Thiếu Chủ!! Xin Đừng Ngược Tôi!!

* Trong lúc Lệ Thành và Dạ Vũ còn đang mải nghe, nói, trò chuyện ở trung tâm *

- Chủ nhân!! Ngài làm đổ hết nước cam ra bàn rồi kìa!.

- Ô... xin lỗi! Tôi lau ngay đây.

- Để tôi, ngài cứ ngồi yên là được rồi. Nước nhiều như thế này phải dùng khăn chứ dùng giấy bao nhiêu cho vừa - Tử Dịch thở dài.

- Biết rồi. Tử Dịch này! Mau đi thôi?

-... Sao ngài chỉ có mỗi cái máu đi thôi vậy? Tôi sẽ đi nói với tài xế xe.

- Không không, đưa tôi chìa khóa xe mô tô.

- Không lẽ..

- He he he... ( mặt gian).

Hắc Lệ Phàm ngồi trên xe phân khối lớn của mình ngày trước, không khỏi phấn khích. Y ném mũ bảo hiểm cho Vương Tử Dịch.

- Đội vào rồi ngồi lên.

- Ơ... chủ nhân, sao chúng ta không đi xe hơi? Có điều hòa mát, chỗ ngồi thoải mái ___

- Đừng cố cảm hóa tôi. Ngồi lên - Lệ Phàm ngang nhiên đánh gãy lời anh.

- Nhưng... nhưng mà...

- Lên đi. Chết thì tôi sẽ xây cho cậu cái nhà đẹp nhất trong nghĩa trang.

- Ngài thật xấu miệng!.

Vương Tử Dịch nuốt một ngụm nước miếng vào họng. Chân lảo đảo đi tới. Hắc Lệ Phàm kiên nhẫn đợi anh. Tử Dịch bám vào vai Phàm, ngồi lên yên xe. Anh phải ngó ngó nghiêng nghiêng hai bên,chỉnh lại tư thế mình ngồi mà coi là vững trãi nhất.

- Xong chưa?

- Cho tôi ở nhà được không?

- Không.

Hắc Lệ Phàm hào hứng vặn khóa xe rồi lên ga. Vèo một cái, chiếc xe từ trong cổng phóng ra đường. Tốc độ của xe phân khối lớn thì ai cũng biết nó như thế nào. Nó làm cho Tử Dịch không ngừng cầu nguyện với ông trời... Gió bạt vào mắt anh, nước mắt dù không muốn cũng vẫn dàn dụa chảy ra như đang khóc. Chưa kể trên đường có nhiều người lưu thông, riêng mấy chiêu đánh võng để tránh tông phải người lại càng khiến tim Tử Dịch muốn nhảy ra ngoài.

Đến khúc cua mới thực sự là kinh hoàng. Chiếc như thể sắp nằm áp vào mặt đường vậy. Tử Dịch không thở ra hơi, đột ngột dính chặt lấy lưng Lệ Phàm, tay cũng chẳng ngại ôm sống chết không buông. Điều đó làm Hắc Lệ Phạm âm thầm cười ranh mãnh, đúng theo kế hoạch,y cố tình làm vậy thôi. Trong khi có kẻ cười thì người đằng sau sắp bẹp như lá bèo rồi.

Đi được một đoạn xa xa thì Vương Tử Dịch mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh.

- Hơ... Chủ nhân! Đây không phải đường đi tới trung tâm - Anh phản ứng cực kì kịch liệt, vì còn đường này đối với anh quá quen luôn rồi.

- Phải. Cậu cũng biết đây là đâu mà đúng không?

- Chủ nhân...

- Lâu rồi cậu cũng không về nhà, ở với chúng tôi mãi rồi cắm đầu vào việc thì sao mà vui được.

Y thuận tiện dừng xe lại ở một shop quần áo trẻ con. Bước xuống đi vào như một vị thần, không quên kéo theo người đằng sau.

- Mau. Cậu chọn đồ cho Tử Họa và Tử Du đi.

- D... dạ?? - Chột dạ.

- Cậu đó, chọn đồ cho hai cục cưng đi. Hai nhóc đấy cũng biết tôi rồi, không cần phải dấu diếm gì đâu. Tôi tới chơi với chúng nó trước rồi tôi mới về nhà đó.

- Ngài.. ( ám muội)... ngài theo dõi cả ngọn ngành chỗ tôi sống!?

- Chứ sao nữa. Cậu chọn nhanh đi. Con bé tiểu Du thích váy bồng đúng chứ? Còn thằng bé tiểu Họa thích đồ đơn giản nhỉ?

- Chủ nhân, không cần đâu ạ... tôi sẽ mua cho chúng nếu cần a.


- Đây là quà cho hai đứa nhỏ. Nếu cậu không chọn thì... cô nhân viên! Tôi lấy hết hai dãy này. Hãy sắp xếp gọn nhất có thể!

- Ha!... hả!??....um!! - Tử Dịch đang định nói thì bị Lệ Thành bịt miệng.

Cô nhân viên thấy vậy giở khóc giở cười, cực kì khó xử. Hắc Lệ Phàm cười híp mắt, tay giữ miệng Tử Dịch, thản nhiên mặc kệ người giãy giụa:

- Cứ đóng gói cho tôi đi. Tôi trả tiền,không phải cậu ta.

Cô nhân viên thấy vậy lập tức gọi đồng nghiệp cùng làm việc của mình.

* Ở trung tâm *

Dạ Vũ đã tạm biệt gia đình của cậu bạn và thành công ăn được hết những món gì có trên bàn sau lúc ấy. Hắc Lệ Thành chống tay đỡ cầm, tay kia khư khư một mảnh giấy nhỏ với mấy dòng số chữ nguệch ngoạc hết cả, thở một tiếng dài:

- Nhóc con này đáo để thật. Nó còn để cả mảnh " card visit " tự viết của nó cho tôi mới ghê.

- Chắc là con bé bắt trước cha của nó. Dễ thương quá...

- Nếu thích trẻ tới vậy thì sinh nguyên đàn đi.

- Tôi... không phải heo mà sinh cả đàn...

-... hừm... giờ đi mua đồ thôi chứ?

Dạ Vũ vừa nghe câu này đã ngay lập tức hào hứng, gật đầu bật đứng dậy ngay lập tức. Cả hai lấy một chiếc xe đẩy và đi vào các khu trong trung tâm. Ban đầu có đi vòng quanh, giết thời một chút để quý ngài độc ác kia vui một chút, hắn mua không ít đồ, nhưng toàn những thứ như gel xịt tóc,kem nẻ, rồi vân vân mây mây, cứ thế ném vào xe.

Hai người có đi qua một khu trưng bán những nhạc cụ. Dạ Vũ đang đẩy xe bỗng đi chậm lại và dừng hẳn ở chỗ trưng bày những chiếc violin. Y ngắm nhìn chúng, cản giác hồn sắp nhập vào chúng.

- Dạ Vũ! Dạ Vũ! - Lệ Thành đập vai y.

- ( tỉnh hẳn)!....

- Sao em cứ nhìn chằm chằm vào mấy cái violin vậy?

- Không... không có gì đâu ạ. Chỉ... chỉ là thói quen thôi. Mỗi lần tôi đi mua đồ đều dừng ở chỗ này một lát rồi mới đi tiếp.

Dạ Vũ định đẩy xe đi tiếp. Hắc Lệ Thành nhìn một lượt rồi kéo Dạ Vũ lại, lôi vào trong quầy.

- Chủ quầy, lấy cái đàn đó xuống đi - Lệ Thành chỉ lên cái màu trắng tuyết sáng bóng.

Theo ý khách, người bán hàng bắc ghế lấy xuống và cẩn thận đặt vào tay Lệ Thành. Hắn chuyển sang tay Dạ Vũ:

- Đây, thử đàn đi.

-... được sao ạ? - Vẻ mặt của Dạ Vũ có phần rạng rỡ.

- Ừ.

Dạ Vũ nhận cây đàn rồi đặt lên vai, chuẩn bị thật tốt rồi bắt đầu kéo đàn. Y nhắm mắt lại, những ngón tay thon nhỏ đặt trên dây đàn rung rung nhẹ, kéo những nốt đầu tiên.... là của bản nhạc " My heart will go on " ( Titanic). Những âm thanh y tạo nên lọt vào tai người xung quanh khiến họ buộc phải đứng sững lại và cảm nhận nó. Cứ tưởng tượng như có một dòng âm thanh đang tỏa ra và giữ chân họ lại, một món quà tinh thần cho người trong quầy, kể cả người đi qua đó cũng khựng lại và huy động thính giác của mình. Nốt nhạc cao và trong hòa vào không khí, lọt sâu vào màng tai chả khác nào suối chảy. Lệ Thành là người đứng gần nhất, hắn bị thu hút bởi dáng vẻ của y tới khựng người. Nước da trắng hồng, hai má ửng phấn đỏ nhạt, đôi môi bóng sắc tươi tự nhiên, hành lông mi dài đen tuyền cong nhẹ,rủ rủ xuống thật quyến rũ. Nhìn tuốt xuống là dáng người nhỏ nhắn so với những người cùng giới. Trang phục kín đáo mà hợp mùa, hợp thời. Lúc này Lệ Thành lúc này mới thực là phải lòng y một cách chắc chắn,không có sự trêu đùa nữa. Con người này có một sức hút còn hơn cả nam châm bám chặt lấy sắt.

Bản nhạc nào cũng có hồi kết, Dạ Vũ dừng lại. Mọi người đang " phiêu " bỗng thức tỉnh, người thì lắc lắc đầu rồi chớp mắt cho tỉnh, có người còn tự tát nhẹ mình cho thức tỉnh hẳn. Nếu như có thêm một ca sĩ chuyên nghiệp ở đây nữa, chắc họ sẽ khóc dằn mặt luôn chứ chẳng đùa. Họ vỗ tay tán thưởng Dạ Vũ.

- ( ngạc nhiên)... ơ...

- Còn ơ ô gì nữa, họ đang khen ngợi em đấy.

- ( vẻ vui tột độ) Cảm ơn,Cảm ơn mọi người ạ....

Khi mọi người đã tản đi gần hết, Dạ Vũ trả lại cây đàn cho nhân viên:

- Cảm ơn đã cho tôi thử ạ.

Hành động làm Lệ Thành nhíu mày:

- Sao lại trả lại?


-... nhưng Lệ Thành... cậu chỉ bảo tôi thử thôi mà...? - Dạ Vũ ngây người, bộ chả lẽ y nghe sai lệnh?.

- Tôi bảo " thử ", chứ không phải " chỉ thử! ". Đàn không có vấn đề gì là được rồi. Tôi mua cho em. Thanh toán! - Quay sang y thấp giọng - không được từ chối.

Dạ Vũ sợ tới mức không dám hé răng một lời. Nhân viên nhanh tay lẹ mắt đóng hộp rồi bỏ vào mộ chiếc túi cho hắn. Quẹt thẻ xong là hắn xách túi ra ngoài, bỏ vào xe đựng.

- Đi, mua mấy đồ trong danh sách - Hắn tranh luôn việc đẩy xe.

Dạ Vũ hoàn lại tâm lý, chớp chớp mắt bước theo hắn. Họ lên tầng 3 của trung tâm, đây là nơi chuyên chỉ có bán thực phẩm. Mấy gian hàng cũng được xếp vừa gọn vừa đẹp mắt như bao khu mua sắm khác, nhưng chất lượng thì tốt hơn. Và hơn hết cả, đối với bao người rành mua mà tiết kiệm như Dạ Vũ thì chính là giá cả nơi đây đáng để không khóc thét.

- A! Thiếu... à nhầm Lệ Thành, mận ở đằng kia.

Dạ Vũ nhìn thấy mấy gian hàng bày những trái mận vừa đỏ đỏ xanh xanh lại vừa căng mọng muốn chảy nước miếng, hai con mắt y như sáng rực. Lấy túi đựng nhặt nhạnh, xem xét từng quả một.

-.... này, theo con mắt của tôi thì có lẽ em nhặt toàn những quả chua phát khóc luôn ấy.. - Hắc Lệ Thành chỉ chỉ.

- Vâng, thì tôi đang nhằm chọn trái chua mà, bỗng dưng thèm thèm chua một chút... - Đang dưng tỉnh ngộ -.. thôi chết! Đâu phải cho mình ăn đâu!??cái thằng Vũ ngốc này mày đang nghĩ cái gì vậy hả!??- Y từ mắng chính mình.

Dạ Vũ định dốc hết quả trong túi ra.

- Khoan, đừng đổ. Nếu em muốn ăn chua một chút thì chúng ta có thể mua hai túi riêng. Đưa cái túi mận chua đây để tôi lựa cho, em chọn trái ngọt đi - Lệ Thành đứng ra cạnh Dạ Vũ.

Không thể ngờ người như Hắc Lệ Thành đây cũng có phần tính giống y như một bà nội trợ, vung tiền tuy lãng phí ỏ một số nơi thác loạn nhưng có vẻ về phần mua sắm thì cũng săn hàng rẻ mà chất tới mức thượng thừa.

- Tiếp theo là gạo...

Dạ Vũ đi tới gian bày những bao gạo nặng trịch.

- Đây rồi - y định chọn loại gạo thường mua

- Vũ! Cái này hơn. Vừa rẻ vừa thơm hơn - Hắn bê vào xe đẩy.

- Sao cậu biết hay quá vậy?

- Hồi còn nhỏ Tư Thanh và tôi có lén mua một bao giấu gầm giường. Đợi không có cha mẹ ở nhà thì lấy một ít đem nấu kiểu cắm trại ấy. Không ai biết nên cảm giác nó ngồ ngộ mà vui.

- Ồ.... vui ghê...

Đôi này lại tiếp tục đi mua những món đồ tiếp theo. Xe hàng cứ dần dần đầy lên.

- Cuối cùng là hai kg khoai tây và hai kg khoai lang.

- ( nhìn)... một bao này là một kg phải không?

- Đúng vậy!.

- Để tôi bê cho.

- Ah, cái này tôi bê được mà ạ.

.....

Một đôi bàn tay bé bé cũng thò vào, dồn sức kéo lấy một bao khoai lang.

- Lại là nhóc? - Lệ Thành nhận ra ngay Thất Mỹ.

- Ể? Chú đẹp trai và người vợ hiền!

-.... này nhóc, chúng ta chưa kết hôn đâu đấy, mi nói bậy ta sẽ gán mi tội vu khống - Hắn đùa đứa nhỏ.

- hừm? Chưa kết thì sau kết. Chú không dọa được con đâu a... ư... ư.... - Cô bé đang lấy sức bê bao khoai lang nhỏ mà nặng, vì quá sức nên con bé ghè giọng gọi - Papa! Cha!... khoai - lang - ở - chỗ - này!!!!.


Dạ Vũ quay ra đỡ:

- Có cần chú giúp con không?

- ( gạt tay) không - sao - ạ..... con phải tự làm cơ....

* Đại Hàn đẩy xe tới *

Túm lấy gáy áo con gái mình nhấc bổng lên:

- Tiểu tử này, mi lại nhảy ra khỏi xe - Dứt lời anh đặt cô bé ngồi trên cái ghế nhỏ trên xe đẩy - Lại lần nữa xin lỗi anh và vợ anh.

- Ah. Không có gì. Tôi thích nhóc này nên cũng không để bụng đâu.

- Cha ơi! Khoai này! - giọng con bé trong trong mà dài hơi.

- Ừ.... Đây là lần đầu con bé sang Trung Quốc nên là nó ngố lắm. Anh thông cảm.

Hắc Lệ Thành lắc đầu:

- Tôi không nghĩ vậy a. Nó ăn nói rất chênh với tuổi đấy. Có phải là " bào thai tăng trưởng "không?

- Đúng. Cô nhóc này là bào thai tăng trưởng. Tại vợ tôi còn đang đi học nên muốn sinh nhanh một chút.

Dạ Vũ lần đầu nghe qua,bèn cầu giải thích. Đại Hàn cũng không ngại trả lời:

- Có một loại thuốc, khi uống vào sẽ làm cho thai nhi phát triển nhanh, tùy vào thể chất của người mang thai, thời gian sẽ giảm dần đi. Ví dụ đúng ra là 9 tháng 10 ngày mới sinh thì thuốc sẽ giảm xuống chỉ còn 8 tháng hay 7 tháng, mà em bé vẫn khỏe mạnh như thường. Tuy nhiên không được lạm dụng ở kì mang thai thứ 2, công dụng sẽ ngược lại. Và tôi không khuyến khích dùng đâu!. Mà vợ tôi đâu ấy nhỉ... - Gãi đầu quay ra đằng sau.

Trong lúc Đại Hàn gọi vợ thì Lệ Thành lại ngứa tay chọt chọt má của Thất Mỹ rồi dùng cả hai tay, xoa xoa bóp bóp rồi kéo kéo như đang chơi slime *.

(* Đại loại là một chất dẻo đặc biệt, đặc tính vừa cứng vừa dẻo,mềm và biến đổi theo hình dạng vật thể chứa nó).

* Trong lúc đó, Hắc Lệ Phàm đã đi gần tới đích đến *

Vương Tử Dịch ngồi đằng sau, khuôn mặt vẻ cáu kỉnh, tay túm chặt lấy vạt áo y. Hình như vừa xấu hổ và bực tức chuyện ban nãy, cộng thêm.... sợ chết.

Con đường mà Lệ Phàm đi ngày càng nhỏ lại, không còn thẳng tắp nữa,y đành giảm tốc lại cho an toàn, đường này đường quê, trẻ con từ đâu lao ra đường như cơm bữa. Mơ lơ không may đụng trúng thì ăn đủ. Cũng do đó mà Tử Dịch buông tay, không bám lấy y nữa làm y nhất thời không phục.

Đây là vùng quê mà Tử Dịch được sinh ra. Kì thực nếu không vì hai đứa con của mình thì anh cũng chẳng muốn về nữa. Ở đây anh chẳng có ai là người thân cả, người sống xung quanh cũng chẳng mấy thân thiện với anh. Đa số họ suy nghĩ lệch lạc và cũ kĩ hơn so với thời nay, nói thẳng là kì thị giới tính thứ ba, mà anh khi sống ở đây lại mang một bụng bầu - chính cặp song sinh Tử Họa, Tử Du. Mỗi lần xuất hiện là một lần những con người ở đây được một phen bàn tán. Càng nghĩ càng thấy tổn thương.

- Tử Dịch. Lần này về tôi đón cả hai đứa nhỏ đi được không?

- Ý chủ nhân là...

- ( gật đầu) ừ, đón chúng nó tới chỗ chúng ta. Cậu cũng có phòng riêng ở tòa phụ mà?

- Không được đâu ạ! Sẽ phiền cho chủ nhân và mọi người...

- Chúng rất ngoan, hơn nữa là đang là tuổi mẫu giáo. Phần lớn ban ngày chúng ở trường chứ không ở nhà, phiền ở đâu?

- Nhưng...

- Không nhưng. Lúc làm việc thì ứng xử thì cậu khác lắm, vậy mà lúc nói tới mấy chuyện bình thường như này thì lại hấp ta hấp tấp. Chỉ giỏi từ chối thôi.

- Với tôi thì nó không phải chuyện bình thường. Hơn nữa chúng không đi lớp mẫu giáo.

- Khi về với tôi, tôi sẽ cho chúng đi. Cậu phải cố mà cho chúng cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.

- Sao ngài hôm nay nói chuyện lạ quá?

- Thật luôn?

- Cứ như một người khác.

- Ha ha...

Xe của Lệ Phàm rẽ vào một con đường đất chưa được làm đẹp như ở mấy đoạn trước, xấu và thi thoảng có chút gồ ghề. Hai bên là cánh đồng trải rộng, người thì toàn cúi xuống gặt cấy, miễn để ý một con xe xịn kì lạ băng băng vào làng. Vào sâu hơn, đã có người nhận ra Tử Dịch. Anh đương nhiên để ý, vội áp mặt vào lưng Lệ Phàm, coi như dấu mặt. Ngoại hình của Tử Dịch bây giờ so với trước có vẻ khác rất nhiều so với trước nhưng nhìn gần vẫn có thể nhận ra. Anh không muốn trực diện đưa mắt nhìn những người đó. Họ có thể là bạn anh, nhưng cũng chính những người đó làm anh đau rất nhiều. Lệ Phàm im lặng, cứ thế vặn ga đi.

* dừng xe *

- Tới nơi rồi!!- Lệ Phàm phấn khích.

Một căn nhà nhỏ không mấy đẹp, tạm coi như là có thể ở, chỉ cần làm bằng gạch, có cửa giả đàng hoàng, mái không rột nước khi mưa là được rồi. Vương Tử Dịch bị Lệ Phàm dồn lấy dồn để máy túi quà vừa mua bước xuống xe. Riêng y dắt xe vào trong phía sân nhỏ, nhí nhố gọi:

- Tiểu Họa! Tiểu Du! Chú lại đến chơi đây, có quà lớn cho hai đứa này!! - Hắc Lệ Phàm chạy quanh sân.

Không thấy hai đứa nhỏ nhào ra, thay vào đó là một bà lão với dáng vẻ tiều tụy, phúc hậu bước ra từ trong nhà. Đây là người duy nhất trong cái làng cũ nghèo nàn này không ghét bỏ Tử Dịch, ngược lại còn chăm sóc cho anh lúc rơi vào giai đoạn khó khăn nhất,và cũng chính bà lão đã thúc y cố học hết đại học và đi làm trên thành phố lớn, yên tâm để hai đứa bé ở lại.


- Dì Hạ! - Tử Dịch đang tự nhiên bỗng hai con mắt trào lệ chạy tới ôm trầm bà.

- ( vỗ vỗ lưng cười) Về rồi đó à.... con sống ở thành phố thế nào? Công việc ổn không? Nơi ở thế nào?

- ( khóc nấc)... ổn! Con cái gì cũng ổn hết!... dì ơi... ở đây họ có nói dì nhiều lắm không? Họ đối xử với dì thế nào!??...

- Ngốc. Ta già rồi, ai thèm xỉa tới ta?, thôi, không khóc. Con là một người trưởng thành đấy. Mau vào nhà ngồi trước, ta sẽ đi gọi hai đứa kia, chúng lớn lắm!.... cả cậu nữa! Cậu quả là một người bạn tốt của Tử Dịch.

Hắc Lệ Thành nghe vậy thì ngại ngùng hết gãi tai rồi gãi đầu, cười khì khì giọng mũi.

* Trong nhà bỗng vọng ra tiếng rầm rầm như đang chạy *

Một cô nhóc lùn lùn chân ngắn chạy ra, vừa di chuyển vừa la vang nhà:

- Bà ơi! Anh trai cho con hết số đồ chơi mới đó!

- Ồ... thật tuyệt nhỉ.

Hắc Lệ Phàm vỗ vỗ tay gây sự chú ý với cô bé.

- Chào đồng chí! - Y giơ tay lên đầu chào y như trong quân ngũ.

Cô bé vừa nhìn thấy Lệ Phàm nét mặt đã vui giờ còn rạng rỡ hơn hẳn, bé chạy xuống sân và đứng trước mặt y, ưỡn ngực:

- Chào sếp! Chúc sếp có một ngày cực kì vui vẻ.

- Đồng chí cũng vậy! Và hôm nay tôi còn có quà cho đồng chí!

- Hả!? Là đồ chơi ạ!?

- Không... ( cười)...quay ra đằng sau kìa.

Cô bé lúc này mới quay ra sau, thực sự để ý Tử Dịch cũng đang nhìn mình, anh hình như không biết nên phản ứng như nào cho đúng, chỉ có thể đứng đực ra, run run rẩy rẩy mấp máy miệng gọi nhưng nghẹn lại. Cô bé cũng đưa mắt thoạt qua y. Quả thực với trí nhớ của một đứa nhỏ, nó không tài nào nhớ nổi người sinh ra nó như thế nào. Từ lúc hai, ba tuổi nó chỉ nhìn mẹ qua những bức ảnh,từ đó mà hình dung ra người trước mắt. Nó khựng lại một chút rồi lao đầu đến chỗ Tử Dịch, hai chân guồng chạy nhìn như sắp ngã tới nơi. Anh đương nhiên không nghĩ nhiều dang tay ra chờ nó tới gần hơn.

- Mẹ... mẹ ơi!! - Con bé mếu máo ôm lấy cổ Tử Dịch, ra sức gào khóc. Đến cả mấy nhà xung quanh còn nghe được, xa thì âm ỉ, gần thì cực rõ.

Tiếng khóc của trẻ con đúng là sức công phá thật lớn. Vương Tử Dịch một tay xoa xoa đầu, một tay vỗ cái lưng nhỏ đang phập phồng bởi mỗi tiếng nấc của Tử Du nhưng chung quy lại, vẫn là ôm Tử Du.

- Không khóc nữa, ta ở đây rồi... bảo bối...

- Mẹ cũng khóc mà!.. ( mếu) - Nước mắt nước mũi tùm lum.

Tử Họa cũng từ nhà mà vội vã đi ra, cậu bé đang chờ song sinh của mình quay lại mà không thấy. Tử Họa bẩm sinh bị khiếm thính từ nhỏ, nghiễm nhiên không thể nói. Không nghe thấy tiếng khóc của Tử Du, cũng chẳng nghe được ai nói gì nên tiếng bước chân rất mạnh, sự xuất hiện của y làm ai cũng để ý.

Tử Du đưa mắt thấy. Bèn rời khỏi Tử Dịch bước tới thật nhanh chóng cầm tay Tử Họa dùng khẩu miệng rồi kéo cậu bé tới chỗ Tử Dịch. Cô bé khoa tay múa chân, cố để diễn tả cho anh trai hiểu. Tiểu Du làm động tác tay như đang ôm một em bé sơ sinh, đong đưa đong đưa rồi chỉ vào Tử Dịch. Cậu bé hiểu được ý của em, gật gật đầu, vẻ mặt cũng dần dần biến đổi, hai má xệ ra, miệng cong xuống như chữ c nằm sấp, hai con mắt long lanh đen láy chớp chớp, nó không khóc, lao vào ôm Tử Dịch. Đứa con trai này có hành động hơi khác một chút. Nó đưa tay phủi bụi trên người Tử Dịch, còn rúc mặt vào ngực anh cọ cọ rồi hít hà một lúc lâu mới chịu buông.

Hắc Lệ Phàm lui ra sau, len lén rút điện thoại gọi cho ai đó.

- Chú! Bai bai! - Nhóc Thất Mỹ vẫy tay.

- Rồi. Tạm biệt nhóc. - Lệ Thành nắm bàn tay nhỏ nhỏ của cô bé- Rảnh thì ta mời nhóc tới nhà chơi.

- Không được đâu ạ. Mai con về nước rồi. Chú nhớ nhắn tin trên máy tính cho con nhé!?

- Được. Biết dùng luôn cả máy tính? Giỏi đấy.

Đại Hàn đẩy xe qua, cúi chào rồi đi tiếp. Phong cũng cười cười, cúi đầu chào rồi đi theo. Dạ Vũ và Lệ Thành lại quay về việc chính. Chất nốt hai túi khoai lên xe, nhìn lại họ mới phát hiện xe đã đầy lắm rồi.

- Đầy thế này tôi tự hỏi nếu là một mình em thì sao nổi đây? - Hắc Lệ Thành liếc mắt.

- thế này là bình thường thôi ạ. Những lần có đại tiệc, đồ cần mua phải hơn thế này nữa tôi vẫn có thể xử lý.

- Lần sau để cho mấy người hầu khác làm, việc này đâu chỉ bắt buộc mỗi em làm?.

- Không. Là tôi tự nhận việc này. Tôi rất thích đi mua đồ như thế này. Cảm giác rất thoải mái. Nếu để người khác làm.... tôi sẽ rất buồn - Y nhìn hắn cười trừ.

Hắn nhìn xung quanh, tay nâng cằm y lên, đặt lên môi y một nụ hôn. Dạ Vũ mở to mắt sững người, cả người không cả kịp run rẩy, y cảm giác môi mình đang có một sức nóng nhói nhẹ lên, lan tỏa ra khắp cả. Đây không phải là một nụ hôn sâu, hắn hôn nhẹ y. Dù gì đây cũng không phải là chốn vắng vẻ, nhưng người qua lại dù có thấy thì cũng thành không thấy, quá lắm thì họ chỉ nhìn qua rồi đi tiếp, bình thường thôi.

Sau vài giây ngắn ngủi, hắn rời ra khỏi đôi môi mềm mềm của Dạ Vũ, có chút hối tiếc. Đôi mắt sắc lạnh màu vàng sáng hiếm có,hướng lên con ngươi của y, hắn cười mỉm với y, đưa tay dun nhẹ y sang một bên, đi vào nhận tiếp việc đẩy xe hàng vừa ném vài hàng đống đồ,đầy ắp:

- Việc của em là đi và " hưởng thụ ", còn việc " đẩy " thì cứ để tôi lo.

Dạ Vũ vừa nghe câu này không khỏi đỏ mặt. Đây là lần đầu y đi tới một suy nghĩ đen tối và đồi trụy. Câu nói của Hắc Lệ Thành, rốt cục là có ý tốt hay là có cả " bản photo hỏng " vậy!? Vừa nghĩ,y lại rùng mình một cái. Lén thở hắt rồi đi theo hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận