Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Không phải, em nguyên danh gọi là Trình Na Na. Lúc Đông Phương Vượng muốn mời em gia nhập Đông Phương gia, em đúng là toàn tâm toàn ý trợ giúp Đông Phương Vượng làm việc. Em cho là viễn cảnh Đông Phương Vượng miêu tả cho em rất chân thật, thậm chí em ở chung một chỗ với Tử Phong cũng là vì hiệu quả và lợi ích

Đông Phương Na Na tựa hồ biết Diệp Mặc rất là chán ghét cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, chỉ thấp giọng nói rằng:

- Sau đó Tử Phong cứu em, mang em rời khỏi Lạc Nguyệt, em mới hiểu được Tử Phong đối với em có ý nghĩa thế nào. Em ở Lạc Nguyệt làm rất nhiều chuyện, Tử Phong đều nuông chiều em, kỳ thực anh ấy đối với chuyện của em cũng không phải là không biết chút nào. Chỉ là anh ấy chẳng bao giờ trách cứ em, không có anh ấy, em cũng không là gì, em, em...

Diệp Mặc trong lòng thầm than, Tử Phong quá mức trọng tình cảm, cũng có chút giống mình. Thế nhưng chính mình còn có thể phân biệt cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu, mà sự sủng ái của Tử Phong đối với Trình Na Na thực sự là không thể nói nổi. Thậm chí biết rõ Trình Na Na làm sai, vẫn để mặc cô làm.

Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác Trình Na Na không nói sai, cảm giác của hắn luôn luôn rất chuẩn, xem ra bây giờ Trình Na Na đối với Tử Phong đúng là chân tâm thật ý.

Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Mặc lúc này mới hỏi:

- Cô làm thế nào nhận ra tôi?

Diệp Mặc trong lòng thực sự kỳ quái, khí tức và hình dạng của hắn đều hoàn toàn thay đổi, Trình Na Na chỉ từng gặp hắn một lần, hơn nữa tu vi cũng rất thấp, làm thế nào lại có khả năng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn?

Trình Na Na cúi đầu nói rằng:

- Trong nháy mắt anh kéo em, em thấy được sự phẫn nộ và thương tiếc trong mắt anh, ánh mắt đó cùng với ánh mắt lúc đầu ở thành Lạc Nguyệt khi anh nhìn Tử Phong và em là như nhau. Em vĩnh viễn không quên được ánh mắt kia, em lúc đó liền biết là đại ca...

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc biết lúc đó hắn căn bản là không nghĩ tới bất cứ sự tình gì. Hắn trong một khắc đó chỉ nhớ tới Diệp Tử Phong, Trình Na Na là vợ của Tử Phong, cô đi theo phía sau tu sĩ Nguyên Anh khác, bộ dạng giống như một chú chim nhỏ nép vào người, hơn nữa Tử Phong cũng không thấy đâu. Diệp Mặc há có thể không phẫn nộ, há có thể không thất vọng đối với Trình Na Na?

Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Trình Na Na bỗng nhiên nói rằng:

- Đại ca, em muốn rời khỏi Vô Lượng Hải, cùng anh đi tìm Tử Phong.

Diệp Mặc lắc đầu nói rằng:

- Thực lực hiện tại của tôi không đủ để mang cô đi, tạm thời cô ở lại Vô Lượng Hải đi. Cô là đệ tử nòng cốt, không ai dám làm gì cô. Còn nữa, tôi mong rằng những lời vừa rồi của cô đều là sự thật.

Diệp Mặc nói thật, hiện tại thực lực của hắn xác thực không có khả năng công khai mang Trình Na Na đi, Trình Na Na là đệ tử nòng cốt của tông môn bảy sao, tuy rằng không có khả năng so với tông môn chín sao và tông môn tám sao. Thế nhưng Diệp Mặc công nhiên mang đi đệ tử nòng cốt của tông môn bảy sao, hầu như là không có khả năng.

- Vâng.

Trình Na Na trong mắt hiện lên một tia thất vọng, cô biết những gì Diệp Mặc nói đều là lời nói thật.

Dừng một chút, tựa hồ để giải thích gì đó, cô liền chủ động nói rằng:

- Ngày đó em theo Ngô Dự đi Linh Tức Lâu, là bởi vì sư tỷ của em muốn uống Tuyết Nhung Linh Trà của Linh Tức Lâu, em liền đi mua linh trà cho sư tỷ, Ngô Dự y nhất định muốn đi cùng em

- Tôi biết, tôi muốn đi Vẫn Chân Điện, cô tu luyện tại Vô Lượng Hải đi. Bất luận có tìm được Tử Phong hay không, tôi đều sẽ nói cho cô một tiếng. Cô trước tiên nói cho tôi nghe một chút, địa phương mà lúc trước cô và Tử Phong chia tay tên thành thị là gì?

Diệp Mặc không có hỏi chuyện này nhiều, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ Tử Phong sẽ đi đâu. Lẽ ra một người bình thường như Tử Phong, hẳn là sẽ không đi quá xa.

- Ừm

Trình Na Na ừm một tiếng, sau đó nói rằng:

- Nơi đó gọi thành Khưu Kiều, lúc đó em đã từng cầu xin người của Vô Lượng Hải đi tìm. Bọn họ nói không tìm được, em tin là thật, hiện tại nghĩ lại, bọn họ hẳn là đã gạt em, có lẽ bọn họ căn bản là không đi tìm kiếm.

Diệp Mặc hiểu rõ những gì Trình Na Na nói là có ý tứ gì, lúc đó cô chưa từng tu luyện, đương nhiên không biết cái gì là thần thức, hiện tại biết thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh có thể kéo dài ra ngoài mấy trăm dặm, tìm một người bình thường đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

- Cô cầm cái này đi, nếu có sự tình gì lập tức truyền phi kiếm cho tôi.

Diệp Mặc xuất ra một phi kiếm truyền thư của mình đưa cho Trình Na Na.

Sở dĩ không dùng thông tấn châu, là bởi vì cự ly của thông tấn châu hữu hạn, Nam An Châu lớn như vậy, ai biết được sau một khắc hắn ở địa phương nào?

Trình Na Na tiếp nhận phi kiếm mà Diệp Mặc đưa cho, chần chờ một chút rồi nói thêm:

- Đại ca, anh phải phải để tâm tới Ngô Dự một chút. Y nói sẽ giết anh ở Vẫn Chân Điện, anh cần...

Không đợi Trình Na Na nói xong, Diệp Mặc vung tay lên nói rằng:

- Việc này cô không cần phải xen vào, nếu như tôi dễ dàng bị giết như vậy, cũng sẽ không đứng ở chỗ này. Cô về trước đi, đừng cho người khác biết cô quen biết tôi

Diệp Mặc đương nhiên không muốn để cho người khác biết hắn quen biết Trình Na Na, một khi bị Vô Lượng Hải biết hắn quen biết đệ tử mòng cốt của môn phái bảy sao, nói không chừng hắn lập tức sẽ bị điều tra triệt để. Sự nguy hiểm này, Diệp Mặc không dám mạo hiểm, hắn thậm chí không nói cho Trình Na Na chuyện hắn thành lập Mặc Nguyệt Chi Thành. Chớ đừng nói chi là đan dược hay gì gì đó, chưa xác nhận được những gì Trình Na Na nói là thật, Diệp Mặc sẽ không tùy ý bại lộ bản thân.

Tuy rằng trực giác của Diệp Mặc xác định Trình Na Na không có nói dối, thế nhưng tại Tu Chân giới, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, cẩn thận một chút không phải là chuyện xấu.

Nếu như nhất định phải so sánh thì Diệp Mặc tín nhiệm Hứa Xương Cát hơn Trình Na Na.

- Hay cho kẻ không biết xấu hổ...

Một thanh âm thanh thúy vang lên, theo sát là một đường kiếm quang trực tiếp chém tới Diệp Mặc.

Diệp Mặc vung tay xuất ra bức chân chân nguyên làm lá chắn, đem kiếm quang tập kích hắn trực tiếp chặn lại, lúc này mới nhìn chằm chằm vào người xuất thủ tập kích nói rằng:

- Ta phải tội với cô sao? Hay từng mạo phạm cô? Sao cô lại đột nhiên tập kích ta vậy?

Diệp Mặc cũng biết kiếm quang vừa rồi chỉ là đối phương tùy ý ra tay, cũng không có lực công kích cường đại, cho nên hắn ngăn chặn cũng rất tùy ý. Chẳng qua là trong lòng hắn thầm kêu xui xẻo, lúc này ở Thành Vẫn Chân, hắn sợ nhất chính là nhìn thấy Lăng Hiểu Sương, bởi vì chỉ có cô gái này có thể đoán ra hắn đã giết Điền Ngạo Phong. Nhưng hắn ra ngoài ba lần, gặp được cô ba lần. Người phụ nữ này giống như âm hồn bất tán, lúc nào đều xuất hiện trước mặt hắn

Lăng Hiểu Sương phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sau đó liền nhìn Trình Na Na nói rằng:

- Quả nhiên là một người vô sỉ, họ Ninh kia, ba tháng trước anh động thủ động cước với cô nương trước mặt này. Thực sự là không ngờ, tốc độ của anh rất nhanh, ba tháng sau, không ngờ nhớ mãi không quên, lại ở cái nơi này cưỡng ép, ức hiếp người khác, Tu Chân giới có người bại hoại như anh chính là sự sỉ nhục. Lần trước Ngô sư huynh không giết anh, ngày hôm nay Lăng Hiểu Sương ta cũng sẽ giết anh.

Nói xong, khí thế của Lăng Hiểu Sương tăng vọt, phi kiếm trong tay càng tản mát ra sát ý dày đặc.

Diệp Mặc lạnh lùng cười, nói:

- Con mắt nào của cô thấy tôi ức hiếp người? Hơn nữa, nếu như là cô, cho dù muốn tôi ức hiếp, tôi cũng lười ức hiếp

Lăng Hiểu Sương đang muốn nói rằng nước mắt trên mặt Trình Na Na còn chưa khô, tôi cũng không phải người mù, sao lại không nhìn thấy. Thế nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói như vậy, cô không còn tâm tình giải thích, khí thế càng dâng lên, hiển nhiên sát ý đối với Diệp Mặc càng thêm bức người.

Trình Na Na thấy thế vội vã ngăn cản Lăng Hiểu Sương nói rằng:

- Vị sư tỷ này, đa tạ chị. Thế nhưng tôi nghĩ chị hẳn là hiểu lầm rồi, Ninh đại ca không có ức hiếp tôi, anh ta chỉ đang nói chuyện với tôi mà thôi.

Trình Na Na không biết Diệp Mặc dùng tên giả là gì, chỉ là nghe Lăng Hiểu Sương nói họ Ninh kia, lúc này mới nói một câu Ninh đại ca.

Lăng Hiểu Sương thật không ngờ người phụ nữ bị Diệp Mặc ức hiếp lại đứng ra nói giúp Diệp Mặc, nhất thời ngây ngẩn cả người, thậm chí quên cả xuất thủ.

Cô cho rằng, mình trợ giúp Trình Na Na, Trình Na Na hiển nhiên là đứng cùng phe với cô. Nhưng sự thực lại trái ngược, cô tựa hồ trong ngoài không phải người.

Với ánh mắt của Lăng Hiểu Sương đương nhiên có thể thấy được Trình Na Na không bị người khống chế, cho nên cô càng không thể lý giải. Chỉ là lúc này sát khí của cô bị câu nói đầu tiên của Trình Na Na làm tiêu tán không còn, qua một hồi lâu, cô mới bực tức nói một câu:

- Không biết xấu hổ.

Nói xong xoay người rời đi, cũng không biết cô mắng ai.

Diệp Mặc có thể không tiếp xúc cùng Lăng Hiểu Sương, hắn tận lực không muốn tiếp xúc cùng người phụ nữ này. Bởi vì người phụ nữ rất có thể sẽ nhận ra hắn là ai, môt khi bị người phụ nữ này biết hắn chính là Diệp Mặc người đêm hôm đó sau khi đề danh liền lập tức rời đi, nói không chừng sẽ thêm sóng gió.

Thế nhưng Diệp Mặc không muốn nói nhiều, không có nghĩa là Trình Na Na không muốn nói nhiều. Cô bị người phụ nữ khác mắng một câu 'Không biết xấu hổ', đương nhiên khó chịu, không đợi Lăng Hiểu Sương đi xa, cô liền lập tức nói lại một câu:

- Cô mới là không biết xấu hổ.

Lăng Hiểu Sương nghe được Trình Na Na mắng cô, trong lòng giận dữ, cô đứng thứ hai trong mười mỹ nữ Nam An, không biết bao nhiêu người tán tụng cô, ước ao cô, lấy lòng cô. Ngày hôm nay lần đầu tiên cô bị người khác mắng cho là không biết xấu hổ, đây quả thực là làm nhục cô rồi.

Thế nhưng nghĩ lại là do mình chửi mắng người ta trước nên lập tức hừ lạnh một tiếng, lắc mình một cái liền biến mất không thấy.

Thấy Lăng Hiểu Sương không còn dây dưa, Diệp Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trình Na Na chẳng qua là đối với một mảnh thâm tình của Tử Phong, tính cách cũng thay đổi không ít, nhưng không có nghĩa là cô nguyện ý chịu thiệt.

Sau khi bảo Trình Na Na trước tiên rời đi, Diệp Mặc còn đi tới Vu Dương Khí Các. Nếu đã gặp Lăng Hiểu Sương, hơn nữa cô cũng không có dây dưa, Diệp Mặc quyết định trước tiên đem hộ giáp phòng ngự thu vào tay rồi nói sau.

Bên trong Vẫn Chân Điện cao thủ nhiều như mây, đều là tu sĩ thiên tài, Diệp Mặc tuy rằng tự phụ, nhưng cũng không có ý nghĩ mình có thể càn quét tất cả, có thể chuẩn bị được thứ gì thì cứ chuẩn bị

Trước kia khi Diệp Mặc nghe lời giới thiệu của Hứa Xương Cát, cho rằng Vu Dương Khí Các khẳng định không người nào. Nhưng là Diệp Mặc lúc đến nơi này, mới phát hiện ý nghĩ của mình là sai lầm lớn.

Vu Dương Khí Các vị trí rất hẻo lánh, hơn nữa cũng không lớn, chỉ có ba bốn mươi mét vuông mà thôi, bên rìa khí các có bốn cái ghế, nói cách khác nơi này nhiều nhất chỉ có thể tiếp đãi bốn khách hàng.

Phía trước mỗi cái ghế có một cái bàn vuông nhỏ, cái bàn vuông kia hiển nhiên là chỗ để cho khách hàng xem xét pháp bảo. Nơi này thay vì nói là một khí các, còn không bằng nói là một tiểu điếm.

Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc là, lúc hắn tới, bốn cái ghế đã có ba người ngồi, nếu như không phải còn một ghế, hắn thậm chí còn phải ở bên ngoài đợi.

Ba tu sĩ ngồi đó khi Diệp Mặc tiến vào, liền sử dụng thần thức tùy ý quét một chút, liền không để ý, mà cúi đầu ngồi ở vị trí của mình, tựa hồ đang chờ cái gì đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui