Hai người họ đã lên kế hoạch muốn hãm hại cô, nếu cô không chết thì cũng sẽ bị mất đi trinh tiết bởi vì Hàn Kỳ Anh khi đó trúng xuân dược, Phong Bạch Ngôn khi nhìn thấy chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ha…một kế hoạch tưởng chừng như vô cùng hoàn hảo.
Nhưng thực sự nó lại không hoàn hảo như bọn họ nghĩ.
Hàn Kỳ Anh hơi cúi đầu, gương mặt cô đen lại, hai môi mím chặt vào nhau, dường như cô đang rất tức giận.
Một lát sau, cô mới chịu ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại Giang Tử Lan:
"Xin lỗi nhưng phải khiến hai người phiền lòng rồi."
Cô chỉ nói độc nhất một câu nói này rồi rời đi.
Sở Ly Nguyệt ngu dốt lại không hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói đó.
Cô ta lay nhẹ tay của Giang Tử Lan:
"Tử Lan, cô ta nói như thế là có ý gì?"
Giang Tử Lan nhếch miệng cười, dường như ả đã hiểu được câu nói đó.
"Hay cho một kế hoạch hoàn hảo nhưng cô ta không chết cũng không bị Phong Bạch Ngôn động vào.
Rốt cuộc là cô ta may mắn hay đang cố tình nói dối đây?"
Sở Ly Nguyệt lúc này mới chợt nhận ra ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Lúc này cô ta mới nhảy cẫng lên, vẻ mặt thì đầy hoang mang lo lắng:
"Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo? Lỡ cô ta cũng thoát được lần nữa thì sao?"
"Thoát được một lần nhưng không có nghĩa thoát được lần hai.
Chừng nào cô ta chưa bị hủy hoại thì chúng ta không được từ bỏ."
Giang Tử Lan xoay người rời đi.
Bốn từ "nhất định chiến thắng" đang hiện rõ mồn một trên trán của cô ta.
Nhưng tự đề cao bản thân như vậy, có phải hơi quá rồi không? Giang Tử Lan tâm địa khó đoán, thủ đoạn tiếp theo mà cô ta định thực hiện để hãm hại Hàn Kỳ Anh lần nữa cũng thật sự khó đoán.
Hàn Kỳ Anh sau khi rời khỏi hai người đó, sự yếu đuối đằng sau vẻ ngoài tỏ ra cứng rắn cuối cùng cũng không kìm nén được mà trào ra.
Cô ôm chặt lấy ngực, không ngừng thở dốc.
Hôm trước vẫn còn thân thiết hôm nay đã lạnh lùng, đối xử tàn nhẫn với nhau.
"Em là Hàn Kỳ Anh có đúng không?"
Đột nhiên có một giọng nói của phụ nữ vang lên, Hàn Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn thử, hóa ra là một vị học tỷ khóa trên.
Cô đưa tay lau mồ hôi, mỉm cười hỏi người chị kia:
"Vâng, chị có chuyện gì muốn nói với em sao?"
"Chủ nhiệm Dương đang đi tìm em đó, cô ấy nói có chuyện muốn gặp em nên nhờ chị đi tìm.
Thật là may khi gặp em ở đây, em mau tới phòng giáo viên đi."
"Em cảm ơn chị."
"Không có gì."
Vị học tỷ đó rời đi sau khi truyền đạt lại những gì cần nói.
Chủ nhiệm Dương muốn gặp cô, chắc lại là chuyện liên quan tới tiền học phí.
Phòng giáo viên,
"Kỳ Anh.
Cô biết hoàn cảnh của em nhưng năm nhất, năm hai em có thể xoay sở được nhờ vào học bổng.
Nhưng Kỳ Anh này, học phí…không thể đóng chậm được."
Cô biết ngay là về chuyện học phí mà.
Học phí lần này cô lại đóng chậm vài tháng rồi, bây giờ việc làm thêm của cô không còn khấm khá như trước nữa nên rất khó có thể xoay sở nhanh được.
"Cô Dương.
Cô cho em thêm một thời gian nữa được không? Chắc chắn em sẽ nộp hết học phí trong tháng tới."
Cô Dương là một người tốt, cô đã nhiều lần giúp đỡ Hàn Kỳ Anh nên cũng thông cảm được.
"Ừm.
Cô cho em thêm một tháng nữa đó."
"Vâng, em cảm ơn cô."
…
Vài ngày sau,
Để có tiền đóng học phí kịp trong tháng tới, ngoài thời gian học ở trường ra Hàn Kỳ Anh đã phải làm thêm ba bốn công việc khác.
Nào là phụ bàn, rửa chén…không những thế cô còn làm shipper cho một công ty bán đồ online.
Hôm nay cô có một đơn hàng khá thú vị vì người khách này đã trả số tiền bo cho shipper nhiều hơn quy định.
Hàn Kỳ Anh vốn tưởng gặp được lợi nên vô cùng vui vẻ khi đi tới chỗ vị khách đó để giao hàng tận tay.
Sau khi tới nơi, Hàn Kỳ Anh vô cùng bất ngờ vì địa chỉ khách đưa cho lại là một quán bar.
Những nơi ăn chơi, đàn đúm như thế này cô chưa từng tới bao giờ cả.
"Mình…mình phải vào đây để giao hàng thật sao?"
Ban đầu cô có hơi chần chừ, nhưng một lát sau cô đã lấy lại tinh thần rồi bước vào trong.
Chỉ là giao hàng cho khách thôi, giao xong rồi về.
Chân cô vừa đặt vào cửa thì đã bị không gian dâm dục ở đây khiến bản thân suýt nữa thì buồn nôn.
Nhìn ở đâu cũng thấy mấy ông bác đáng tuổi cha, tuổi chú ôm chặt mấy cô gái ăn mặc hở hang, táo bạo.
Họ hôn hít như chốn không người, tiếng rên rỉ của mấy cô gái đẹp khiến Hàn Kỳ Anh rợn người.
"Khách hàng nói đem hàng tới phòng 201…"
Hàn Kỳ Anh đi qua một dãy hành lang có rất nhiều phòng riêng.
Cô dừng lại ở cửa phòng 201 - nơi vị khách kia đặt hàng, tay cô cứ run run không dám mở cửa thì đột nhiên từ bên trong, người nào đó đã mở giúp cô.
"Ô…cô em đến tìm ai?" Một tên có vẻ đã say mèm bỗng dưng hỏi cô.
Hàn Kỳ Anh dơ túi hàng lên rồi đáp lại:
"Tôi…tôi là shipper, tôi tới giao hàng cho vị khách ở đây."
"Vậy sao? Vào trong đi, chắc là đại ca đặt hàng rồi."
Hàn Kỳ Anh nuốt nước bọt, mắt cô đảo xung quanh liên tục.
Cái nơi toàn mùi rượu và mùi thuốc lá này khiến cô khó chịu.
Bước chân cô chậm chạp đi vào, có vẻ cô đang sợ hãi.
"Đại ca, hàng tới rồi này."
Tên đại ca sau khi cởi lớp băng che mắt ra thì hai cô gái sexy ngồi bên cạnh bất chợt ôm chầm lấy hắn.
Gương mặt đê tiện của tên đó khiến cô vừa nhìn là đã nhận ra.
"Lý…Lý Duật Thiên?"
Hàn Kỳ Anh vô cùng bất ngờ vì tên này lại ở đây.
Hắn từng đá cô, bây giờ lại đang yêu Giang Tử Lan thế mà còn dám tới những nơi thế này.
Lý Duật Thiên cũng nhận ra cô, hắn nhìn món hàng trên tay của cô rồi mỉm cười:
"Chà chà…Hàn Kỳ Anh cũng có ngày đi làm shipper sao? Cô đã tệ hại tới mức này rồi à?"
Hàn Kỳ Anh siết chặt hai tay, cô không muốn đôi co với loại người này nhiều.
Cô bước đến trước bàn của hắn, đặt món hàng hắn mua xuống bàn rồi nói:
"Phiền anh nhận hàng rồi ký vào giấy nhận hàng cho tôi."
Lý Duật Thiên vuốt ve cô gái xinh đẹp ngồi cạnh mình, hắn cứ trêu đùa cô gái đó mà không thèm ngó lơ đến lời của Hàn Kỳ Anh.
"Lý Duật Thiên, phiền anh ký vào giấy nhận hàng giùm tôi."
Thật là muốn đấm cho tên này một trận.
Nếu Giang Tử Lan biết hắn đang ve vãn bên cạnh mấy cô gái hở hang này chắc chắn cô ta sẽ tức điên rồi tẩn cho hắn ta một trận.
Cô muốn nhìn thấy gương mặt tức giận của Giang Tử Lan và sự thảm hại của Lý Duật Thiên khi bị ăn đánh thật đấy.
"Vội vã gì chứ? Bạn gái cũ của tôi à, cô tới đây rồi thì uống một ly đi, nếu uống hết thì tôi sẽ ký."
Hàn Kỳ Anh trước giờ không biết uống rượu, một khi cô đã uống thì sẽ say mèm hoặc là sẽ nôn thốc nôn tháo.
Cô nuốt nước bọt, né tránh câu nói đó của Lý Duật Thiên.
"Tôi không biết uống rượu."
"Không sao…để tôi dạy cô."
Nói rồi, Lý Duật Thiên đứng dậy.
Hắn rót đầy ly rượu, sau đó thì thẳng tay bóp chặt lấy miệng cô mà dốc vào.
"Ặc…ưm…ưm…"
Hàn Kỳ Anh nhắm chặt mắt lại, tay cô bấu mạnh vào bắp tay của Lý Duật Thiên nhưng hắn cũng không vì đau mà dừng lại.
Hắn vừa nhìn bản mặt sặc rượu của cô vừa cười:
"Uống sạch sẽ cho tôi."
Choang!
Ly rượu đầy bị đổ vào miệng cô gần hết, sau đó thì bị văng xuống sàn vỡ tan.
Hàn Kỳ Anh cứ tưởng mình đã chết rồi cơ chứ, cô ho khụ khụ rồi bắt đầu lên cơn buồn nôn.
"Con bạn gái cũ này của tao là hoa khôi của trường đại học Công Nghệ Thông Tin ở Đông Thành.
Hôm nay nó tới đây, tao tặng nó cho chúng mày đấy." Lý Duật Thiên đút hai tay vào túi, hắn nhìn cô với ánh mắt coi thường.
"Vậy thì quý hóa quá, bọn em không khách sáo đâu đấy."
Mấy tên đầu trâu mặt ngựa, xấu xí, dáng vẻ thèm thuồng bỗng dưng lao đến chỗ của cô.
Lúc này Hàn Kỳ Anh đã bị men rượu làm cho đầu óc quay cuồng, hai má cô ửng hồng lên khiến bọn chúng thích thú.
"Cô em shipper xinh đẹp, lại đây để các anh nếm thử nào."
Hàn Kỳ Anh sợ hãi hét toáng lên, cô biết những nơi như thế này thì khó có người tới cứu nhưng cô vẫn mong có ai đó tới cứu cô:
"Tránh xa tôi ra, các người tránh xa tôi ra.
Có ai không? Làm ơn cứu tôi với..".