Phong Bạch Ngôn vừa xuất hiện đã tự ý tuyên bố chủ quyền.
Đám người Giang Tử Lan đều nín lặng, không biết phải nói gì thêm.
Nhìn bọn họ lúng túng khi có Phong Bạch Ngôn ở đây, Hàn Kỳ Anh nảy ra một ý định, cô muốn lên giọng với họ một chút để họ phải nể mình.
"Aiza, anh yêu, sao giờ anh mới tới? Em đợi anh suốt từ nãy tới giờ rồi, chân cũng mỏi luôn rồi đây này!"
Hàn Kỳ Anh khoác tay Phong Bạch Ngôn, giở giọng nũng nịu trông cực kỳ đáng yêu.
Phong Bạch Ngôn thừa biết cô làm vậy là muốn trêu tức đám người kia nhưng được gọi là "anh yêu" nghe cũng sướng hết cả người.
"Vậy sao? Vậy để anh bế em ra xe nhé?"
"Ứ ừ…vậy thì ngại lắm!"
"Ngại gì chứ?"
Nói rồi, Phong Bạch Ngôn cúi người xuống, thẳng thừng ẵm cô lên.
Hàn Kỳ Anh ôm lấy cổ của anh, liếc nhìn ba người kia với ánh mắt giễu cợt:
"Chúng tôi phải về rồi, hẹn gặp lại mọi người sau nhé!"
Dứt lời, Phong Bạch Ngôn liền cất bước tiến về phía chiếc xe ô tô đang đậu ở ngoài cổng.
Sau khi thoát khỏi đám người kia, Hàn Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô vùi đầu vào người anh không dám nhìn xung quanh.
"Hừm...còn biết cả xấu hổ nữa sao? Tôi tưởng em mặt dày tới nỗi không biết xấu hổ là gì chứ?"
"Im miệng đi, nhiều người nhìn quá! Anh mau đưa tôi vào trong xe đi."
Hàn Kỳ Anh chỉ cứng miệng được lúc đứng trước Giang Tử Lan nhưng sau khi rời khỏi bọn họ, cô lại quay trở về dáng vẻ thật sự của mình.
Phong Bạch Ngôn đặt cô ngồi xuống xe, anh còn chưa kịp giúp cô cài dây an toàn, Hàn Kỳ Anh đã đưa tay đóng rầm cửa lại vì ngại.
Cô ngồi im trên xe, cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của những người khác.
"Cô gái này cũng thật là…"
Phong Bạch Ngôn bật cười, anh vội vàng sang ghế bên cạnh rồi đóng cửa xe lại.
Lúc này, không gian trong xe đã đủ an toàn để cô thở phào nhẹ nhõm.
"Phù…xấu hổ chết đi được!"
"Tôi thật không ngờ em lại gọi tôi là anh yêu đấy! Gọi lại lần nữa đi, tôi muốn nghe."
Phong Bạch Ngôn đột nhiên chống tay lên vô lăng, thay vì khởi động xe thì anh lại ngồi yên nhìn cô.
Vừa nãy diễn cảnh tình cảm đó cô đã ngại tới mức buồn nôn rồi, giờ anh lại còn bắt cô gọi là "anh yêu" nữa sao?
"Phong Bạch Ngôn, tôi gọi anh như thế chỉ là muốn cho bọn họ ghen tị với tôi thôi chứ không có ý gì khác."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi! Anh còn không mau lái xe đi, tôi còn phải về chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới."
Hàn Kỳ Anh ban nãy còn nũng nịu muốn được anh ẵm vào lòng bây giờ lại quay xe 180 độ, đúng là chỉ giỏi làm mất hứng của Phong Bạch Ngôn.
Anh nhìn cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra của cô bèn cảm thấy bực mình.
"Hàn Kỳ Anh, nếu em không gọi tôi là 'anh yêu' như vừa rồi thì đừng hòng về nhà."
"Cái gì? Phong Bạch Ngôn, anh quá đáng vừa thôi chứ?"
"Tôi quá đáng sao? Là em quá đáng trước đấy! Ai bảo em châm lửa làm gì, giờ muốn dập lửa thì phải tự mình dập đi chứ."
Thật không ngờ, Hàn Kỳ Anh chỉ buột miệng gọi anh như thế thôi đã khiến mọi chuyện đi quá xa như vậy.
Nếu giờ cô không gọi anh theo ý anh muốn thì chắc sẽ không về được nhà mất.
Hàn Kỳ Anh đưa tay lên che mặt, cô lí nhí nói:
"Anh…anh yêu!"
"Hả? Em nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Phong Bạch Ngôn giả vờ không nghe rõ để kiếm cớ sát lại gần cô hơn.
Hàn Kỳ Anh bất ngờ gắt gỏng:
"Phong Bạch Ngôn, anh đừng có mà…"
Ai ngờ, cô vừa bỏ tay xuống đã phải chạm mặt anh ở một khoảng cách vô cùng gần.
Hàn Kỳ Anh tròn mắt nhìn Phong Bạch Ngôn, trong thoáng chốc, cô bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc.
"Sao vậy? Định không muốn về nhà nữa à?"
Phong Bạch Ngôn mỉm cười, anh nhẹ nhàng nhấc cằm của cô lên cao.
Hai má của cô đỏ ửng như hai trái cà chua, lắp bắp:
"Anh…anh yêu, chúng ta…về nhà đi."
"Chết tiệt!"
"Ưm…"
Phong Bạch Ngôn không chịu nổi khi Hàn Kỳ Anh gọi mình là "anh yêu" với vẻ mặt đáng yêu hết nấc ấy.
Anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn thật sâu để giải tỏa ham muốn trong lòng mình.
Cùng lúc ấy, tại biệt thự riêng của Phong Bạch Ngôn.
Phong Bạch Lăng sau khi làm xong việc ở công ty liền lái xe tới biệt thự của em trai để nói với anh một chút chuyện.
Nhưng khi Phong Bạch Lăng lái xe tới đây thì nhận được tin Phong Bạch Ngôn vẫn chưa trở về.
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia và Hàn tiểu thư vẫn chưa trở về biệt thự, xin anh hãy chờ ở đây một lát ạ."
"Hả? À…ừ, tôi biết rồi."
Phong Bạch Lăng sau khi tới đây đã nhận thấy có hai sự bất ngờ lớn.
Một là đám người hầu và vệ sĩ trong căn biệt thự, theo như anh ta biết thì em trai vốn không thích đông người nhưng biệt thự lại thuê một đống người tới làm việc như thế rốt cuộc là sao? Thứ hai, là trong câu nói của người hầu có nhắc đến Hàn tiểu thư.
Chẳng lẽ Hàn Kỳ Anh và Phong Bạch Ngôn em trai anh ta đang ở chung một nhà?
Phong Bạch Lăng vốn đang hoang mang trong hai vấn đề ấy thì đột nhiên xe ô tô của Phong Bạch Ngôn trở về và phi thẳng vào sân biệt thự.
Ban đầu, Phong Bạch Lăng chỉ nhìn thấy Phong Bạch Ngôn bước ra từ xe nên định gọi:
"Bạch Ngôn, em…"
Tới khi nhìn thấy Hàn Kỳ Anh xuất hiện, Phong Bạch Lăng liền lập tức im bặt.
Điều mà anh ta đang nghĩ tới, Hàn Kỳ Anh đang ở đây cùng với em trai mình chẳng lẽ là sự thật.
Phong Bạch Lăng lẳng lặng quan sát hai người họ từ phía xa.
Trong khi đó, Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh lại hoàn toàn không để ý đến Phong Bạch Lăng.
"Phong Bạch Ngôn, ban nãy anh phi xe nhanh như vậy suýt nữa làm tôi nôn hết ra rồi đó."
Hàn Kỳ Anh bị say xe, đầu cô bây giờ vô cùng choáng váng.
Phong Bạch Ngôn bật cười, anh chạy tới đỡ lấy cô:
"Xin lỗi em, chút nữa tôi sẽ tự nguyện để em trừng phạt."
"Phạt? Ai phạt nổi anh cơ chứ?"
"Thôi nào…vào nhà đi, tôi nấu chút gì đó cho em ăn."
Hàn Kỳ Anh sau khi nghe thấy Phong Bạch Ngôn nói sẽ nấu ăn cho mình liền giật nảy lên vì bất ngờ:
"Cái gì? Phong nhị thiếu gia đại tài cũng biết nấu ăn sao?"
"Em không tin hả? Tôi đã không nấu thì thôi, một khi mà đã vào bếp thì tương đương với đầu bếp số một thế giới nhé!"
"Hừ…đúng là bốc phét.
Nếu chút nữa anh nấu ăn không ra gì, tôi sẽ cho anh một bài học."
Hai người họ cười cười nói nói, vui vẻ dắt tay nhau vào trong biệt thự.
Phong Bạch Lăng chứng kiến cảnh tượng này bỗng dưng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh ta cảm thấy có chút tủi thân, vừa ghen tức vừa khó chịu.
Phong Bạch Lăng chạy vội ra bên ngoài, nơi xe ô tô của mình đang đậu, anh ta vội mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong đó.
Phong Bạch Lăng rời khỏi căn biệt thự nhưng chẳng một ai biết.
Đột nhiên lúc đó, câu nói của Tần Ngọc Xuyên bỗng văng vẳng bên tai của Phong Bạch Lăng:
"…Nhường gì thì nhường nhưng nếu con nhường người phụ nữ con yêu, con sẽ phải hối hận đấy."
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Hàn Kỳ Anh và sự thân thiết giữa cô với em trai, lòng đố kỵ trong Phong Bạch Lăng bất ngờ bùng lên.
Sắc mặt của Phong Bạch Lăng bất ngờ thay đổi, ánh mắt đỏ ngầu, lông mày nhíu lại lộ rõ vết hằn trên trán.
Phong Bạch Lăng siết chặt vô lăng, lẩm bẩm:
"Phong Bạch Ngôn, từ nhỏ tới lớn là anh đều nhường em…nhưng lần này anh sẽ không nhường Kỳ Anh cho em nữa đâu."
Nói rồi, Phong Bạch Lăng lái xe trở về Phong Gia.
Sau khi chiếc xe của anh ta rời khỏi, Phong Bạch Ngôn mới biết chuyện qua lời kể của người hầu, anh vội chạy ra ngoài.
"Phong Bạch Lăng, sao anh không vào trong?"
Tuy nhiên, lúc anh chạy ra thì Phong Bạch Lăng đã lái xe về rồi.
Phong Bạch Lăng chưa bao giờ rời đi mà không nói cho anh biết trước như vậy, chẳng lẽ…có chuyện gì sao?
[…]
Biệt thự Phong Gia, 21 giờ 15 phút đêm,
Trong lúc cả biệt thự bao trùm cả một màu đêm yên tĩnh thì Phong Bạch Lăng lại ngồi một mình ở phòng ăn, lặng lẽ uống rượu một mình.
Đúng lúc ấy, Tần Ngọc Xuyên thấy khát nước nên ra ngoài rót chút nước để uống thì vô tình nhìn thấy Phong Bạch Lăng.
Bà ta chậm rãi bước đến chỗ anh ta, hỏi:
"Muộn rồi sao con còn không về phòng ngủ? Tại sao còn uống rượu thế này?"
"Mẹ…con phải làm gì, con phải làm gì mới có được Kỳ Anh?"
Trong cơn say, Phong Bạch Lăng đã nói hết ra tâm tư của mình.
Tần Ngọc Xuyên nghe vậy bèn mỉm cười, bà ta vỗ vai Phong Bạch Lăng, nói nhỏ:
"Ta có cách để đưa con bé về bên con nhưng cách này sẽ khiến em trai con tổn thương đấy! Con có chịu không?"
"Mặc kệ là cách gì…nếu như có được Kỳ Anh, cho dù là Bạch Ngôn bị tổn thương con cũng sẽ làm."