Hàn Kỳ Anh giật mình cúi đầu nhìn xuống, ai ngờ cô chỉ vừa lơ là một lát là Phong Bạch Ngôn đã nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Cô vội vàng đứng phắt dậy, không cho anh động vào người mình.
"Phong Bạch Ngôn, chút nữa em còn phải lên phòng để tiếp tục làm bản phác thảo, bây giờ em cần phải bồi bổ cơ thể nên đừng có nghĩ tới chuyện động vào người em nghe chưa?"
Phong Bạch Ngôn ngơ ngác nhìn Hàn Kỳ Anh, cách cư xử mới mẻ này của cô khiến anh không thoải mái.
Tay anh còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào cả, anh đã giúp cô tìm được đoạn video, công lao to lớn như thế, vậy mà chỉ sờ một cái thôi cũng không được sao?
"Hàn Kỳ Anh, em vô tâm quá! Anh đã ngồi cả buổi chiều ở đây để giúp em khôi phục dữ liệu, vậy mà kết quả chẳng được gì cả."
Gương mặt của Phong Bạch Ngôn bỗng méo xệch, anh bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ.
Kể ra thì cũng thấy tội cho anh nên Hàn Kỳ Anh sau khi suy nghĩ một lát, cô đã chủ động tặng anh một nụ hôn vào má.
Chụt!
"Cảm ơn bạn trai em đã giúp em tìm đoạn video."
"Chỉ hôn má thôi à?" Phong Bạch Ngôn ôm má, tròn mắt nhìn Hàn Kỳ Anh.
"Thế anh còn muốn gì nữa? Ra ngoài ăn cơm đi, không nguội hết bây giờ."
Hàn Kỳ Anh đùng đùng rời đi, để lại Phong Bạch Ngôn cùng một đống tiếc nuối ở trong phòng làm việc.
Từ sau khi trở thành bạn gái của anh, Hàn Kỳ Anh đã thay đổi tính cách, con người thực sự của cô cuối cùng cũng xuất hiện.
"Được lắm, Hàn Kỳ Anh.
Sau cuộc thi lần này, chuỗi ngày tiếp theo của em chỉ có thể nằm ở trên giường mà thôi.
Xem anh xử lý em ra sao, cứ chờ đó."
Đến đêm,
Bây giờ đã quá 12 giờ đêm rồi nhưng đèn trong phòng ngủ của Hàn Kỳ Anh vẫn còn sáng.
Phong Bạch Ngôn đi vệ sinh có đi qua phòng của cô, thấy cô thức muộn sẽ không tốt nên đã chủ động mở cửa bước vào phòng cô.
"Kỳ Anh, đi ngủ đi, vẫn còn một ngày nữa mà!"
Ai ngờ, khi anh vừa bước vào phòng, Hàn Kỳ Anh đã ngủ ngon lành từ đời nào rồi.
Giấy vẽ, bút và các dụng cụ khác đều bày bừa hết ra mặt bàn, cô nằm gục bên bản phác thảo mới rồi say giấc nồng.
"Kỳ Anh, Hàn Kỳ Anh..."
Phong Bạch Ngôn chậm rãi bước đến, vốn định đánh thức cô dậy nhưng có vẻ như cô nàng này đã ngủ say lắm rồi.
Phong Bạch Ngôn đưa tay cố định lên người của cô sau đó thì nhấc bổng cô lên.
Hàn Kỳ Anh nằm trong vòng tay của Phong Bạch Ngôn nhưng vẫn còn nói mơ được:
"Nhất định tôi sẽ cho các người biết mặt…cứ chờ đi…"
Phụt!!!
Thật không ngờ Hàn Kỳ Anh lúc ngủ lại có thể nói mơ giống hệt như lúc còn tỉnh táo.
Điệu bộ đáng yêu của cô khiến Phong Bạch Ngôn không kiềm chế được mà nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia.
"Ngủ ngon nhé, Hàn Kỳ Anh."
Sau khi bế cô lên giường và chúc ngủ ngon thì Phong Bạch Ngôn định đứng dậy tắt điện.
Nhưng lúc anh đi qua mặt bàn đang bày bừa một đống lộn xộn thì bản phác thảo mới của cô đã lấy được sự chú ý của anh.
Phong Bạch Ngôn ngồi xuống bên mặt bàn, cầm tờ phác thảo mới mà Hàn Kỳ Anh đã dành cả buổi chiều để vẽ lên và xem qua.
Một lát sau, anh liền bật cười:
"Kỳ Anh của mình đúng là rất có tài năng, bản phác thảo này đúng là không tồi.
Nhưng vẫn còn một vài chỗ cần phải sửa lại…"
Nói rồi, Phong Bạch Ngôn nhấc chiếc bút chì ở trên mặt bàn lên, cặm cụi sửa cho cô một vài lỗi trong bản phác thảo mới.
Hàn Kỳ Anh nói cô không cần sự giúp đỡ của Phong Bạch Ngôn nhưng hôm nay anh giúp cô sửa lại không có nghĩa là vì thế cô sẽ chiến thắng, mà ngay từ đầu, bản phác thảo này lúc chưa sửa đã đủ khả năng giúp cô chiến thắng rồi.
…
Sáng hôm sau, trường đại học CNTT - Đông Thành,
Đêm qua vừa hoàn thành bản phác thảo mới thì sáng nay Hàn Kỳ Anh đã nhanh chóng đem nó nộp cho thầy hiệu trưởng.
Cuộc thi lần này cô không thể thua được, nếu cô bỏ cuộc giữa chừng thì cô sẽ bị bọn họ nói là không đủ khả năng.
"Ây dô, Hàn Kỳ Anh, sau những chuyện như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn tham gia cuộc thi lần này sao?"
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hàn Kỳ Anh vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng là lại chạm mặt Giang Tử Lan.
Cô ta vẫn kênh kiệu và sĩ diện như ngày nào, nhìn bộ mặt giả tạo của cô ta đúng là rất muốn lao tới cho cô ta một bài học.
"Giang Tử Lan, nếu tôi bỏ cuộc thi thì cô sẽ ngồi lên đầu tôi mất.
Để tránh một kẻ ăn cắp có cơ hội chiến thắng thì tôi đây phải hết sức mà cố gắng rồi."
"Cô nói ai ăn cắp? Hàn Kỳ Anh, cô mới là kẻ ăn cắp, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng."
"Haizzz, tôi chỉ cho cô mạnh miệng hết ngày hôm nay thôi, đợi đến khi kết quả cuộc thi được công bố, tôi sẽ vạch trần tội xấu mà cô đã làm."
Dáng vẻ của Hàn Kỳ Anh khi nói muốn vạch trần Giang Tử Lan quả là rất tự đắc.
Chẳng lẽ Hàn Kỳ Anh đã có được chứng cứ gì để buộc tội Giang Tử Lan sao?
"Hàn Kỳ Anh, cô nói thế là có ý gì?"
"Tôi nói thế thì có ý gì được nhỉ? Chỉ những kẻ làm chuyện xấu sau lưng người khác mới cảm thấy chột dạ mà thôi.
Đúng không, cô Giang Tử Lan?"
Ánh mắt và nụ cười đầy ẩn ý của Hàn Kỳ Anh khiến Giang Tử Lan lo sợ, nhất thời không đứng vững.
Kẻ xấu chột dạ rồi, bản thân Hàn Kỳ Anh cũng cảm thấy rất hài lòng với thái độ đó của cô ta.
Sau khi đe dọa, Hàn Kỳ Anh liền xoay người rời đi.
Giang Tử Lan bỗng dưng choáng váng mất đà, chống tay vào tường.
Cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng:
"Hàn Kỳ Anh đã có được chứng cứ để vạch trần mình rồi sao? Không thể nào…rõ ràng mình đã xóa đoạn video camera trong lớp học ngày hôm đó rồi mà."
[…]
Kết thúc buổi học hôm nay ở trường, Hàn Kỳ Anh cảm thấy thật mệt mỏi.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn để mau xuống sân trường đợi Phong Bạch Ngôn tới đón.
Cái cảm giác được bạn trai nhà giàu lái xe xịn tới đón mình tan học đúng là ngầu hết chỗ nói.
"Phong Bạch Ngôn nói mình đợi ở đây để chờ anh ấy tới…"
Đang loay hoay tìm địa điểm ngồi chờ bạn trai thì đột nhiên Hàn Kỳ Anh nhìn thấy có hai người, một nam, một nữ đứng lấp ló sau bụi cây làm chuyện mờ ám.
Hàn Kỳ Anh vốn không định quan tâm đâu nhưng vì tính tò mò nên cô đã ngó qua để xem thử.
Khoảng cách giữa cô và hai người đó không quá xa nhưng Hàn Kỳ Anh chỉ nhìn rõ được mặt của người con trai kia.
"Lý…Lý Duật Thiên? Anh ta đứng đó cùng với ai vậy? Hình như đâu phải Giang Tử Lan."
Thật không ngờ người đàn ông đang làm chuyện mờ ám cùng người phụ nữ lạ kia lại là Lý Duật Thiên - bạn trai của Giang Tử Lan.
Vì cô gái mà Lý Duật Thiên đang ôm quay lưng về phía mình nên nhất thời cô chưa đoán ra được đó là ai.
"Bóng lưng của cô gái đó quen quá, rốt cuộc là ai nhỉ?"
Đang mải suy nghĩ về bóng lưng lạ lẫm ấy thì đột nhiên một âm thanh dị hợm từ sau bụi cây chợt vang lên.
"Ưm…Duật Thiên, đừng mà, chúng ta đang ở trong trường...ưm."
Hàn Kỳ Anh bị âm thanh đó cuốn hút khiến cô lại tò mò ngó qua xem thử.
Ai dè, cảnh tượng cô nhìn thấy thật khiến người khác buồn nôn.
Lý Duật Thiên đang ôm chặt cô gái lạ kia trong lòng, điên cuồng để lại những vết hickey đỏ trên cổ của cô ta.
Hàn Kỳ Anh đưa mắt lườm nguýt Lý Duật Thiên, sau đó thì lẩm bẩm chửi rủa:
"Tra nam! Đúng là tra nam! Đáng lẽ ra trước đây tôi phải là người đá anh mới đúng.
Hiếm khi thấy cảnh tượng ngọt ngào này, chi bằng chụp lại vài tấm rồi đưa cho Giang Tử Lan làm quà, không biết cô ta sẽ ra sao nhỉ?"
Hàn Kỳ Anh chỉ cần nghĩ đến bản mặt của Giang Tử Lan khi thấy những bức ảnh này thôi đã đủ buồn cười tới đau bụng rồi.
Lý Duật Thiên từng cắm sừng cô theo cách này, bây giờ cô sẽ vạch mặt cái tên tra nam này cho Giang Tử Lan và những cô gái sắp thành nạn nhân của hắn biết hắn là kiểu người như thế nào.
"Lý Duật Thiên à Lý Duật Thiên, ngày tàn của anh sắp tới rồi, hehe.".