Thiếu Dưỡng Khí


Phòng ngủ rất yên tĩnh, Đường Vũ không bị điếc, có thể nghe rõ ràng.

Hoắc Vân Thâm quay đầu nhìn Đường Vũ đi theo phía sau, cô đi chân đất, tóc cũng chưa lau khô, anh cầm khăn ném lên mái tóc đang nhỏ giọt của Đường Vũ, vừa nói vào điện thoại: "Anh lập tức đến.

"Cúp điện thoại, Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ một cái, lạnh giọng nói: "Tôi ra ngoài ngoài một chuyến.

"“Ừm.

” Đường Vũ gật đầu như thường lệ, cởi khăn tắm trên người, mặc một bộ váy ngủ bằng lụa, rất ân cần xuống lầu, đi tới cửa lấy giày, chờ Hoắc Vân Thâm tới thay giày.

Hoắc Vân Thâm thật sự nhìn đủ sự ngoan ngoãn của người phụ nữ này, sự ngoan ngoãn này khiến anh vui sướng một hồi, nhưng gương mặt luôn giữ vẻ ngoan ngoãn này lại khiến anh tức giận vô cớ, chưa từng nói một câu muốn giữ anh lại.

Ý định qua đêm ở đây của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn biến mất, cả giận nói: "Buổi tối tôi không về.

"“Được.

” Đường Vũ cầm chiếc áo vét bên cạnh lên, đưa cho Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm có chút thô lỗ nhận lấy, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, biệt thự to lớn im lặng trong chốc lát.

Dì Trương bưng bát canh nóng hổi ra, nói: "Cô Đường, uống canh đi.

"Đường Vũ kéo lại áo ngủ trên người, nhìn bát canh giải rượu và bát cháo trong khay dì Trương bưng, cười mỉa mai, nói: "Bưng đi đi, không có khẩu vị.

""Cô Đường, tiên sinh nói! ""Tiên sinh không ở đây! Bưng đi!" Đường Vũ tức giận vô cớ, nhìn bát canh giải rượu và bát cháo, lồng ngực tắc nghẽn.

Dì Trương không biết tại sao cô Đường người luôn có vẻ mặt ôn hòa lại nổi cáu, chỉ có thể đem đồ bưng trở lại phòng bếp rồi quay về nghỉ ngơi.

Trong mắt dì Trương, Đường Vũ là một người xinh đẹp, tính tình tốt, không nặng lời với người hầu bao giờ, cho nên ngày thường dì Trương không phải chăm sóc gì nhiều cho Đường Vũ, điều duy nhất cần lo lắng là Hoắc Vân Thâm có nổi cáu hay không mà thôi.

Hơn một tháng trước, Hoắc Vân Thâm đưa Đường Vũ về biệt thự, sắp xếp cho dì Trương chăm sóc, cái gì cũng không nói, dì Trương là một bảo mẫu rất tinh ý, chủ nhân không nói bà cũng không hỏi nhiều.

Đường Vũ nằm ở trên giường, chỗ lõm nông bên cạnh biểu thị chuyện người đàn ông vừa mới rời đi, ngay cả gối cũng vẫn còn lưu lại độ ấm, nhưng cuộc điện thoại của người khác, anh cũng không ôm lấy Đường Vũ một cái, đẩy cửa liền đi.

Cô đột nhiên nhớ tới cuộc thi nhà thiết kế, Hoắc Vân Thâm vẫn chưa đồng ý.

( Truyện chỉ đăng ở )Đường Vũ vô cớ không vui, căn phòng này khiến cô khó thở, cô nhảy từ trên giường xuống, kéo ga giường chăn và gối của Hoắc Vân Thâm ra, ném xuống một bên trên mặt đất, còn giẫm lên hai lần.

Sau đó đi đến tủ rượu của Hoắc Vân Thâm lấy ra một chai rượu whisky, ngay cả ly cũng không lấy liền cầm chai rượu đi ra ban công, một hơi tu hết nửa chai, hét lên với bầu trời đêm: "Hoắc Vân Thâm! Tra nam!"Buổi tối ở quán bar cô đã uống không ít rượu, nửa chai còn lại Đường Vũ thật sự không thể uống nổi nữa, đầu óc có chút không tỉnh táo vì rượu, cô giơ tay lên, chai rượu vẽ thành vòng cung đẹp đẽ trong không trung, "choang" một tiếng rơi xuống hoa viên, không biết va phải hòn đá nào, vỡ thành từng mảnh vụn.

Đường Vũ loạng choạng ngồi ở trên ban công, cơn buồn ngủ ập đến, gió đêm cuối thu lạnh đến thấu xương, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ cứ thế mà thiếp đi ở ban công.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui