- Đều đem trả nợ rồi.
Cô bé kia cúi đầu nhỏ giọng nói.
Diệp Mặc cũng không có hỏi lại, nếu là thiếu nợ thỉ khẳng định cũng là ông của cô thiếu nợ. Cô bé này mới mười mấy tuổi, không có khả năng đã thiếu nợ người khác nhiều như vậy. Chỉ là ông của cô là một linh đan sư, làm thế nào lại túng thiếu như vậy? Coi như là thiếu nợ cũng sẽ không đến nỗi một cái nhẫn trữ vật cũng không có chứ. Diệp Mặc lắc đầu, thực sự có chút nghĩ không ra được.
Diệp Mặc một đường đi cùng cô gái này, vừa đi vừa nói chuyện, cũng đã hiểu ra không ít.
Cô bé này tên là Cận Chỉ Hằng, ông của cô là Cận Tiên Quý, sau khi trưởng thành liền ra ngoài thành, dưới cơ duyên xảo hợp, ở Đan thành bái lạy một gã Linh đan sư làm sư phụ. Sau đó chính ông ta cùng trỡ thành một Linh đan sư, vẫn định cư ở lại Đan thành.
Mười lăm năm tnrơc, Cận Tiên Quý đưa Cận Chỉ Hằng về, vẫn tiếp tục định cư ở Đan thành. Lúc đó Cận Chỉ Hằng còn nhỏ, những hiểu biết của cô đều là do Cận Tiên Quý chỉ dạy.
Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng âm thầm hoài nghi, nói không chừng Cận Chỉ Hằng này cũng không phải là cháu của Cận Tiên Quý, bởi vì cái cô cháu gái này xuất hiện cũng quá đột nhiên, nhưng loại chuyện này Diệp Mặc cũng chỉ để trong lòng chứ không tùy tiện nói ra, cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ về nó.
Sáu năm trước, sau khi Cận Tiên Quý qua đời, để lại một mình Cận Chỉ Hằng lúc đó mới được mười một tuổi, cũng may mà y còn để lại cho Cận Chỉ Hằng một căn nhà, cùng với một ít tài sản.
Đang lúc Diệp Mặc muốn hỏi một chút, những tài sản này về sau có phải là đem trả nợ rồi hay không, thì lại nghe được Cận Chỉ Hằng nói:
- Tới rồi.
Đập vào mắt Diệp Mặc là một căn nhà nhỏ có chút cũ kỹ, tuy rằng ở Đan thành này không được gọi là vùng đất phồn hoa, thế nhưng cũng không phải là nơi hẻo lánh. Chung quanh căn nhà nhỏ có một trận pháp phòng ngự cấp ba đơn giản, và một trận pháp ngăn chặn thần thức, Diệp Mặc không nghĩ ra ông của Cận Chỉ Hằng để lại cho cô một nơi như thế này ở Đan thành.
Diệp Mặc gật đầu, thế này so với dự đoán của chính mình tốt hơn rất nhiều rồi. Cận Chỉ Hằng chỉ cần có một chỗ như vậy, qua thêm vài chục năm, chờ sau khi cô tấn cấp lên Kim Đan, tiền đồ cũng sẽ không tệ lắm.
- Tiền bối, mời ngài vào trong.
Cận Chỉ Hằng cẩn thận xuất ra trận pháp ngọc bài khai mở trận môn, rồi nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cùng Cận Chỉ Hằng đi vào tiểu viện, liền phát hiện ở giữa tiểu viện này có hai gốc "Đan linh thụ" cực lớn, chính vì hai gốc 'Đan linh thụ' này đã làm cho linh khí của tiểu viện nồng đậm hẳn lên, coi như là Cận Chỉ Hằng không đi bán hàng vỉa hè, chỉ cần ở bên cạnh hai cái cây này tu luyện, hản là rất tốt.
Bên trong tiểu viện có sáu phòng, thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút, phát hiện ngoại trừ một cái phòng nhỏ cách hai gốc 'Đan linh thụ' xa nhất là không có người, các gian phòng còn lại không ngờ đều có người ở. Lẽ nào Cận Chỉ Hằng chuyện môn cho thuê phòng thu linh thạch? Nếu như là vậy, cô cũng không cần phải đi bán hàng vỉa hè.
Thế nhưng ở đây chỉ còn một gian phòng, một khi đem phòng này cho mình vậy cô ngủ ở chỗ nào?
Quả nhiên Cận Chỉ Hằng đưa Diệp Mặc đến gian phòng trống kia rồi nói:
- Tiền bối, ngài ở chỗ này được chứ.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Cận Chỉ Hằng một chút:
- Đây là phòng trống duy nhất còn lại, tôi ở chỗ này, vậy còn cháu thì sao?
Cận Chỉ Hằng thật không ngờ Diệp Mặc đã dùng thần thức tra qua, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên rồi nói:
- Cháu buổi tối nghỉ ngơi trong tiểu viện là được rồi.
Diệp Mặc nhíu mày, hiển nhiên là Cận Chỉ Hằng cho mình vào ở trong phòng của cô. Với hắn mà nói, coi như là không tìm được chỗ ở, hắn cũng có thể ở tạm ngoài trời, không cần thiết phải chiếm chỗ ở của Cận Chỉ Hằng.
Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, mà lại đứng đó cau mày, Cận Chỉ Hằng nhất thời lo lắng, cô có chút khẩn trương nhìn Diệp Mặc, rất sợ mất đi mối làm ăn này. Cô nhìn ra thái độ làm người của Diệp Mặc rất tốt, hơn nữa đối với cô cũng rất thân thiết, bẳng không cũng sẽ không mua ở sạp hàng của cô một cái mảnh vỡ của pháp bảo rồi.
Trầm ngâm trong chốc lát, Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
- Chỉ Hằng, tiểu viện này là do ông nội để lại cho cháu sao?
Cận Chỉ Hằng gật đầu, nghi hoặc nhìn Diệp Mặc trả lời:
- Vâng, đúng là ông nội để lại cho cháu.
- Vậy cháu đã có năm gian phòng cho thuê rồi, vì sao còn phải đi bán hàng?
Diệp Mặc lại lần nữa nghi hoặc hỏi cô.
Cận Chỉ Hằng cúi đầu nói:
- Năm gian phòng kia đều không phải là cho người ta thuê, bởi vì ông nội thiếu nợ người khác, cho nên tạm thời phải đem năm gian phòng đó gán nợ. Nếu như trong vòng mười năm cháu không trả hết nợ thì tiểu viện này cũng sẽ trở thành của người khác rồi. Hiện tại đã qua sáu năm, tất cả những linh thạch cháu kiếm được hầu như cũng không đủ để trả nợ.
- Ông nội của cháu rốt cuộc là thiếu nợ bao nhiêu linh thạch?
Diệp Mặc trầm giọng hỏi, lúc trước hắn nghe Cận Chỉ Hằng nói chuyện nợ nần tạo cho cô tình cảnh khốn cùng rồi, nhưng hắn lúc đó không có để ý, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi. Thế nhưng hiên tại xem ra vấn đề nợ nần này đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết.
- Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Cận Chỉ Hằng thở dài, nhìn mấy gian phòng kia có chút lo lắng.
Lúc này Diệp Mặc cũng cảm giác được vài đạo thần thức quét tới, tu vi cao nhất là Kim Đan tầng năm, tu vi thấp nhất là một Kim Đan tầng một.
- Được rồi, cháu cùng ta vào trong phòng rồi nói.
Sau khi Diệp Mặc và Cận Chỉ Hằng bước vào trong phòng, hắn lập tức hạ một đạo cấm chế thần thức, mấy đạo thần thức kia nhất thời không thể quét vào bên trong phòng này. Mấy người kia biết tựa hồ có cao nhân đến nên nhanh chóng thu hồi thần thức của mình, không dám tiếp tục tò mò nữa.
Cận Chỉ Hằng thấy Diệp Mặc tiện tay liền bố trí được một đạo cấm chế cực kỳ cường hãn, thậm chí so với trận pháp của tiểu viện còn lợi hại hơn, nhất thời kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, cô cảm giác Diệp Mặc so với tưởng tượng của cô thì lợi hại hơn nhiều.
- Nói đi.
Diệp Mặc sau khi bố trí cấm chế giúp Cận Chỉ Hằng ổn định tâm tình lập tức nói.
Cận Chỉ Hằng gật gật đầu, Diệp Mặc làm cho cô có chút cảm giác thân thiết, cũng không có vì tu vi cao mà xem thường tu sĩ có tu vi thấp như cô.
- Sáu năm trước, có một người bằng hữu đến tìm ông nội của cháu, nói rẳng hắn phát hiện một thượng cổ di tích ở Đại Chú sơn, mời ông nội cháu cùng đi. Ông nội cháu cũng không có suy nghĩ nhiều, liền hẹn mấy người bạn cũ cùng nhau đi đến di tích. Chỉ là mấy ngày sau, khi ông tìm được mấy người bạn trở lại. Sau đó ông bắt đầu đi chung quanh gom góp linh thạch, ở Đan thành mua rất nhiều pháp bảo và dược liệu, sau đó luyện chế rất nhiều đan dược, lúc này mới rời khỏi Đan thành.
Cận Chỉ Hằng bắt đầu nhớ lại chuyện của ông nội ngày trước, rất nhiều chuyện cũng chỉ là biết như vậy thôi, chứ cũng không biết vì sao mà nó như vậy.
Diệp Mặc còn tưởng rằng ở trong tiểu viện này đều là mấy tên cường bá, cố ý chiếm nơi ở của Cận Chỉ Hằng, hiện tại xem ra ông nội của Cận Chỉ Hằng quả thật là thiếu nợ rất nhiều linh thạch. Truyện được tại
Cận Chỉ Hằng không thể so sánh sự từng trải với Diệp Mặc, tâm tư trong lòng nàng không có suy nghĩ nhiều như Diệp Mặc, hơn nữa cô cũng chẳng bao giờ nghĩ tới là có người tính kế ông nội của mình hay không. Chỉ tiếp tục nói:
- Sau khi ông nội đi rồi, thì không còn thấy trở về nữa, mà mấy người bạn cùng đi với ông cũng không có trỡ về.
Diệp Mặc gật đầu rồi hỏi:
- Vậy những người đang ở trong tiểu viện này là những ai?
- Đều là những người mà trước đây nhờ ông nội cháu luyện đan, lúc đó ông nội mượn linh thạch xung quanh, những người này đều bị ông nội đến mượn, có người vì cảm kích ông nội giúp bọn họ luyện đan, cũng không đến đòi trả lại sau khi ông nội cháu rời đi, thế nhưng cũng có những người đến đòi cháu phải trả nợ. Cháu không có linh thạch, chỉ có thể đem tiểu viện này ra gán nợ thôi.
Cận Chỉ Hằng trả lời.
- Vậy cháu còn thiếu nhũng người này bao nhiêu linh thạch?
- Tổng cộng còn thiếu bảy trăm ngàn.
Diệp Mặc không nói gì, hắn biết ở Nam An Châu mọi nơi đểu sử dụng linh thạch thượng phẩm làm mệnh giá chung. Bảy trăm ngàn linh thạch thượng phẩm đối với bản thân thì chỉ là một chút mà thôi, thế nhưng đối với Cận Chỉ Hằng mà nói, coi như cô bán hết cả sạp hàng của mình cũng không đủ trả số nợ này.
- Đại Chú sơn là nơi nào? ông nội của cháu nói đó là một cái Thượng cổ di tích sao?
Diệp Mặc cảm giác chuyện ngọn núi này nghe có chút quái dị.
Cận Chỉ Hằng lắc đầu nói:
- Cháu cũng không biết, cháu chẳng bao giờ ra khỏi Đan thành, ông nội cháu khi rời đi có nói là khẳng định sẽ trở về, thế nhưng lại căn dặn trước khi ông trở về không được rời khỏi Đan thành đi tìm ông, cái di tích kia là cháu ngẫu nhiên nghe được ông nội và người bạn đàm luận với nhau, hình như là cái gỉ 'Dược Vương Linh Mạch' gì đó.
Linh mạch? Diệp Mặc giật mình. Cận Chỉ Hằng nói cái 'Dược Vương Linh Mạch' này có phải là một linh mạch bình thường hay không?
'Khổ trúc' của hắn vừa lúc đang cần một cái linh mạch, nếu như thật sự đó là một linh mạch, hắn thậm chí nghĩ là phải đi Đại Chú sơn một chuyến xem sao.
- Chỉ Hằng, cháu có thể luyện đan hay không?
Diệp Mặc nghĩ đến ông nội của Cận Chỉ Hằng là một Luyện Đan sư, cô hẳn là phải biết một chút về luyện đan.
Không nghĩ tới Cận Chỉ Hằng lại lắc đầu nói:
- Cháu không biết luyện đan, ông nội cũng chẳng bao giờ dạy cháu luyện đan cả.
Diệp Mặc tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Rất nhiều Luyện Đan sư và Đan Vương đều không muốn hậu nhân của mình tiếp tục luyện đan, dù sao luyện đan phải lãng phí rất nhiều thời gian, hơn nữa giá thành phẩm cũng quá cao. Tu vi của các Luyện Đan sư đều không cao lắm, bởi vì bọn họ lãng phí hầu hết thời gian vào viêc luyện đan. Cứ như vậy, thời gian tu luyện sẽ không có bao nhiêu.
Đương nhiên cũng có số tu sĩ thiên tài, không chỉ luyện đan vô cùng lợi hại mà tu vi cũng rất cao. Chỉ là tương đối mà nói thì, loại tu sĩ này thực sự là ít đến đáng thương.
- Linh căn của cháu là gì?
Diệp Mặc đã có ý muốn thu Cận Chỉ Hằng làm đồ đệ của mình rồi. Đồ đệ của hắn cũng có mấy người, thế nhưng đệ tử Luyện Đan sư chỉ có một mình Dư Kỳ Dương, hơn nữa Dư Kỳ Dương còn đang ở tân Bắc Vọng Châu.
- Cháu là Thủy, Mộc, Kim ba hệ linh căn.
Cận Chỉ Hằng tựa hồ cảm giác được sự thân thiết của Diệp Mặc đối với mình, lập tức trả lời.
Chuẩn xác mà nói thì linh căn của Cận Chỉ Hằng không được tốt lắm, hơn nữa còn là thủy, mộc, kim ba hệ linh căn cũng không thích hợp để luyện đan. Thế nhưng Diệp Mặc cũng không có để ý, hắn tin tưởng, luyện đan truyền thừa của mình đối với yêu cầu của linh căn cũng không nghiêm ngặt. Huống chi hắn còn có hai loại mồi lửa kỳ dị thuộc tính thủy. Tương lai nếu như Cận Chỉ Hằng có thành tựu, hắn thậm chí có thể cấp cho Cận Chỉ Hằng một trong hai loại mồi lửa thuộc tính thủy đó.
Về phần linh căn có tinh thuần hay không. Diệp Mặc cũng không có để ý, trong Thế giới trang vàng của hắn còn có một gốc 'Ngũ Thải Liên', hiện tại đang được nước đầm nuôi dưỡng, ai có thể khẳng định sau này hắn sẽ không có được một cây 'Cửu Thải Liên' chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
- Ta chính là một Luyện Đan sư, bởi vì cháu khiến ta nhớ đến một người thân của mình. Nên hiện tại ta muốn thu nhận cháu làm đồ đệ, cháu có nguyện ý hay không.
- A... Tiền bối là tới Đan thành tham gia đại hội Đan Vương sao?
Cận Chỉ Hằng chỉ nói một câu, cũng nhớ tới ý tứ trong lời Diệp Mặc, nhất thời thầm mắng mình hồ đồ, cô thậm chí nghĩ cũng không nghĩ liền quỳ xuống đất rồi nói:
- Chỉ Hằng nguyên ý bái tiền bối làm thầy.
Đồng thời trong lòng cô cũng hiểu rõ vì sao vị tiền bối này luôn luôn đối với minh rất ôn hòa và thân thiết, hóa ra là mình giống với người thân của người ta, chỉ là không biết người thân kia có quan hệ thế nào với tiền bối này mà thôi.