- Đúng vậy, đó là Đoạn Cửu Dương của Thần Phong cốc.
Cảnh Anh Ly hiển nhiên cũng nhìn thấy sự quỷ dị của Đoạn Cửu Dương, đứng ở bên cạnh Diệp Mặc nói một câu.
- Tôi cũng biết người này gọi là Đoạn Cửu Dương, thế nhưng cô có phát hiện hay không, cái chết của hắn có vẻ rất quỷ dị?
Diệp Mặc nói.
Cảnh Anh Ly gật đầu:
- Đúng vậy, xung quanh không có bất cứ vết tính tranh đấu nào, vẻ mặt của hắn tựa hồ giống như là đang kinh hỉ khi thấy một thứ tốt, nhưng ánh mắt của hắn lại có chút kinh hãi, điều này thực có chút mâu thuẫn, hơn nữa...
Cảnh Anh Ly nhìn thoáng qua Diệp Mặc, trong ánh mặt đột nhiên xuất hiện một ít sợ hãi.
- Hơn nữa nhẫn trữ vật của hắn đã không còn, phải hay không?
Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Cô nghĩ cái gì có khả nâng bất tri bất giác mà giết chết một tu sĩ Hư Thần? Thậm chí khiến cho tu sĩ Hư Thần không kịp phản ứng.
Cảnh Anh Ly và Diệp Mặc thoáng nhìn nhau, trong lòng đều có một ít bất an. Muốn giết một gã tu sĩ Hư Thần trước khi y kịp phản ứng thì chí ít phải là tu sĩ có tu vi Hóa Chân, nhưng coi như là tu vi Hóa Chân có thể giết chết tu sĩ Hư Thần trong chớp mắt. Thế nhưng khiến vẻ mặt tu sĩ Hư Thần bị giết không kịp biến hóa thì đó thực là điều hết sức khó khăn.
Hơn nữa tu sĩ trong vòng một trăm tuổi có thể tấn cấp tu vi Hư Thần thì đã là thiên tài rồi, huống chi tu luyện tới tu vi Hóa Chân? Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Diệp Mặc nhìn bốn phía một chút thấy như có yêu khí mờ mờ, trong lòng có cảm giác bất an càng lúc càng mạnh. Ở chỗ này hắn có một loại cảm giác về nguy cơ chưa từng có, hắn nghĩ tầng thứ bảy không phải là tu vi hiện tại của hắn có thể tới.
- Tầng thứ bảy trước đây đã có người đến chưa? Vì sao linh khí ở đây hỗn tạp mờ mịt như vậy, hơn nữa thần thức cũng bị ảnh hưởng? Tôi thậm chí nhìn không thấy một gốc linh thảo nào?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi một câu.
Cảnh Anh Ly đã bình tĩnh trở lại, cô nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, gật đầu nói:
- Đúng thế, Vẫn Chân điện tầng bảy không có bao nhiêu linh thảo, coi như là có cũng là một ít linh thảo cực kỳ trân quý. Người tới Vẫn Chân điện tầng bảy đều là vì đi đến "Chân thần các" tìm kiếm pháp bảo và các công pháp Thiên cấp.
Thấy Diệp Mặc không hiểu được, Cảnh Anh Ly tiếp tục nói:
- Tương truyền Vẫn Chân điện tầng bảy này là chiến trường đại chiến của các tu sĩ thượng cổ, rất nhiều tu sĩ Ngưng Thể và tu sĩ Thừa Đỉnh thậm chí là Hóa Chân đã ngã xuống ở chỗ này, rất nhiều pháp bảo của bọn họ đều bị vùi lấp ở dưới lòng đất nơi đây, hoặc là vương vãi ở nhiều nơi khác nhau. Sau này Vẫn Chân điện tầng bảy lại xuất hiện "Chân thần các", khi đó các pháp bảo và công pháp có linh tính đều chủ động xuất hiện ở "Chân thần các".
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, hắn nhìn Cảnh Anh Ly một chút rồi nói:
- Pháp bảo và công pháp chủ động xuất hiện ở "Chân thần các", loại chuyện này cô cũng tin? Tuy rằng vô mới vừa rồi không trực tiếp trả lời tôi, thế nhưng từ ý tứ lời nói của cô, tôi có thể nghe ra, có đúng đã từng có người tới Vẫn Chân điện tầng bảy này hay không?
Cảnh Anh Ly nhíu mày, cô cũng chỉ là nghe nói pháp bảo cao cấp sau khi đạt đến trình độ nhất định sẽ xuất hiện khí linh. Thế nhưng rốt cuộc tới trình độ nào mới xuất hiện khí linh cô cũng thực không biết rõ ràng. Hơn nữa, chân khí sẽ có khí linh sao? Coi như là pháp bảo có thể có khí linh, vậy công pháp cũng có thể có khí linh sao?
Thế nhưng cô vẫn trả lời:
- Tôi đã nghe sư phụ nói qua, người của Kim Kiếm môn đã từng có một tu sĩ Hư Thần tiến nhập qua tầng thứ bảy. Sau này tên tu sĩ kia đi ra, đã mang theo rất nhiều công pháp và pháp chân khí, thậm chí cả linh thảo cấp tám đều có. Tên tu sĩ kia sau khi đi ra, không ngừng nói rằng bên trong "Chân thần các" ở Vẫn Chân điện tầng bảy có pháp bảo và công pháp chống chất như núi.
Diệp Mặc có chút không thể hiểu được:
- Vậy là có ý gì?
Cảnh Anh Ly thở dài nói:
- Bởi vì tên tu sĩ kia sau khi đi ra chỉ biết nói về chuyện tình "Chân thần các", cũng không biết đến tu luyện nữa. Tinh thần của hắn xảy ra vấn đề, chưa được bao lâu thì hắn đã chết rồi. Mọi người đều cho rằng hắn bị áp bức tinh thần quá lớn của thang đá khi đi lên tầng bảy khiến hắn bị điên. Mà tông môn bảy sao Kim Kiếm môn đó nhờ những món đồ hắn mang ra mà tấn cấp lên tông môn tám sao, hiện tại nội tình còn có thể so sánh với các tông môn chín sao. Vì thế từ đó về sau mỗi lần Vẫn Chân điện mở ra các đại môn phái đều muốn tiến tới tầng thứ bảy. Thế nhưng vừa nghe được lời anh nói, tựa hồ tôi mới nhớ ra qua nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào có thể lên tới tầng thứ bảy, sau đó có thể đi ra ngoài.
- Vậy thì cô vì cái gì mà nhất định muốn tới tầng thứ bảy?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Cảnh Anh Ly hỏi một câu.
Cảnh Anh Ly chần chờ chốc lát, rồi nhướng nhướng mày nói:
- Bởi vì bà ngoại tôi đã ngã xuống ở tầng thứ bảy, vì vậy mục đích chủ yếu của tôi chính là đi tìm chiếc nhẫn trữ vật mang về. Vì trong cái nhẫn trữ vật kia có đồ vật rất quan trọng.
- Cô cho rằng cái nhẫn trữ vật kia ở trng "Chân thần các" phải không?
Diệp Mặc lại lần nữa hỏi.
Cảnh Anh Ly gật đầu nói:
- Đúng thế, bà ngoại tôi sau khi lên tầng thứ bảy cua Vẫn Chân điện thì không trở ra nữa, nếu như có ngã xuống, thì khẳng định là ngã xuống ở "Chân thần các" rồi.
- Tôi có một loại dự cảm, với thực của chúng ta bây giờ đi đến "Chân thần các", tuyết đối sẽ không thể sống trở về, mặc dù đây chỉ là dự cảm, nhưng khả năng dự cảm của tôi luôn luôn rất chính xác.
Diệp Mặc trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Nếu như Cảnh Anh Ly nhất định phải đi "Chân thần các", vậy hắn sẽ đi cùng cô, lúc trước vốn đã đồng ý đi cùng cô, Diệp Mặc sẽ không thay đổi ý định, thế nhưng Diệp Mặc đến nơi này thì đã có loại cảm giác cực kỳ xấu, trước hắn ở cấm địa Vẫn Chân cũng không thấy có loại cảm giác này.
Cảnh Anh Ly trầm mặc, cô rất vất vả mới đi tới được Vẫn Chân điện tầng bảy, kết quả lại không có cách nào hoàn thành việc mình muốn làm, điều này làm cho cô nhất thời khó có thể tiếp nhận được. Huống hồ cô cũng biết, nếu như hiện tại không có cách nào hoàn thành, ba mươi năm sau, cô không có cách nào để hoàn thành nữa.
Sau ba mươi năm nữa, với tư chất của cô tôi đa cũng chỉ có thể tấn cấp Hư Thần tầng bốn, cũng chẳng hơn Đoạn Cửu Dương bao nhiêu? Huống hồ coi như cô là tu sĩ Hư Thần tầng bốn, không có được công pháp thần công kích thần thức như của Diệp Mặc, cô thậm chí không nhất định có thể lại lên được tầng thứ bảy này.
Diệp Mặc thấy Cảnh Anh Ly có chút do dự, lại lần nữa nói rằng:
- Nếu như cô tin tưởng tôi, ba mươi năm sau, tôi nếu là có cơ hội, tôi sẽ giúp cô tìm được nhẫn trữ vật của bà ngoại cô. Chỉ là hiện tại, coi như là cả tôi cùng đi với cô đi lên cũng không có lấy một phần nắm chắc. Nếu như có thể lựa chọn, tôi đã sớm rời khỏi nơi này rồi.
Thấy Diệp Mặc đã nói những lời này rồi, Cảnh Anh Ly cũng đành cắn răng nói:
- Được, chúng ta chờ ở chỗ này đợi tới lúc truyền tống ra ngoài, tôi phỏng chừng còn khoảng hai ngày nữa.
Ngay khi Cảnh Anh Ly vừa mới nói dứt câu, Diệp Mặc cũng cảm giác được không gian như bị sút lún, trong lòng hắn cả kinh. Nghĩ cũng không có nghĩ, liền xuất ra đại đỉnh tám cực.
Đại đỉnh tám cực được Diệp Mặc lấy ra, lập tức hình thành từng đạo đỉnh ảnh xoay quanh Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.
Cảnh Anh Ly cảm giác được một luồng khí âm lãnh ập đến, cô tựa hồ cũng cảm giác được không gian đang bị sụt lún, nhất thời kêu lên sợ hãi:
- Đây là không gian sụt lún...
Sắc mặt của cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, đối mặt với không gian sút lún, dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không có cách nào để chạy trốn tìm đường sống, đừng nói chi bọn họ chỉ là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Nhưng sắc mặt của Diệp Mặc lại cực kỳ trầm trọng, toàn lực vận chuyển đại đỉnh tám cực, muốn bao bọc lấy hắn và Cảnh Anh Ly. Hắn đã trải qua "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu", tình trạng rất giống với không gian sụt lún lúc này, thế nhưng thần thức cường đại của Diệp Mặc lập tức cảm nhận được đây không phải là không gian sụt lún mà là một cái gì đó khác biệt.
- Diệp Mặc, vô ích thôi, đó là không gian sụt lún, không nên dùng đại đỉnh kháng...
Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc còn đang cố công vô ích, có chút tuyệt vọng mà kêu lên. Nguồn: https://truyenfull.vn
Diệp Mặc không nói một lời, càng liên tục thôi động đại đỉnh.
Bang bang bang...
Vài tiếng cực kỳ nặng nề vang lên, đại đỉnh của Diệp Mặc tựa hồ đã bị một thứ gì đó tập kích. Diệp Mặc tuy đã toàn lực dùng thần thức và chân nguyên rót vào đại đỉnh để chống lại, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly hai người cũng bị bay ra theo chiếc đại đỉnh, bay ra ngoài trăm thước.
- Đây không phải là không gian sụt lún?
Cảnh Anh Ly lập tức hiểu rõ hiện tượng vừa rồi tuy rằng giống không gian sụt lún nhưng căn bản lại không phải là không gian sụt lún.
Diệp Mặc lại liên tiếp phun ra hai ngụm máu, mới lau miệng lạnh giọng nói:
- Chúng ta bị lừa.
- Anh bị thương?
Cảnh Anh Ly không rõ Diệp Mặc nói bị lừa nghĩa là xảy ra ra chuyện gì, thế nhưng Diệp Mặc bị thương thì cô có thể nhìn thấy được.
Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Cô xem Đoạn Cửu Dương có còn ở đó không?
Cảnh Anh Ly lúc này mới phát hiện Đoạn Cửu Dương vừa rồi vẫn còn đứng thẳng ở đó, giờ đã biến mất rồi, lập tức kinh hãi nói:
- Lẽ nào hắn bị không gian sụt lún nuốt mất rồi?
Nói xong cô liền biết những lời này của cô thật vô nghĩa, nếu như là không gian sụt lún, vậy đại đỉnh của Diệp Mặc sao lại có thể bảo vệ được hai cái mạng nhỏ của bọn họ?
- Nuốt cái rắm.
Sắc mặt của Diệp Mặc hết sức khó coi, hắn tận mắt thấy Đoạn Cửu Dương bị gió âm thổi tan thành tro. Mà luồng gió âm này xuất hiện sau khi xảy ra tình trạng giống như không gian sụt lún kia, hiển nhiên là có quan hệ với cái không gian sụt lún vừa nãy.
Bởi vì sau khi Diệp Mặc cảm giác thấy có nguy cơ, thần thức của hắn một mực chú ý đến xung quanh, vì vậy khi cảm giác được lúc không gian sụt lún đột kích, hắn liền cảm thấy được đây không phải thực sự là hiện tượng không gian sụt lún rồi, đồng thời lập tức xuất ra đại định tám cực. Bằng không, lúc này có lẽ hắn đã giống với Đoạn Cửu Dương kia, trở thành một đống tro bụi rồi.
- Cô không nên cử động.
Diệp Mặc nói xong liền trực tiếp lấy ra "Vụ liên tâm hỏa", đồng thời dùng "Vụ liên tâm hỏa" cuốn một vòng trên người Cảnh Anh Ly.
- Thiên hỏa?
Cảnh Anh Ly vừa nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra "Vụ liên tâm hỏa", liền đã nhìn ra đây là thiên hỏa. Tuy rằng rõ ràng Diệp Mặc phóng thiên hỏa về phía cô, thế nhưng cô vẫn bình thản không một cử động nào.
Trong nháy mắt này cô liền hiểu rõ nhiều chuyện tình, lúc trước bởi vì đã tới đây mà không thể đi "Chân thần các", cô vẫn có chút lo được lo mất nên có nhiều chuyện không thông suốt được. Hiện tại cô đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi hiểu được rất nhiều chuyện tình. Hơn nữa cô khẳng định Diệp Mặc không phải là muốn giết cô, nếu như muốn giết cô, vừa rồi cũng không cần phải dùng đại đỉnh để bảo vệ cô.
Quả nhiên suy đoán của Cảnh Anh Ly không hề sai, một trận âm thanh "Xuy xuy" mang theo mùi hôi thối nổi lên. Cảnh Anh Ly cảm giác được toàn thân trở nên thoải mái hơn nhiều, bên ngoài y phục của cô tựa như có vật gì đó bị thiên hỏa của Diệp Mặc thiêu đốt.