Một tiếng sau…
Hàn Kỳ Anh đi khập khiễng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Bị cưỡng bức ngay tại trường học thật là nhục nhã.
Vì để Phong Bạch Ngôn dừng cái hành động đồi bại đó lại, Hàn Kỳ Anh đã hứa sẽ hủy hợp đồng với Phong Bạch Lăng.
Lát sau, Phong Bạch Ngôn cũng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Sắc mặt của anh vô cùng hớn hở, tâm trạng vui vẻ, nhìn thấy Hàn Kỳ Anh đang chậm rãi bước từng bước khó khăn, anh đã ngỏ ý:
"Muốn tôi đưa em tới phòng tập nhảy không?"
"Thôi khỏi.
Cảm ơn ý tốt của anh."
Phong Bạch Ngôn mỉm cười, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của cô:
"Tôi hi vọng em sẽ nhanh chóng chấm dứt hợp đồng với anh trai tôi.
Nếu không…tôi sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu."
Nhẹ nhàng sao?
Làm cô đau tới nỗi không đi bình thường được mà nói là nhẹ nhàng sao?
Hàn Kỳ Anh tức điên lên, chỉ muốn lao đến cho Phong Bạch Ngôn một trận.
Nhưng với cái cơ thể đau nhức ê ẩm này thì cô không thể làm gì cả, nếu bị anh vác đi làm thêm trận nữa thì khổ.
"Tôi…tôi biết rồi.
Anh không cần lo lắng quá."
"Vậy hẹn gặp lại em sau."
Phong Bạch Ngôn nhanh chóng rời đi, để mặc cô gái đáng thương đang lết từng bước về phòng tập nhảy.
Thành ra thế này rồi sao cô còn tới phòng nhảy để tập được nữa chứ.
Hàn Kỳ Anh nhìn theo bóng dáng của Phong Bạch Ngôn, cô lẩm bẩm chửi rủa anh:
"Tôi ước gì anh đang đi trên đường thì bị xe tông chết...Chờ đã, như vậy có ác quá không nhỉ? Nếu vậy thì…tôi ước anh bị chim ị vào đầu, thối hoắc lên, hứ!"
Tối hôm ấy,
Hàn Kỳ Anh bước chân xuống xe buýt, đi bộ tới trước cửa khách sạn thì cô bắt gặp Phong Bạch Lăng.
Hình như anh ta đã đợi cô ở đó một lúc lâu thì phải.
"Kỳ Anh, anh đã chờ em ở đây được một lúc, tại sao em không nghe điện thoại của anh?"
"À…tôi…"
Lúc còn ở trường, Hàn Kỳ Anh có nhận được vài cuộc gọi từ Phong Bạch Lăng nhưng cô đều tắt máy và không trả lời.
Kết quả của việc tự ý tắt máy là người ta tìm tới tận nơi mình ở.
"Tôi đang học nên không thể bắt máy của anh.
Với lại…máy của tôi cũng hết pin rồi."
"Thì ra là vậy, vậy chúng ta cùng đi ăn tối nhé, tập tành để diễn đúng như thể chúng ta là một đôi vậy."
Nghe Phong Bạch Lăng mời mình đi ăn tối, Hàn Kỳ Anh cũng không chần chừ mà đồng ý ngay.
Cô phải chấm dứt hợp đồng với Phong Bạch Lăng nếu không Phong Bạch Ngôn sẽ không tha cho cô.
Nhà hàng Phương Tây,
Món ăn vừa được gọi lên vẫn còn nóng hổi và ngon mắt, Phong Bạch Lăng thấy Hàn Kỳ Anh cứ ngồi đơ người mà không ăn bèn thấy lạ.
Bình thường, cô sẽ không chần chừ thế này khi thấy đồ ăn ngon, cô gái này hôm nay chẳng lẽ có tâm sự gì sao?
"Kỳ Anh, em sao vậy?"
"Phong đại thiếu…tôi có chuyện muốn nói."
"Em nói đi."
Phong Bạch Lăng ngồi yên để nghe những lời mà cô sắp sửa nói.
Đã đến lúc phải kết thúc chuyện này rồi, cô không muốn dây dưa với hai anh em nhà họ Phong này nữa.
"Tôi muốn chấm dứt hợp đồng."
"Ý em là sao?"
"Tôi không muốn đóng giả làm bạn gái anh nữa, càng không muốn phải…gặp mặt nhà họ Phong."
Phong Bạch Lăng khá bất ngờ với đề nghị này của Hàn Kỳ Anh.
"Hợp đồng còn chưa hết hạn, em đã muốn chấm dứt.
Kỳ Anh, em có biết em phải bồi thường cho việc tự ý phá hủy hợp đồng không?"
"Tôi biết.
Vì vậy…tôi sẽ trả tiền cho anh, trả hết tất cả cho anh."
"Kỳ Anh, tại sao em lại như vậy? Là Bạch Ngôn gây khó dễ cho em sao?"
Phong Bạch Lăng đã nói đúng nhưng sự thật và suy nghĩ trong đầu anh ta hoàn toàn khác nhau.
Phong Bạch Lăng nghĩ em trai mình không có cảm tình với Hàn Kỳ Anh nên mới ép cô rời xa anh trai.
Nhưng thật sự là Phong Bạch Ngôn không muốn người phụ nữ của mình dây dưa với người đàn ông khác nên mới làm vậy.
"Chẳng ai gây khó dễ cho tôi cả.
Tôi sẽ bồi thường tiền hợp đồng và trả hết số nợ cho anh.
Tôi xin phép đi trước."
Hàn Kỳ Anh đột ngột đứng dậy rời đi.
Một bàn đầy thức ăn còn chưa động chút nào mà cô đã đi rồi.
Phong Bạch Lăng ngồi đờ đẫn ở đó, vừa buồn vừa tiếc nuối.
Bản thân Phong Bạch Lăng đã thích Hàn Kỳ Anh rồi.
Anh ta đang muốn biến tình giả thành thật, bạn gái giả thành bạn gái thật, vậy mà còn chưa đâu vào đâu, cô đã muốn chấm dứt hợp đồng.
Phong Bạch Lăng tức giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn:
"Chấm dứt hợp đồng sao? Anh sẽ không để em làm thế đâu Kỳ Anh.
Anh…sẽ biến em trở thành bạn gái chính thức của anh."
Ngoài đường,
Hàn Kỳ Anh rảo bước trên vỉa hè, vừa nghĩ ngợi tìm cách trả nợ cho Phong Bạch Lăng vừa cảm thấy đói bụng.
"Đáng lẽ ra mình phải ăn xong rồi mới nói chứ? Hàn Kỳ Anh, mày thật ngu, haizzz…đói quá!"
Cô bắt taxi trở về khách sạn.
Chút nữa cô sẽ phải thu dọn đồ đạc để trả lại chìa khóa và thẻ phòng cho Phong Bạch Lăng.
Hàn Kỳ Anh cô đã nghèo thì chớ, giờ lại phải chuyển nhà, đúng là khổ mà.
Không biết cô sẽ phải đi đâu để tìm nhà mới nữa.
Mười phút sau, xe taxi của cô dừng lại ở trước cửa khách sạn.
Hàn Kỳ Anh vừa kịp xuống xe đã bắt gặp Lục Từ Thiêm - tài xế của Phong Bạch Ngôn.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Cô mới vừa thoát khỏi người anh Phong Bạch Lăng giờ lại phải đối mặt với người em Phong Bạch Ngôn.
Sao hai anh em nhà này cứ như oan hồn không tan vậy, ám cô mãi thế?
"Hàn tiểu thư, mời cô vào trong xe."
Lục Từ Thiêm thận trọng mở cửa ghế sau cho Hàn Kỳ Anh, cô ngó đầu vào thì vô tình nhìn thấy Phong Bạch Ngôn đang ngồi chễm chệ ở đó.
Hàn Kỳ Anh lắc đầu, cô từ chối:
"Tại sao tôi lại phải vào đó?"
"Hàn tiểu thư, nhị thiếu muốn…"
"Á!"
Lục Từ Thiêm còn chưa kịp nói hết thì Hàn Kỳ Anh đã bị Phong Bạch Ngôn kéo ngã vào lòng mình.
Anh đỡ cô dậy, khẽ nhấc cằm của cô lên rồi nói:
"Tôi muốn em tới ở với tôi."
Hàn Kỳ Anh trợn trừng mắt nhìn Phong Bạch Ngôn.
Cô vội vã đẩy anh ra xa rồi nói:
"Anh muốn nhưng tôi thì không.
Tôi còn đồ đạc trong khách sạn, anh về đi."
"Đồ của em tôi đã thu dọn xong xuôi rồi, nó đang ở trong cốp xe."
"Cái gì? Sao anh có chìa khóa mà vào đó?"
"Phòng của em là phòng Vip mà anh trai tôi ở.
Việc nhờ nhân viên khách sạn mở cửa phòng là hoàn toàn dễ dàng đối với tôi."
Hàn Kỳ Anh ngồi gọn trong góc xe, cô lẩm bẩm:
"Đúng là tên biến thái!"
"Lục Từ Thiêm, lái xe đi."
"Vâng thưa nhị thiếu gia."
Mặc dù sau khi rời khỏi khách sạn này thì cô phải tìm nơi ở mới, giờ đã có biệt thự của Phong Bạch Ngôn chào đón nhưng Hàn Kỳ Anh lại cảm thấy không thích chút nào.
Lúc đầu, cô vì muốn thoát khỏi nơi đó mà phải nhận sự giúp đỡ của Phong Bạch Lăng, vậy mà cuối cùng…cô vẫn phải quay trở về địa điểm xuất phát ban đầu.
Sau khi tới biệt thự của Phong Bạch Ngôn, một cảm giác ớn lạnh bắt đầu xuất hiện.
Hàn Kỳ Anh bước xuống xe, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự chết chóc.
Đột nhiên, cánh cửa chính mở ra, một hàng dài vệ sĩ và người hầu bước ra ngoài.
"Nhị thiếu gia, Hàn tiểu thư chào mừng hai người trở về."
Hàn Kỳ Anh há hốc miệng ngạc nhiên.
Trước đây căn biệt thự này chỉ có mình Phong Bạch Ngôn ở vậy mà giờ lấy đâu ra lắm người thế này.
"Tôi đem họ về đây là vì em đấy.
Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây, có thêm vệ sĩ và giúp việc chắc sẽ an toàn và an nhàn hơn cho em."
"Sau này chúng ta sẽ cùng sống ở đây? Ý anh là sao?"
Phong Bạch Ngôn vòng tay qua eo cô, giữ chặt ở đó rồi nói:
"Nghĩa là tôi sẽ lấy em làm vợ, danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng."
"Chờ đã…quan hệ của chúng ta bây giờ còn không tới mức quá thân thiết, anh dựa vào cái gì mà khẳng định tôi sẽ lấy anh?"
Hàn Kỳ Anh không hiểu nổi con người này.
Ở đâu ra cái quyền anh tự quyết định cuộc đời của cô như vậy.
Phong Bạch Ngôn siết chặt lấy hai vai của cô, anh ghé vào tai cô thì thầm:
"Đợi đến lúc em sinh con cho tôi thì em đã không có sự lựa chọn nào khác.
Đừng hòng thoát khỏi bàn tay của tôi, em...sẽ là của tôi."
Cái gì?
Tên ác ma này đang muốn cô sinh con cho mình sao?.