"Tiểu Ngũ, đàn ông có coi con ra gì hay không thì phải xem bản lĩnh của con.
" Liễu Như Vân nói.
Đường Vũ cười lạnh một cái: "Người đang dạy con cách nắm bắt đàn ông? Nếu người có bản lĩnh, Đường phu nhân bây giờ sẽ không phải là Lâm Nhã Lan rồi.
”Từ khi Đường Vũ tiến vào đến bây giờ, bất luận Đường Vũ nói cái gì, Liễu Như Vân đều thờ ơ, thẳng đến khi Đường Vũ nói ra cái tên Lâm Nhã Lan này, Liễu Như Vân rõ ràng là dừng một chút.
Sau đó, Đường Vũ rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Liễu Như Vân mang theo nếp nhăn hơi nhảy lên, bà híp mắt, trong mắt là oán độc không giấu được: "Ả ta cho rằng, đuổi ta đi, có thể ngồi vững vị trí Đường phu nhân? Sớm muộn gì ta cũng sẽ kéo ả ta xuống!”"Ở trong bệnh viện tâm thần kéo bà ta xuống? Người tỉnh lại đi.
" Đường Vũ không chút do dự mà trào phúng.
"Tiểu Ngũ, ta cũng là suy nghĩ vì con, chỉ có ta làm Đường phu nhân, con mới là Đường gia đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, nếu không, Đường gia này ở trong tay Lâm Nhã Lan chiếm đoạt thì con cả đời chỉ là một đứa con riêng không thể nhìn thấy ánh sáng!"Liễu Như Vân từng bước dụ dỗ, nói rất có đạo lý.
Đáng tiếc, Đường Vũ không dính chiêu này.
"Đời này con không hiếm lạ nhất, chính là thân phận đại tiểu thư Đường gia!" Đường Vũ lạnh lùng nhìn bà: "Người đừng trông cậy vào con giúp người cướp lại Đường gia nữa! Nếu không phải tin tức giả của người nói người bị bệnh nặng, con căn bản sẽ không thể trở về!”Đường Vũ càng nói càng tức giận, cô bị lưu đày ra nước ngoài, cuộc sống ở nước ngoài tuy nghèo khó nhưng cũng tự do, thẳng đến khi cô nhận được tin Liễu Như Vân bị bệnh nặng, cần một khoản tiền phẫu thuật lớn, cô mới vội vàng trở về tích góp tiền, kết quả bây giờ thì sao? Liễu Như Vân rất khỏe mạnh, căn bản không có bất kỳ bệnh tật nào!"Tiểu Ngũ, không thể nói như vậy, con tham gia cuộc thi thiết kế cũng là bởi vì ta bệnh nặng?" Liễu Như Vân châm chọc nhìn con gái của mình: "Ta là mẹ con, ta hiểu con so với bất luận kẻ nào, lúc trước mẹ con Lâm Nhã Lan hại con thân bại danh liệt, con làm sao có thể nuốt trôi cục tức này? Sống ở nước ngoài đã đủ rồi, cũng nên trở về báo thù rồi chứ?”Trong đầu Đường Vũ hiện lên căn phòng lộn xộn năm đó, ánh đèn flash chói mắt, ảnh chụp khó coi, trở thành đề tài bàn tán trên khắp ngõ nhỏ phố lớn, cô giống như một con chuột qua đường, bị Đường gia không chút do dự đuổi ra khỏi nước, không một xu dính túi, chịu đủ mọi khi dễ.
Cô từng bị người ta giẫm lên tay khi lau sàn nhà, cũng từng ngủ ngoài đường vào tháng chạp mùa đông giá rét, tất cả khuất nhục và tra tấn cô đều đã trải qua, cho nên, loại chuyện trưởng thành và lớn lên này, bất quá chỉ trong một đêm.
"Đúng vậy, con muốn báo thù, nhưng người dựa vào cái gì mà cảm thấy, con lấy được thành quả thắng lợi, sẽ là chia cho người?" Đường Vũ nhướng mày nhìn Liễu Như Vân, trong ánh mắt lại là bóng tối sâu không thấy đáy: "Lúc trước không phải người mẹ tốt của con đưa con về Đường gia sao? Con ở Đường gia chịu được tất cả sỉ nhục, đều có một phần của người!”"Đường Vũ! Ta là mẹ con! Con dám nói chuyện với ta như vậy sao!” Liễu Như Vân phẫn nộ đứng lên.
( truyện chỉ đăng ở .
com )“Đúng vậy, mẹ con, bi ai lớn nhất đời này của con, chính là làm con gái của người, bị đẩy vào ngôi mộ Đường gia!" Đường Vũ cũng đứng lên.
Hai người bọn họ gần như cao bằng nhau, lúc nhìn nhau căn bản không giống mẹ con, mà là ánh mắt oán độc như kẻ thù.
Dù sao đối với Đường Vũ mà nói, cô từng cố gắng hiếu thuận, nhưng sự trong sạch của cô bị hủy, đây là chướng ngại tâm lý cô không thể vượt qua cả đời này, mà món nợ này, cô cũng tính ở trên đầu Liễu Như Vân.
Liễu Như Vân cầm lấy quyển sách trên bàn ném về phía Đường Vũ, Đường Vũ không né tránh, trên trán trong nháy mắt chảy máu, giọt máu theo sườn mặt trượt xuống, Đường Vũ hít một hơi khí lạnh, cọ cọ hai má, đầu ngón tay quệt lấy máu tươi, nở nụ cười: "Mẹ tốt của con bệnh không nhẹ.
”"Đường Vũ! Ta không nên sinh ra con!" Liễu Như Vân thét chói tai, bà cực kỳ chán ghét bộ dáng thờ ơ này của Đường Vũ, rõ ràng là khuôn mặt cực kỳ giống bà, nhưng chẳng nghe lời bà ta chút nào!.