Phong Bạch Ngôn lờ đờ nhìn cô, miệng thì lẩm bẩm:
"Máu…máu!"
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Yết hầu của Bạch Ngôn liên tục chuyển động, căn bệnh này đã lâu rồi không tái phát tại sao lúc này lại tái phát trở lại chứ.
Không thể gắng gượng được nữa, Phong Bạch Ngôn siết chặt lấy Hàn Kỳ Anh, đưa miệng mình tới khóa chặt môi của cô.
"Ư…ưm!"
Lại bị cưỡng hôn nữa rồi!
Sao tên ác ma này cứ thích hôn cô thế nhỉ, thật đáng ghét.
Hàn Kỳ Anh vốn dĩ định đẩy anh ra nhưng cô cảm thấy nụ hôn này có gì đó rất lạ.
Đầu lưỡi của Phong Bạch Ngôn không luồn vào trong khoang miệng cô như bình thường mà lại mân mê ở bên ngoài môi cô, sau khi thấy vị trí phù hợp, anh liền cắn một phát thật mạnh.
"Ah…"
Máu từ môi của Hàn Kỳ Anh chảy xuống, nhân cơ hội đó Phong Bạch Ngôn đã hút cạn chỗ máu ấy.
/Anh ta…anh ta đang hút máu mình?/
Hàn Kỳ Anh lúc này vô cùng sợ hãi, vậy là lời đồn về thiếu gia ác ma thích hút máu là hoàn toàn có thật.
Cô lập tức đẩy Phong Bạch Ngôn ra, sau đó thì vội vàng chạy đi.
Phong Bạch Ngôn sau khi nếm được chút máu, cơ thể đã ổn định trở lại.
Nhưng anh thật không ngờ, với chỗ máu ít ỏi ấy của Hàn Kỳ Anh cũng có thể khiến bệnh của anh đỡ hơn.
Cô gái này…đúng là rất đặc biệt.
Sau khi chạy khỏi phòng thay đồ, Hàn Kỳ Anh đã vô cùng hoảng sợ và hoang mang.
Vết thương bị cắn trên khóe môi của cô vẫn còn đó, cảm giác ban nãy bị anh hút máu đúng là thật kinh dị.
"Phong Bạch Ngôn, anh đúng là một tên ác ma, đại ác ma."
…
Hôm sau,
Vì hôm nay là cuối tuần nên Hàn Kỳ Anh quyết định nghỉ xả hơi một ngày tại căn phòng khách sạn cao cấp này.
Cô bày bừa mọi thứ ra sàn nhà, để chuẩn bị kế hoạch cho ngày nghỉ hôm nay.
"Thế giới hôm nay sẽ là của riêng ta, oh la la."
Ting toong!
Đang vui vẻ đón chào ngày cuối tuần, bỗng dưng bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Hàn Kỳ Anh đành bỏ dở dang kế hoạch, ra ngoài mở cửa xem là ai tới.
"Là phục vụ phòng sao? Mình có gọi ai tới đâu nhỉ?"
Cạch!
"Hàn tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
Trời đất! Không phải phục vụ phòng nào hết mà người bấm chuông cửa chính là Phong Bạch Lăng - người chủ chính của căn phòng này.
Hàn Kỳ Anh há hốc miệng ngạc nhiên, tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc này, đúng lúc phòng đang bừa bộn và…đúng lúc cô không mặc áo ngực cơ chứ.
"Phong…Phong đại thiếu gia, anh…anh tới có chuyện gì sao?"
Hàn Kỳ Anh vừa gượng cười, vừa đưa tay lên che vòng một.
Nếu để Phong Bạch Lăng biết mình đang "thả rông" chắc cô phải đào một cái hố mà chui xuống cho đỡ nhục quá.
"À…tôi không định làm phiền ngày nghỉ của cô đâu, tôi chỉ tới để lấy chút đồ tôi để quên ở khách sạn này thôi."
"Vậy sao?"
"Tôi vào lấy đồ xong sẽ về ngay."
"Không được…"
Hàn Kỳ Anh vội vàng cản Phong Bạch Lăng lại, nếu anh ta nhìn thấy căn phòng của mình bừa bộn như vậy, anh ta sẽ nhìn Hàn Kỳ Anh với một con mắt khác.
Đến lúc đó, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Phong Bạch Lăng.
Một là sẽ bị ăn chửi hai là…sẽ bị đuổi khỏi đây.
Cô chưa thể rời khỏi đây được, cô không còn chỗ nào để đi nữa.
"Sao thế?"
"Anh…anh để đồ đó ở đâu? Tôi sẽ vào lấy cho anh."
"Không cần đâu, tôi có thể tự…"
"Nói đi, anh để ở đâu?"
Hàn Kỳ Anh có vẻ gắt gỏng, nhất quyết không cho Phong Bạch Lăng có cơ hội bước chân vào phòng.
Phong Bạch Lăng cũng không còn lựa chọn nào khác, anh ta đành phải chỉ cho cô.
"Cái tủ ở gần đầu giường, tôi có để một tập tài liệu ở trong ngăn kéo."
"Được rồi, anh đứng đây đợi tôi, tôi sẽ mang ra cho anh."
Nói rồi, Hàn Kỳ Anh chạy nhanh vào trong, lục tung cái tủ nhỏ ở bên đầu giường.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, cô cũng tìm được tập tài liệu.
"Haha, thấy rồi."
"Cảm ơn cô, Hàn Kỳ Anh."
"Không có gì…"
Hàn Kỳ Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó ở trên môi cô chưa được lâu thì đột nhiên tắt.
Phong Bạch Lăng đang đứng giữa căn phòng, đứng giữa đồng bề bộn mà cô đang bày tứ tung dưới mặt đất.
Thật là xấu hổ, vậy là những thứ cô muốn che giấu cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cô ôm chặt tập tài liệu, gương mặt ủ rũ u ám, cảm giác như toàn thân tê liệt không còn sức sống.
"Hàn Kỳ Anh, cô không sao đó chứ? Cô không cho tôi vào phòng là sợ tôi nhìn thấy đống bừa bộn này sao?"
"Phải…tôi…tôi xin lỗi vì đã bày bừa ra phòng của anh."
"Không có gì đâu, cô cứ thoải mái làm những gì cô muốn.
Tôi thấy thế này…cũng thú vị mà."
Cái gì? Thú vị sao? Hàn Kỳ Anh cô không nghe nhầm đó chứ?
Cứ tưởng sẽ bị ăn chửi hoặc bị đuổi nhưng Phong Bạch Lăng lại khuyến khích cô, thậm chí còn cảm thấy nó thú vị.
"Anh…anh thật sự…thấy thú vị sao?"
"Ừm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ… thích lộn xộn như cô đấy."
Là đang khen hay đang chê vậy? Hàn Kỳ Anh có chút không vui, nhưng dù sao thì cũng không bị đuổi đi, thế là may rồi.
"Đây, tài liệu của anh đây."
Hàn Kỳ Anh thận trọng bước qua những đồ đạc linh tinh trên nền nhà để tiến tới đưa Phong Bạch Lăng tập tài liệu.
Lơ đễnh thế nào mà cô vô tình trượt chân, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống mặt đất.
May là Phong Bạch Lăng nhanh trí lao tới đỡ cô, không là gương mặt xinh đẹp kia…đã đập thẳng xuống nền đất trơn bóng rồi.
"Á ui, đau chết tôi rồi!"
Sau cú ngã vừa rồi, Hàn Kỳ Anh nằm đè lên cơ thể của Phong Bạch Lăng.
Thế nhưng người kêu đau lại là cô chứ không phải Phong Bạch Lăng.
"Mềm…mềm quá!"
Hả? Cái gì mềm?
Hàn Kỳ Anh ngẩng mặt lên, ngực cô đang tì xuống cơ thể của Phong Bạch Lăng.
Chết rồi! Cô đang không mặc áo ngực, thế không phải tất cả đã bị thấy hết rồi sao.
"Xin lỗi…à không…cảm ơn Phong…Phong đại thiếu gia."
Hàn Kỳ Anh chợt vùng dậy, cô cúi đầu xuống để giấu đi sự xấu hổ trên gương mặt.
Phong Bạch Lăng cũng hơi ngại ngùng vì là lần đầu tiên động vào một thứ mềm mềm như vậy trên người phụ nữ.
"À…à…không có gì.
Thôi, tôi…đi trước đây."
Phong Bạch Lăng giật lấy tờ tài liệu trên tay của cô sau đó thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Hàn Kỳ Anh ngồi gục xuống mặt đất, tự đánh vào đầu mình vì cảm thấy mình thật ngu ngốc.
"Xấu hổ chết mất, Hàn Kỳ Anh, mày đúng là con ngốc mà…trời ơi, xấu hổ quá đi."
Ở bên ngoài cửa phòng, Phong Bạch Lăng vẫn đứng đó một lát để trấn tĩnh.
Anh ta đang mỉm cười, dường như cú ngã vừa rồi đã khiến rung động trong Phong Bạch Lăng với cô càng lúc càng tăng.
"Hừm…Hàn Kỳ Anh, một cô gái cho mình cảm giác rất lạ!"
[…]
Tối hôm ấy,
Phong Bạch Lăng vừa trở về biệt thự Phong Gia sau một ngày làm việc mệt mỏi đã bị mẹ kế gọi ra phòng khách để nói chuyện.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Tần Ngọc Xuyên rút ra một bức ảnh, cô gái trong ảnh có vẻ rất xinh đẹp và giàu có.
Bà ta đưa cho Phong Bạch Lăng xem qua, sau đó thì hỏi:
"Con thấy cô gái này thế nào?"
"Cũng khá xinh đẹp!"
"Hừm…Bạch Lăng này, con cũng tới tuổi lập gia đình rồi, ta nghĩ con nên kết hôn đi."
"Sao ạ?"
Phong Bạch Lăng không tin nổi là mẹ kế đang bắt mình kết hôn.
Bây giờ đối với Phong Bạch Lăng, thứ quan trọng nhất vẫn là người thân và công việc, bản thân chưa yêu ai bao giờ, đùng cái bảo cưới thì thật khó xử.
"Mẹ, tại sao lại bắt con làm đám cưới ngay lúc này được.
Con vẫn chưa…"
"Tiểu thư của Mạc Gia - Mạc Nhiên Hinh, 23 tuổi, hiện là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mạc Thị.
Con bé vô cùng lễ phép và hiền lành, không chỉ vậy còn có ấn tượng đặc biệt với con.
Bạch Lăng...con phải đi gặp con bé."
"Mẹ…nhưng mà…"
"Không nhưng nhịn gì cả.
Con cũng chưa có bạn gái đúng không? Nhân cơ hội này làm quen với con bé Nhiên Hinh đi, ta nghe nói tuần sau nó sẽ về nước.
Tới lúc đó, ta sẽ sắp xếp cuộc hẹn cho con."
Phong Bạch Lăng bắt đầu lo lắng.
Trong thoáng chốc, Phong Bạch Lăng chợt nhớ tới Hàn Kỳ Anh.
Chỉ cần bây giờ dẫn bạn gái về nhà, thì việc đi gặp gỡ Mạc Nhiên Hinh sẽ được hủy bỏ.
"Mẹ…con sẽ không đi gặp Mạc tiểu thư đâu."
"Con nói cái gì?"
"Bởi vì…con đã có bạn gái rồi.".