Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, toàn bộ khí thế bức về phía Tề Tái Phương, mà Tề Tái Phương là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm tuy rằng cao hơn hai tầng so với Diệp Mặc, còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Thế nhưng Diệp Mặc là bát hệ đồng tu cho nên đừng nói là Tề Tái Phương là một tu sĩ phổ thông tu vi Nguyên Anh tầng năm, coi như là một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm đỉnh phong cũng không nhất định chống đỡ được.

Tế Tái Phương dĩ nhiên bị khí thế của Diệp Mặc bức lui ra phía sau rồi, lúc này mới hoảng sợ mà nhìn về phía Diệp Mặc. Không chỉ riêng Tề Tái Phương sắc mặt đại biến, mà cả mấy người Cát Liên sắc mặt cũng tràn ngập khiếp sợ. Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba, không ngờ chỉ cần khí thế là có bức tu sĩ Nguyên Anh tầng năm là Tề Tái Phương, chứng tỏ hắn tuyệt đối là một thiên tài tu luyện.

Tên quốc vương sau khi phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế không dám động đậy, cũng không dám liếc nhìn Diệp Mặc một cái. Chỉ là trong lòng gã đang suy nghĩ cái gì thì chỉ có gã mới biết.

Cát Liên thấy Tề Tái Phương bị Diệp Mặc bức bách khí thế nhất thời suy yếu, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như y không ngờ cũng không còn dám khiêu chiến Diệp Mặc, trong lòng không khỏi sảng khoái. Tên Tề Tái Phương đến từ Tề gia của đế quốc Hàn Lương ỷ vào có một người tu vi Hư Thần trong tộc bình thường đối với mình không hề khách khí, lần này bị Diệp Mặc làm cho mất mặt thực sự là đáng đời.

Thế nhưng Cát Liên biết rằng không nên để chuyện này tiếp tục như vậy nữa, y vội vã đứng lên hướng Diệp Mặc mà nói:

- Vừa rồi hẳn là mọi người đã có chút hiểu lầm, ta nghĩ nên giải thích rõ ràng mọi chuyện. Như vậy đi, quốc vương sẽ phát ra thông báo toàn quốc rằng Đế Quốc Hàn Lương và Mặc Nguyệt Chi Thành từ này về sau không còn chút quan hệ nào, Mặc Nguyệt Chi Thành chỉ thuộc về cá nhân Diệp thành chủ, mong Diệp thành chủ cũng không nên tiếp tục tính toán về việc nhỏ này nữa.

Hiển nhiên sự tình liên quan đến Mặc Nguyệt Chi Thành này đối với y chỉ là chuyện nhỏ không đáng để ý đến.

Cái Diệp Mặc muốn chính là những lời này, hắn thu hồi lại khí thế bức bách Tề Tái Phương, hướng ánh mặt lạnh lùng sang quốc vương Đế Quốc Hàn Lương. Tên quốc vương vừa bị khí thế của Diệp Mặc bức đến thổ huyết kia vội vàng đứng lên nói:

- Được, được, không có vấn đề gì, ta lập tức phái người đi tuyên bố thông cáo này...

Tề Tái Phương cũng không nói gì nữa, y coi như là cũng không thua Diệp Mặc, còn nếu như thua hoàn toàn, y cũng không còn mặt mũi nào ở lại Đế Quốc Hàn Lương nữa. Tuy rằng y là người của Tề gia, thế nhưng cũng chỉ là một tu sĩ bình thường của gia tộc mà thôi, tuy có một tu sĩ Hư Thần nhưng lại luôn bế quan thì cũng chẳng khác gì không có.

Diệp Mặc thấy tên quốc vương đã đồng ý chuyện này rồi, nên cũng gật đầu:

- Đã như vậy tôi xin phép cáo từ.

Nói xong liền xoay người rời đi, căn bản là không có nhiều lời.

Thấy Diệp Mặc rời khỏi, Cát Liên và Vương Phiên Bình vội chạy theo để bắt chuyện. Tề Tái Phương khuôn mặt tối sầm, xoay người đi ra. Chỉ còn lưu lại Vương Chính nói mấy câu xoa dịu quốc vương xong rồi cũng không có lưu lại.

Khi tất cả đều đã rời khỏi, lúc này quốc vương mới tức giận phất tay đuổi hết những vũ nữ còn đang khiêu vũ trong đại điện đi, sau đó oán giận đến xanh mặt mà nói:

- Một bọn sói đói, khinh người quá đáng, bọn bây có quyền giữ lại hay vứt bỏ một thành thị của Đế Quốc Hàn Lương ta sao? Đợi đến khi Long gia tiền bối ta xuất quan cũng là lúc mà bọn bây phải hoàn trả lại toàn bộ. Họ Diệp kia, chỉ bằng mày mà cũng dám chiếm Thành Song Hà của ta sao? Một ngày nào đó mày sẽ hối hận vì việc ngày hôm nay.

Diệp Mặc vừa mới đi chưa xa, phía sau đã có đã có tiếng Cát Liên kêu lên:

- Diệp thành chủ, xin chậm lại đã.

Diệp Mặc dừng lại, hắn biết Cát Liên còn cần đến vị trí đệ tử Bích Đan Tông vậy nên hắn cũng không lo lắng người này đối với mình có gì bất lợi. Chờ Cát Liên và Vương Phiên Bình đi tới gần, Diệp Mặc mới ôm quyền nói:

- Anh Cát, anh Vưu, vừa rồi tại đại điện tôi không khống chế tốt chính mình, giờ xin được thỉnh tội.

Cát Liên có chút bất đắc dĩ, một tu sĩ Nguyên Anh như anh không thể khống chế chính mình? Chuyện này nói ra sợ sẽ chẳng ai tin. Thế nhưng lời này y cũng sẽ không có nói ra, mà cười ha hả ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Diệp thành chủ hẳn là cũng đã nghe anh Vưu nói qua chuyện tình của Bích Đan Tông rồi, Cát mỗ xin được cảm tạ trước.

Diệp Mặc đương nhiên biết lời nói của Cát Liên là có ý tứ gì, hắn gật đầu nói:

- Anh Cát, lời này hẳn là phải để tôi nói.

Vương Phiên Bình bỗng ngắt lời Diệp Mặc:

- Diệp thành chủ, ngày hôm nay tôi và Cát đạo hữu tìm anh. Một là vì muốn cám ơn anh, còn một là vì chỉ còn chưa đến năm tháng nữa là tiến vào Vẫn Chân Điện, hiện rất nhiều tu sĩ tiến nhập Vẫn Chân Điện đã tề tựu ở thành Vẫn Chân. Các tu sĩ thiên tài Nguyên Anh của chín thành đều sẽ đến đó, trong lúc này ở thành Vẫn Chân không chỉ có các tu sĩ cùng nhau luận đạo, còn có những cuộc tỉ thí của những tu sĩ thiên tài. Thậm chí có rất nhiều loại linh dược hoặc tài liệu quý hiếm mà nhiều người hằng ao ước cũng có thể xuất hiện.

Cát Liên gật đầu rồi tiếp lời:

- Tôi và anh Vưu cũng muốn đến thành Vẫn Chân tham gia náo nhiệt, tuy rằng bọn tôi không có tư cách cùng người khác luận đạo, thế nhưng nghe một chút cũng không có vấn đề gì, huống chi còn có thể chứng kiến hàng loạt các loại đệ tử thiên tài của các môn phái so đấu với nhau, đối với tu vi của chính mình hẳn là có chỗ tốt. Nếu như Diệp thành chủ không bận rộn chuyện gì, chúng ta có thể cùng đi thành Vẫn Chân, dù sao mấy tháng sau Vẫn Chân Điện cũng sẽ được mở ra ở thành Vẫn Chân.

Diệp Mặc nghe xong lời Vương Phiên Bình nói thì đã muốn đi, hơn nữa mấy tháng sau mình cũng phải đến đó, chỉ riêng vô số vật phẩm mà vô số các tu sĩ mang đến thành Vẫn Chân đã khiến hắn động tâm rồi. Cho tới này, đa số tài liệu tu luyện của hắn đều là cướp được và những dự trữ sau chuyến đi “Sa Nguyên dược cốc”, nhưng đến giờ cũng đã không có khả năng thỏa mãn điều kiện tu luyện của hắn nữa rồi. Hiện tại hắn có nhiều linh thạch, nếu như có thể kiếm được nhiều tài nguyên tại thành Vẫn Chân thì tại sao lại không đi nhỉ?

Vậy là cả ba cùng nhất trí, hẹn nhau thời gian đi đến thành Vẫn Chân.

Không có Tề Tái Phương ở trong nhóm, cùng đi chỉ có thêm tu sĩ Kim Đan tham gia Vẫn Chân Điện kia, mấy người cùng đi chung cũng rất hòa hợp. Diệp Mặc cũng từ Cát Liên và Vương Phiên Bình biết thêm được rất nhiều chuyện.

Đương nhiên hắn đã biết đệ tử nòng cốt của Lôi Vân Tông là Điền Ngạo Phong đã ngã xuống, thế nhưng giờ hắn mới biết được ở Bia đề danh Kim Đan thành Nam An thì Tiêu Phi chỉ vượt lên đầu có ba ngày đã bị Phương Chủng Sư lần thứ hai đề danh đè xuống.

Trừ nhiêu đó ra, còn lại thì Diệp Mặc đã biết rồi, gần đây tại Bia đề danh Kim Đan nổi gió mây vần, Tiêu Phi sau khi bị Phương Chủng Sư đè xuống, không ngờ lại bị thêm một cô gái đạp lên đầu, sau đó đầy phiền muộn mà rớt xuống hạng mười ba. Mà cô gái đó cũng theo sát Phương Chủng Sư, đề danh thứ mười hai trên Bia đề danh Kim Đan.

Vốn Diệp Mặc không dự định tìm hiểu, thế nhưng bởi vì nghe nói cô gái kia là đệ tử của Huyền Băng Phái nên mới cố ý hỏi một chút. Cũng biết được rằng cô gái kia tên gọi Triệu Dung là đệ tử nòng cốt của Huyền Băng Phái.

Thế nhưng đó cũng chưa phải là đặc sắc, đắc sắc nhất chính là chỉ sau Triệu Dung và Phương Chủng Sư ba ngày, lại có một tu sĩ tại Bia đề danh Kim Đan đề tên, mà tên tu sĩ kia một lần nữa đem Phương Chủng Sư hạ xuống vị trí thứ mười một.

- Là ai vậy?

Coi như là Diệp Mặc cũng nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi.

- Là Ma Trực Húc, đệ tử nòng cốt của môn phái chín sao Thần Phong Cốc, tên kia mới chỉ hai mươi bốn tuổi quả là thiên tài nghịch thiên.

Vương Phiên Bình mang theo chút biểu tình sợ hãi mà than vãn.

Diệp Mặc cũng cảm thấy Ma Trực Húc kia đúng là thiên tài nghịch thiên, mới hai mươi bốn tuổi đã có thể sẵn sàng tấn cấp Nguyên Anh kỳ rồi. Hiển nhiên những người này lúc này đến đề tên tại Bia đề danh Kim Đan, đều là vì mục đích chuẩn bị cho việc tấn cấp Nguyên Anh kỳ, hẳn cũng là muốn chuẩn bị để tham gia khi Vẫn Chân Điện mở cửa.

Từ trong miệng Vương Phiên Bình, Diệp Mặc còn biết ngoại trừ Triệu Dung của Huyền Băng Phái ra, còn có hai cô gái khác cũng đã đề tên trên Bia đề danh Kim Đan, một người là Văn Thái Y của Vô Cực Tông và một người là Lăng Hiểu Sương của Thanh Mộng Trai. Nghe nói cô gái tên Lăng Hiểu Sương kia khi mới đề danh được xếp hạng thứ hai mươi ba, nhưng chỉ mười ngày sau đã là vị trí thư ba mươi ba rồi.

Bởi vậy có thể thấy, Bia đề danh Kim Đan gần đây cạnh tranh trịnh độ khốc liệt ra sao.

Sau khi tới thành Vẫn Chân, Diệp Mặc mới biết được cái gì mới gọi là đông kín người.

Ở đây quả thực giống như hội chùa, thật sự là rất nhiều người. Không chỉ tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Luyện Khí mà cả tu sĩ Kim Đan hay tu sĩ Hư Thần cũng rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có thể thấy hai tu sĩ Ngưng Thể.

- Diệp thành chủ, chúng tôi đã sắp xếp được chỗ ở rồi, là Bích Đan Tông hỗ trợ an bài bốn gian phòng tại nhà hàng Tư Uyển, hay chúng ta đi đến khách sạn trước rồi tính.

Vương Phiên Bình đầu tiên đề nghị với Diệp Mặc.

Dừng một chút y lại nói tiếp:

- Lát nữa tôi và anh Cát cùng đi đến đài luận đạo, nghe các tu sĩ thiên tài ở Nam An châu này luận đạo, anh Diệp cũng đi cùng chứ?

Diệp Mặc đương nhiên hiện tại cũng không muốn vào khách sạn nghỉ ngơi, lập tức nói:

- Anh Cát, anh Vưu, hai người về khách sạn trước đi, tôi đi dạo một chút, buổi tối sẽ trở về.

Cát Liên cũng biết loại tu sĩ như Diệp Mặc khẳng định có chuyện cần làm cho nên gật đầu rồi bốn người cùng chia tay nhau.

Đối với Diệp Mặc thời gian hiện tại rất là cấp bách, hắn hầu như cứ mỗi một phút phải coi như là hai phút tu luyện, nên tự nhiên sẽ không cùng đám người Cát Liên ngồi một chỗ, hắn còn muốn đi phường thị để xem có thể tìm được linh thảo nào không. Về phần luận đạo, Diệp Mặc thấy không quan trọng bằng việc đi thu thập tài liệu, chờ khi nào rảnh rỗi thì xem sau.

Hắn hiện tại rất nhiều linh thạch, thế nhưng đối với hắn mà nói, đem số linh thạch này đổi thành cái gì đó mới là chuyện trọng yếu nhất. Mà hộ giáp bán chân khí của hắn tại thời gian trước khi hắn độ kiếp đã bị lôi kiếp phá hư rồi, hiện tại hắn cần mua một bộ hộ giáp mới.

Lúc này Diệp Mặc đã biết rõ tầm quan trọng của hộ giáp, đơn giản mà nói lần trước nếu không có hộ giáp thì hắn cũng không vượt qua được lôi kiếp.

Sau khi rời khỏi đám người Cát Liên, Diệp Mặc trước tiên đi tới phường thị. Lúc này Diệp Mặc thấy vô số quầy hàng cùng với đủ loại tu sĩ, trong lòng thầm nghĩ, cái gì mợi gọi là phồn hoa, đây mới chính là phồn hoa sầm uất.

Có người cần thì sẽ có người bán, mong răng Mặc Nguyệt Chi Thành sau này cũng sẽ phồn hoa sầm uất thế này.

Các mặt hàng tài liệu và linh dược quả thật rất nhiều, thế nhưng đẳng cấp cao thì lại rất ít, chỉ cần là thứ Diệp Mặc cần thì hắn đều mua hết. Coi như là hắn không có dùng được thì sau này Mặc Nguyệt Chi Thành cũng sẽ dùng, chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã tiêu tốn hơn mấy trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Sau khi đến chỗ các hàng vỉa hè dạo một vòng, tuy rằng hắn chưa kiếm được cái gì thực sự tốt. Nhưng bù lại số lượng tài liệu lại rất lớn. Diệp Mặc thuận tiện đi vào một cửa hàng lớn bên cạnh, hắn muốn xem hộ giáp phòng ngự. Loại hộ giáp phòng ngự tương đối tốt thì các sạp hàng bình thường rất khó mua được, chỉ đành đến cửa hàng lớn xem thôi.

Thế nhưng cửa hàng này bên trong rất đông người, thế nên Diệp Mặc không thể đạt được các loại đãi ngộ như ở “Pháp Bảo Hữu Chân” trong thành Nam An được.

Diệp Mặc còn chưa kịp lên lầu thì đã bị một món tài liệu hấp dẫn. Tuy tài liệu này đẳng cấp cũng không cao, nhiều nhất chỉ khoảng cấp bốn, chủ yếu Diệp Mặc bị hấp dẫn là bởi vì đây chính là một cuộn tơ màu lam nhạt.

Thấy được cuộn tơ màu lam nhạt, Diệp Mặc lập tức đã nhớ tới khối “khoáng thạch Lam Nguyệt” trong nhẫn mình. Khối “khoáng thạch Lam Nguyệt” này là ngay trước hắn trao đổi được, vốn định sẽ luyện chế vòng cổ xuyến Lam Nguyệt cho đám người Lạc Ảnh, chỉ là vẫn không tìm được chỗi day tốt. Hiện tại hắn thấy được cuộn tơ này chính là rất hợp ý.

- Lấy cái này cho tôi, tôi lấy nó.

- Cho ta xem cái này...

Một giọng nói vang lên cùng với thanh âm của Diệp Mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui