Tối hôm ấy,
Lúc Hàn Kỳ Anh vừa mới trở về biệt thự đã phải chạm mặt Phong Bạch Ngôn ở ngoài phòng khách.
Tuy cô biết mình chỉ là kẻ ăn nhờ, ở đậu còn anh mới là chủ nhà nhưng cô lại không lên tiếng chào hỏi khi nhìn thấy anh, mà lại ngó lơ anh.
"Hàn Kỳ Anh, đứng lại!"
"Có chuyện gì sao Phong nhị thiếu?"
"Em đang coi tôi là không khí đấy à?"
Hàn Kỳ Anh bất giác giả vờ giật mình:
"Ây dô, xin lỗi anh, tôi không nhìn thấy anh ngồi ở đó."
Phong Bạch Ngôn bị coi là không khí mặc dù anh ngồi thù lù một đống ở đó liền cảm thấy khó chịu.
Anh siết chặt tờ báo trên tay, đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy đi tới chỗ của cô.
"Tôi nghe nói ở trường em có một cuộc thi thiết kế phần mềm dành cho sinh viên khoa A.
Sao hả? Em có cần tôi giúp đỡ gì đó không?"
Hàn Kỳ Anh xua tay:
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không cần.
Tốt nhất là anh đừng nhúng tay vào, kẻo người ta lại nói tôi lợi dụng anh để thắng cuộc thi."
Đột nhiên, Phong Bạch Ngôn lao đến, siết chặt lấy cô từ sau lưng.
Anh phả hơi nóng vào tai cô, nói với một giọng điệu hết sức dụ tình:
"Không sao hết, tôi nguyện để em lợi dụng."
"Ha…Phong nhị thiếu gia quả là người tốt, nhưng mà…"
Nói rồi, Hàn Kỳ Anh hất tay của anh ra khỏi người mình, cô dõng dạc tuyên bố:
"Tôi không cần đến lòng tốt của anh.
Tôi xin phép lên phòng trước."
Hàn Kỳ Anh chạy phắt lên trên tầng như kiểu sợ bị anh ăn thịt nên tháo chạy vậy.
Phong Bạch Ngôn vẫn còn ngơ ngác một hồi, sau đó mới mỉm cười trước thái độ kiên quyết của cô.
"Đúng là bạn gái của tôi có khác!"
Tới đêm,
Sau khi đã đắm chìm trong giấc ngủ được khoảng một tiếng.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ của Hàn Kỳ Anh bật mở.
Trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, có một bóng người thấp thoáng tiến vào bên trong.
Hàn Kỳ Anh vẫn say giấc nồng và hoàn toàn không biết chuyện gì cả.
Người tự tiện xông vào phòng cô lúc nửa đêm là Phong Bạch Ngôn, anh sau khi đóng cửa lại đã leo thẳng lên giường của cô.
"Thỏ con lúc ngủ trông thật đáng yêu."
Phong Bạch Ngôn vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.
Lúc đang mải mê chìm đắm, đột nhiên Hàn Kỳ Anh trở mình quay đi.
Phong Bạch Ngôn nhíu mày cau có, anh vươn tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
"Hừ…ngay cả lúc ngủ, cô ấy cũng không muốn đối mặt với mình."
Từ từ, bàn tay hư hỏng của anh luồn vào trong lớp áo của cô, trườn lên trên vòng một rồi dừng lại.
Trên gương mặt đẹp trai kia bỗng nở một nụ cười cực kỳ đê tiện, anh lẩm bẩm:
"Tuy không phải hàng khủng nhưng cũng vừa tay mình…"
Cứ như vậy, Hàn Kỳ Anh bị anh trêu chọc cả đêm.
Mặc dù cô không biết có sự xuất hiện của anh nhưng giấc ngủ đêm nay quả thực không hề ngon chút nào…
Sáng hôm sau,
Hàn Kỳ Anh bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức cô để ở đầu giường.
Sau khi tỉnh dậy, cô thấy vô cùng mệt mỏi, cả người như không còn sức lực.
May là lúc tờ mờ sáng, Phong Bạch Ngôn đã trở về phòng của mình.
Không biết lúc Hàn Kỳ Anh phát hiện ra anh đang nằm cạnh, thái độ của cô sẽ như thế nào nhỉ?
"Ưm…đêm qua mình liên tục mơ thấy ác mộng, sáng tỉnh dậy thì toàn thân đều nhức mỏi, ngày gì mà khởi đầu đã đen thế không biết."
Hàn Kỳ Anh bước vào phòng vệ sinh, lúc đứng trước gương cô vô tình nhìn thấy mấy vết đỏ ở trên cổ.
Hàn Kỳ Anh hoảng hốt đưa tay lên sờ cổ, cô bắt đầu thấy nghi hoặc:
"Mình bị muỗi đốt sao?"
Ban đầu thì cô cứ tưởng mình bị muỗi đốt nhưng khi thấy những vết đỏ đó chỉ xuất hiện ở cổ và ngực thì cô đã biết chuyện này là người gây ra chứ không phải muỗi.
Hàn Kỳ Anh tức giận, siết chặt nắm đấm rồi lớn tiếng hét to tên anh trong phòng tắm:
"Phong Bạch Ngôn, tên biến thái đáng chết!"
Trong khi đó, ở dưới phòng khách,
Át xì!!!
"Mới sáng sớm, ai đã nhắc tới mình vậy?"
Phong Bạch Ngôn ngồi ung dung ở phòng khách uống trà dưới sự phục vụ của đội ngũ người hầu chuyên nghiệp.
Anh không hề biết rằng, sắp có một cơn cuồng phong đổ bộ xuống.
"Phong Bạch Ngôn, anh mau ra đây cho tôi."
"Có chuyện gì thế? Mới sáng sớm mà em đã nhớ tôi rồi sao?"
Phong Bạch Ngôn sau khi nhìn thấy Hàn Kỳ Anh tức giận lao xuống nhà thì đã đoán được phần nào.
Anh nghĩ chắc cô đã phát hiện ra mấy vết đỏ trên cổ và ngực của mình nên mới tức giận như thế.
Thật ra đêm qua, Phong Bạch Ngôn chỉ định sờ mó vài cái rồi ngủ nhưng càng sờ anh càng nổi hứng.
Phong Bạch Ngôn nhân lúc cô ngủ say đã bật dậy, vén áo của cô lên để hành sự.
Xong việc, anh lăn ra ngủ.
Tới tờ mờ sáng thì chuồn mất...
"Mấy vết này…là anh làm đúng không?"
Hàn Kỳ Anh chỉ tay lên cổ, trợn trừng mắt nhìn Phong Bạch Ngôn.
Bị cô đoán trúng, anh không những không chối mà còn tỏ vẻ tự hào:
"Đúng! Là tôi làm.
Sao thế? Tôi chỉ để lại mấy cái vết đỏ đó thôi mà em đã giận tới mức này sao?"
"Mấy cái vết đỏ hả? Thế anh giải thích thế nào về dấu răng của anh trên ngực tôi?"
"À cái đó thì…tôi sao biết được.
Đêm qua tôi có mò vào phòng em nhưng tiếp theo tôi đã làm những gì thì tôi không có nhớ."
Phong Bạch Ngôn đúng là không có chút liêm sỉ gì cả.
Nếu đã nhận là mình làm tại sao lại còn cố tình nói dối trắng trợn như thế chứ.
Hàn Kỳ Anh tức điên lên, cô chỉ muốn lao đến cho anh một trận.
"Nếu em cảm thấy bất công thì tôi có thể cho em để lại dấu răng trên người tôi.
Em muốn cắn chỗ nào ở trên cơ thể tôi?"
Trên đời này lại có kẻ đi mời người khác cắn mình sao? Đúng là hết thuốc chữa.
"Thôi khỏi.
Tôi sao dám cắn cơ thể ngọc ngà của Phong nhị thiếu gia.
Đến giờ tôi phải tới trường rồi, tôi xin phép!"
Hàn Kỳ Anh kéo cao cổ áo lên, sau đó thì rời khỏi biệt thự.
Nếu đêm qua anh đã làm được bằng ấy thì không biết sau này anh còn làm ra những chuyện thế nào trong lúc cô ngủ nữa.
Hàn Kỳ Anh nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.
"Mình phải lắp thêm một ổ khóa nữa ở trong phòng, đề phòng anh ta lại mò vào phòng mình lần nữa."
…
Chuyện Phong Bạch Ngôn tự ý công khai ảnh bạn gái trên mạng xã hội đã thu hút giới truyền thông và báo chí.
Nhanh chóng, các bài báo viết về chuyện đời tư của nhị thiếu gia nhà họ Phong đã được bán hết trong vòng một ngày.
Tin tức lan rộng khắp nơi, cả trường đại học mà cô đang theo học cũng biết.
Lúc Hàn Kỳ Anh tới trường, cô đã phải đối mặt với một nhóm người biểu tình dữ dội.
Các băng rôn, khẩu hiệu đều ghi dòng chữ:
[Hàn Kỳ Anh, hãy rút khỏi cuộc thi phần mềm đi.
Giám khảo là bạn trai của cô ta, thật sự không công bằng]
"Hàn Kỳ Anh, mau rút khỏi cuộc thi đi."
"Rút đi, rút đi!"
Đám người đó làm loạn ở sân trường, một mực ép cô rút khỏi cuộc thi thiết kế phần mềm.
Đúng lúc đó, Giang Tử Lan từ đâu xuất hiện, cô ta vỗ vai Kỳ Anh:
"E là cô phải rút lui khỏi cuộc thi đó rồi.
Tôi đã bảo rồi mà, không công bằng một chút nào hết."
"Có gì mà không công bằng? Tôi đâu có nhờ tới sự giúp đỡ của Phong Bạch Ngôn, với lại tôi và anh ta không phải quan hệ đó."
Hàn Kỳ Anh vẫn một mực khẳng định bản thân không có gì với Phong Bạch Ngôn.
Cuộc thi lần này đều do cô tự mình làm hết, thứ cô ấp ủ bao nhiêu lâu, chỉ vì một điều vớ vẩn này mà cô phải rút lui ư? Không bao giờ.
Nói rồi, cô hít thở thật sâu, mạnh dạn bước ra phía trước đám người biểu tình kia.
Cô nói:
"Tôi biết mọi người đang có suy nghĩ như thế nào nhưng tôi cũng giống với mọi người, đều muốn chiến thắng cuộc thi lần này.
Tôi xin thề với cả danh dự của mình, Phong Bạch Ngôn không hề nhúng tay vào giúp tôi một chút nào cả."
"Câm miệng đi.
Anh ta là bạn trai cô, lại còn là giám khảo của cuộc thi, ai có thể khẳng định là anh ta không giúp cô chiến thắng?"
"Xin mọi người hãy tin ở tôi.
Và tôi cũng mong các giám khảo đánh giá một cách công bằng.
Tôi tự tin với khả năng của mình và tôi tin mọi người cũng như vậy.
Nếu thực sự tài năng vậy sợ gì bị kẻ khác chơi xấu?"
Lời nói của Hàn Kỳ Anh đã khiến đám đông nguôi ngoai phần nào.
Bọn họ không làm khó cô nữa, thay vào đó đã hạ những khẩu hiệu biểu tình kia xuống.
Phong Bạch Ngôn đứng nhìn cô từ xa, thấy tài năng giải quyết vấn đề của cô vừa nhanh vừa hiệu quả bèn cảm thấy nhẹ lòng.
Đột nhiên lúc đó, chuông điện thoại của anh vang lên, thấy chữ "Ba" hiện lên trên màn hình, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Alo, ba à?"
"Mày mau về nhà ngay lập tức cho tao...".