thuốc phả làn khói vào hư không,ánh mắt thất thần phóng ra S thị phồn hoa nhộn nhịp
Đã hơn 2 tuần Hàn Thiếu mất tích,nàng đã tìm kiếm tất cả những ngõ ngách,quy động toàn bộ lực lượng cùng mối quan hệ mong có được chút tin tức của cô nhưng kết quả vẫn là con số không

Từng giọt lệ lăn dài trên má,nàng không động nữa. Từ ngày định mệnh ấy đến nay nàng chưa bao giờ ngừng khóc cả
Tuyệt vọng,bất lực nàng chưa nếm đủ hay sao? Dù cho Hàn Thiếu chết,ít ra cũng có một tin tức chứ? Ông trời muốn trêu đùa nàng đến bao lâu nữa đây?




-Thập Nhất!



Lúc trước nàng chỉ cần gọi "Thập Nhất!" Sẽ luôn có người trả lời,bất kể người bận rộn như nào. Nhưng sao? Bây giờ chỉ là khoảng không vô vọng này? Rốt cuộc cô đang ở đâu. Đã chết hay còn sống? Một tin tức cũng không có,nàng phải làm sao đây?



-Thập nhất! Rốt cuộc em đang ở đâu!!!???



*Xoảng*



Ly rựu trên bàn bị quăng đến vỡ thành từng mảnh nhỏ,nhỏ như những mảnh đau đớn sắc bén khứa thật mạnh vào tim nàng
Căn phòng tràn ngập mùi rựu hoà cùng thuốc lá,hỗn độn,khó ngửi vô cùng

Nàng là đang tuyệt vọng đến mức tự hành hạ bản thân mình,hai tay ôm mặt cứ thế thống khổ thì thào tên Hàn Thiếu. Nàng đang ở dưới đáy của tuyệt vọng hay còn nỗi đau nào kinh khủng hơn không?




Trong men say nàng như thấy Hàn Thiếu kế bên mình




-Tuyên! Em yêu chị!



-Tôi cũng yêu em.....



Bỗng thanh âm của chiếc điện thoại làm nàng bừng tỉnh,người kia cũng biến mất.
Màn hình sáng lên hai chữ "Bang chủ" nàng như vớ được chiếc phao cứu sinh,khả năng là đã có được tin tức của Hàn Thiếu,vội lau nước mắt,nàng cố điềm tĩnh nhấc máy


-Bang chủ!



-Không cần câu nệ,gọi ta lão ba!



-lão ba!



-Ừm! Về phần Thập Nhất đã có tin tức


Từng câu chữ như cắm sâu vào đại não làm tim nàng hẫng đi một nhịp,vừa mừng vừa lo lắng nàng cố trấn tĩnh bản thân

-Em ấy....

-Không rõ sống chết nhưng....phải trông cậy vào con rồi!!!

Hàn Định Quốc rít một hơi sì gà cay nồng vào khoang mũi,ông cũng không khá hơn Lưu Tuyên.
Ông vừa nhận được một cuộc gọi lạ nói rằng người đó biết tung tích của Hàn Thiếu nhưng với điều kiện nàng muốn gặp Lưu Tuyên
Nguy hiểm nhưng ông không còn cách nào khác,chỉ có thể trông cậy vào nàng




-Lão ba!??


Thanh âm sốt ruột của Lưu Tuyên làm ông chợt bừng tỉnh


-Ừm.....ta xin lỗi! Nếu muốn biết tin tức của Tiểu Nhất con phải mạo hiểm một chuyến,ta tin con!

-Con sẽ cố gắng!

-Tuyên! Tuy điều kiện chỉ có một mình con nhưng ta sẽ cho người hỗ trợ


-Cảm ơn ba! Nhưng con không chắc người đó sẽ không đề phòng



-haizz vậy con cẩn thận!




Ngắt máy,điện thoại truyền đến một dòng tin nhắn,địa chỉ ở ngoại ô S thị, khá gần nơi Hàn Thiếu mất tích
Có lẽ Hàn Định Quốc đã xác minh người này đáng tin cậy mới gọi đến nàng. Không khả thi nhưng nàng phải thử,cho dù chỉ là tin tử nàng cũng muốn xác minh




Bật dậy thu xếp đồ đạc,nàng vào hộc tủ lấy ra hai cây súng ngắn nạp đạn,kiểm tra súng vẫn hoạt động bình thường mới an tâm cất vào áo khoác,chuẩn bị xong xuôi ánh mắt kiên định đi xuống hầm giữ xe tiến về ngoại ô S thị










Bên này Hàn Thiếu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại,quay sang Jay đã không còn bên cạnh. Bật điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Jay
"Khi nào em tỉnh đến gặp Trịnh Kim,về việc của B04,yên tâm!"
Bên trên là dòng tin nhắn khác
"Hẹn em chỗ cũ!"


Cô thở dài ngao ngán,ngày nào cũng phải đối phó với những nữ nhân này,không biết đến khi nào mới được bình yên ngủ một giấc


Ngồi dậy đi vào phòng tắm,nhìn bản thân mình trong gương Hàn Thiếu có chút không thuận mắt. cơ thể rắn chắt chi chít những vết thương trông thật khó coi. Mong rằng một ngày nào đó,cô không phải đấu đá trên thương trường nữa,an ổn sống qua ngày cùng người mình thương
Bất chợt nghĩ đến Lưu Tuyên,Hàn Thiếu khẽ cười,ánh mắt ôn nhu


-Tuyên! Có khoẻ không?













Lưu Tuyên Lái xe chừng 30p cũng đến điểm hẹn,căn nhà lộng lẫy nằm sâu trong khu rừng,tuy xa hoa nhưng có phần quỷ dị khiến nàng không khỏi trận gai óc. Trấn tỉnh bản thân liền tiến vào bên trong.


-Đến rồi sao?

Giọng nói này là người mà nàng chưa từng gặp qua,xem ra hoặc là người liên quan đến Hàn Thiếu,hoặc là kẻ thù của Thiên Nhất đi


-Cô là....




-Vào trong rồi nói!


Nàng đi theo người kia,cảnh giác cao độ,tay đã đặt sẵn trong túi áo,bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế người kia


Trịnh Kim nhìn một màn cảnh giác kia liền cười thầm,quả thực là cánh tay phải của Thiên Nhất,nếu yếu vía chắc có thể bị nàng ta doạ hồn siêu phách lạc mất.
"Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"



Bước vào căn phòng nhỏ Lưu Tuyên vẫn có cảm giác không thoải mái lắm,so với thiết kế của căn nhà,phòng này quá nhỏ đi,không biết chủ nhân kia có ý đồ như vậy hay còn thứ gì khác



-Rum! Hàn Thiếu rất thích rựu này!



Đặt chai rựu xuống bàn nàng khẽ liếc nhìn Lưu Tuyên ý cười nồng đậm như đã biết tất cả về Hàn Thiếu


-Tôi không có thời gian,vào vấn đề chính!


Lưu Tuyên mất kiên nhẫn,ánh mắt đầy sát khí phóng thẳng lên người kia,nếu không phải nàng biết tin tức của Hàn Thiếu thì một phát nàng đã chầu trời



Mặc cho Lưu Tuyên uy hiếp,Trịnh kim rất khoái lạc từ từ nhâm nhi ly rựu trên tay


-Hàn Thiếu còn sống! Chỉ là.....



"Hàn thiếu còn sống!" Tim lại hẫng đi một nhịp,chỉ cần cô còn sống là được rồi nàng không mong chờ điều gì nữa


-Chỉ là...em ấy không còn là Hàn Thiếu của Thiếu phu nhân nữa rồi!


-Ý cô là....


Trịnh Kim đứng dậy,treo trên môi nụ cười quỷ dị ấn nút điều khiển,bức tường phía trước liền mở ra,đối diện là một căn phòng lớn nhưng bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt



Nàng siết hai tay trắng bệch khi nhìn thấy thân ảnh người kia ngồi trên sofar,ánh mắt ấy không còn thâm sâu như trước,thay vào đó tràn đầy sát khí,đôi con ngươi nhìn vào vô định. Vẫn là Hàn Thiếu nhưng nàng cảm thấy có gì đó thực xa lạ



-Thập Nhất!


-Sao? Phản ứng của cô không giống như nhớ thương em ấy lắm!


Nàng mất hết kiên nhẫn rút súng ra chỉa thẳng vào Trịnh kim



-Cô đã làm gì em ấy?


-Tôi không làm gì cả? Tôi chỉ muốn làm cô sống không bằng chết!!!


Trịnh Kim gằn giọng tránh sang một bên,trực tiếp đi ra ngoài khoá cửa lại để lại một mình Lưu Tuyên trong phòng
Chỉ vài giây sau đã thấy nàng ta ngồi bên cạnh Hàn Thiếu ánh mắt mỉa mai hướng nàng cười


Do căn phòng được thiết kế đặt biệt,với tấm kính hai chiều chỉ lưu tuyên mới nhìn thấy hai người họ,bên này tấm kính chỉ là một bức tranh lớn treo tường,tấm kính được cấu tạo đặc biệt nên hoàn toàn cách âm và không thể phá vỡ


Trịnh kim cất công một màn này chỉ để thoả mãn thú vui hành hạ Lưu Tuyên






-Tôi không có thời gian đợi cô!


-cách nói chuyện cũng thực giống đi! Haha


Hàn Thiếu khó hiểu,uống cạn ly rượu không muốn để ý người kia


-Hẹn tôi đến đây có việc gì?


-Jay nhờ tôi phổ biến cho em các thế lực trong B04,những người cần đàn áp,những người cần hỗ trợ. Nhưng tôi thấy đối với em không cần thiết lắm nên tôi gọi em tới đây để bồi tôi thôi



Ánh mắt chán ghét dời đến bức tranh lớn trên tường,cô cũng có cảm giác bức tranh này rất lạ,tiến tới gần bức tranh Hàn Thiếu trầm ngâm thưởng thức ly rựu trên tay



-The Swing sao? Nó rất hợp với cô!


-Phải! Quyền lực,tiền bạc và tình dục tôi muốn có đủ. Chỉ tiếc Hàn Thiếu vẫn không thuộc về tôi....



Trịnh kim theo sát phía sau,vòng tay ôm chặt người phía trước,ánh mắt thâm sâu chọc tức người sau bức tranh



Nhìn Một màn lãnh đạm của người kia Lưu Tuyên không biết nên vui hay buồn,áp bàn tay lên tấm kính nàng vuốt ve gương mặt ấy trong hư không,từng đợt đau nhói truyền đến trong lòng ngực như muốn dìm nàng xuống địa ngục



-Thập Nhất!!!!


Nàng dùng lực thật mạnh vào tấm kính mong người kia phát giác nhưng đổi lại vẫn là cái nhìn vô hồn kia




-Trịnh kim! Tôi không muốn dây dưa với cô!


-Nhưng tôi thì có!


-Cô là đang ép tôi?


Hàn thiếu xoay người lại liền bị người kia áp lên tường,đôi tay thon gầy ôm chặt người mình khiến cô suýt không thở được,nàng gục vào hõm cổ cô giọng nói có chút run rẩy


-Thập nhất! Tôi không trách em phong lưu,bên cạnh em là Jay còn có Lưu Tuyên.Tôi thực không xứng nhưng xin em,đừng tàn nhẫn như vậy. xem tôi là tình nhân đừng như kẻ qua đường... Tôi chấp nhận đơn phương em lâu như vậy,lẽ nào một cái ôm cũng không.


Chợt Hàn Thiếu cảm nhận có thứ gì đó mát mát lướt qua hõm cổ,nhìn lại thì mũi người kia đã một tầng phím hồng. Cô không muốn phải làm tổn thương nữ nhân nào hết nhưng ngoài bất lực ra cô không thể làm được gì.
Chỉ có cách đẩy các nàng xa ra,hoặc biến mất khỏi thế giới này tâm của Hàn Thiếu mới được thanh thãn


-Lão sư! Tôi mong cô sẽ tìm được người tốt hơn. Đừng mãi cố chấp như vậy....


Cô gạt tay nàng ra cố né tránh khỏi cái động chạm thân mật ấy,tay châm điếu thuốc đi về phía sofar,lại bị thu hút bởi sấp tài liệu trên bàn. Thuận tay lấy một sấp đọc,Tim hẫng đi một nhịp vì đây là toàn bộ thông tin của Lưu Tuyên

Trịnh Kim cười khẩy khi cá đã cắn câu,vội lau vài giọt nước mắt cá sấu,ánh mắt sắc bén như nhìn thấu đến cả phía Lưu Tuyên


-Là Jay muốn tôi chuẩn bị số thông tin này,ý tứ của Jay chắc em cũng biết!


Hàn Thiếu nắm chặt tờ giấy đến tay trắng bệch


-Xem ra trong lòng em vẫn còn có người phụ nữ đó. Nếu tôi nói cho thiếu phu nhân biết em đã có một gia đình nhỏ ở E thị,cô ấy sẽ phản ứng ra sao?


Nàng tiến lại chống hai tay lên bàn ánh mắt sắc bén hướng về phía con người đang bị uy hiếp kia,quả thực là động ngay chỗ ngứa của Hàn Thiếu rồi


-ha hả! Nếu số tài liệu này đến tay Jay,tôi không chắc cô ấy sẽ không giết Lưu Tuyên để giữ em bên cạnh mình




Hàn thiếu có hớp một hơi rựu lớn ngửa cổ nhìn lên trần nhà,cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Trịnh kim nói không sai,nếu Jay muốn cái mạng của Lưu Tuyên. Cho dù là cô cũng không cứu được. Lần này bản thân đã thực sự bị uy hiếp rồi



-Điều kiện là gì?


-Ha hả tốt lắm!!! Tôi làm việc cho Jay nhưng chỉ làm những việc có lợi cho tôi. Nếu em đem lại lợi ích nhiều hơn Jay cho tôi thì xem như em thắng



Trịnh kim lả lướt đến bên cạnh Hàn Thiếu,bàn tay thon dài liên tục chơi đùa trên người cô dừng lại ở bàn tay Hàn Thiếu



-Tôi muốn một khi em bước vào nơi này liền trở thành người của tôi!


Nàng cầm lấy bàn tay Hàn Thiếu đặt lên khuôn ngực nóng bỏng của mình.
Lưu Tuyên như không tin vào mắt mình khi thấy người kia không một tia kháng cự. Với tính cách của Hàn Thiếu,nếu không hứng thú thì người đó không có khả năng xuất hiện bên cạnh cô. Từ nãy đến giờ Hàn Thiếu luôn né tránh ả ta nhưng vì cớ gì cô lại không cự tuyệt.

Vì cớ gì Hàn Thiếu vẫn bình an vô sự nhưng lại không trở về Thiên Nhất,trở về với nàng?



Lưu Tuyên cố giữ bình tĩnh,tay chân luống cuống tìm điện thoại gọi cho Hàn Thiếu nhưng nơi này không có sóng,huống hồ cô đã đổi điện thoại,muốn gọi được quả thực bất khả thi
Nàng cố gắng dùng súng để phá vỡ tấm kính nhưng đã dùng hết cả băng đạn,tấm kính chỉ xước nhẹ một đường

Bất lực cùng cực nàng chỉ biết quay lại sofar tay cầm lấy chai rượu nốc hết vào bụng,vị rựu cay nồng xộc thẳng vào khoang mũi khiến nàng sặc sụa ứa nước mắt. Liếc nhìn thân ảnh nữ nhân kia thân mật cùng hôn phu của mình,bản thân lại không làm được gì,nàng chỉ biết trút giận lên đồ đạc xung quanh,chai rựu rỗng bị nàng ném lên tường tạo ra âm thanh chói tai



Hàn Thiếu bên này bị Trịnh Kim khống chế,trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng mặc kệ nàng ta giày vò phát tiết. Ánh mắt vô hồn nốc từ ly rựu này đến ly khác. Cảm thấy chưa đủ cô liền uống hết chai rượu mong cơn say mang đi hết nỗi bất lực này.


-Thập nhất! Em thật quyến rũ,tôi thật thích em!

-.....

-Hôn tôi!!!


Trịnh kim bắt lấy cằm người kia,rướn người lên hung hăng áp Hàn Thiếu,giờ phút này Hàn Thiếu chỉ là con cá nằm trên thớt mặc Trịnh Kim chơi đùa.


-Ưm....lão công!


Môi lưỡi giao nhau,thanh âm nóng bỏng vang vọng khắp căn phòng lớn,men rựu làm Hàn Thiếu đảo điên. Không biết từ khi nào cô đã phối hợp với người phía trên.Nhịp nhàng say đắm



Bỗng có thanh âm rất nhỏ phát ra từ phía bức tường đối diện khiến cả hai bừng tỉnh



Trịnh kim như nhớ ra điều gì đó liền bỏ Hàn Thiếu ở lại,gấp gáp bước ra phía cửa đi đến phòng của Lưu Tuyên,bước vào liền thấy nàng nằm gục trên sàn nhà,vết máu trên ngực loang lổ phi thường chói mắt. Nàng là muốn tự sát để thoát khỏi sự giày vò này sao




-Tuyên!!!!!



Hàn Thiếu sau khi Trịnh Kim rời khỏi liền bám theo nàng ta,kết cục lại thấy thân ảnh kia nằm dưới sàn bất tỉnh cùng rất nhiều máu. Cô vội bế nàng lên chạy thật nhanh ra xe bỏ mặc Trịnh Kim đang ngây ngốc


-Lưu Tuyên tôi hận cô!!!!






*************************************************
các bạn có thể donate để ủng hộ và au có động lực viết tiếp nhá

104878493962 (Viettinbank)
Tên tài khoản: DOAN THAO NGAN

phần donate là do tùy tâm nên au sẽ k đòi hỏi nhiều đâu ạ🥹

Khi các bạn đọc giả donate cho au thì hãy ghi chú "Đọc giả của Thapnhat" nhé





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận