Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Mông Kỳ tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:

- Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng sẽ không cởi bỏ quần áo, anh đừng có nằm mơ…

Nói đến đây, cô bỗng nhiên dừng câu nói của mình lại, không đúng. Nếu như Diệp Mặc muốn chiếm đoạt cô, căn bản sẽ không cần trưng cầu ý kiến của cô, mình làm gì có năng lực phản kháng trước mặt hắn? Hơn nữa dưới tình hình như này, hắn làm gì còn tâm trạng đó?

Hơn nữa, vừa nãy Diệp Mặc nói hoàn toàn đúng, một khi mình ra ngoài, sư phụ có thể bảo vệ được mình sao? E rằng trước mặt Ung Lam Y, bà ấy thậm chí đến việc sống chết cũng không làm chủ được.

Bất luận Diệp Mặc có ý gì, hắn cũng là một con người, bản thân mình là một cơn ác mộng mà thôi. Lập tức bị chết, cô có thể sao? Nghĩ đến đây, Mông Kỳ hoàn toàn bình tĩnh lại, vừa nãy sự tức giận khi nghe thấy câu nói của Diệp Mặc đã tiêu tan. Cô đưa tay mở từng cái cúc của áo quần, rồi lạnh giọng nói:

- Được, tôi đồng ý, tôi hi vọng sau khi anh làm rồi, thực hiện theo lời hứa đưa tôi ra ngoài chỗ này.

Diệp Mặc thản nhiên cười:

- Mông sư muội, cô không cần cởi bỏ quần áo nữa. Mặc dù cô hiểu nhầm ý của tôi, nhưng thực tế tôi quả thực muốn ngắm thân thể cô một lần, cho nên hiểu nhầm hay không thì cũng là sự thực. Vì tôi quả thực muốn kiểm tra trên người cô có dấu vết gì không, nên mới bảo cô cởi quần áo ra. Nhưng tôi dẫn cô ra ngoài, cũng không phải là vì thực hiện theo lời hứa, nếu như cô không đồng ý, thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng có một điều kiện, tôi cần phải nói rõ, đó chính là nếu như đến Bàn đỉnh Bàn thứ mười tám, tôi không đồng ý cho cô đi cùng tôi.

Mông Kỳ có chút sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Diệp Mặc, sắc mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ, lắp bắp nói:

- Diệp sư huynh, ý anh nói là trên người tôi có khả năng bị người khác đánh dấu? Một khi rời khỏi, sẽ bị theo dõi?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, cho nên cô đồng ý hay không thì tùy cô, nhưng ý vừa nãy của tôi, cô cũng đã hiểu rồi.

Diệp Mặc nhiều lần bị người ta đánh dấu, lần nguy hiểm nhất chính là Cảnh Anh Ly nhắc nhở, hắn đương nhiên không để ý. Nếu như trên người Mông Kỳ cũng bị đánh dấu, hắn lại dẫn Mông Kỳ theo, vậy thì quá thảm rồi.

Mông Kỳ xấu hổ vô cùng nói với Diệp Mặc:

- Xin lỗi Diệp sư huynh, tôi lòng dạ tiểu nhân rồi, anh kiểm tra đi, bất luận là có hay không, tôi cũng không phản kháng.

Cô lúc này đã hiểu rõ Diệp Mặc vì sao lại nói như vậy, Diệp Mặc dùng thần thức kiểm tra thân thể cô một lần, điều này cũng chẳng khác nào cô lột sạch quần áo trước mặt hắn.

Diệp Mặc gật đầu, rất hài lòng với sự quả quyết của Mông Kỳ. Nếu như Mông Kỳ chuyện này không quả quyết, hắn dẫn theo người cũng như một sự trói buộc. Sớm muộn gì cũng hại mình, cho nên hắn dứt khoát trước khi kiểm tra phải nói rõ ràng, nếu như đồng ý dẫn đi cùng, nếu cô muốn già mồm cãi láo, thì xin lỗi, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy.

- Buông lỏng tinh thần và phòng hộ của mình một chút.

Diệp Mặc nói xong câu này, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của Mông Kỳ. Thần thức không chút do dự quét từ đầu xuống chân, đến cả cái móng tay cũng không bỏ qua. Mông Kỳ mặc dù không có cách nào cảm nhận được thần thức của Diệp Mặc, nhưng cũng biết Diệp Mặc đang làm gì, cô thậm chí còn cảm thấy tay của Diệp Mặc căn bản không nắm lấy tay cô, mà là thân thể cô vậy, khiến cô run rẩy.

Lúc này mặt cô đã đỏ như gấc, cô hoàn toàn hiểu được thân thể của mình đã không còn chút che chắn gì trước mặt Diệp Mặc nữa rồi. Lúc này cô chỉ muốn sớm rời khỏi La Khúc thập bát bàn một chút, sau đó dùng phá không phù rời khỏi đại lục Lạc Nguyệt, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Diệp Mặc nữa.

Trong khi Mông Kỳ đang cực kỳ lúng túng, cánh tay của Diệp Mặc đột nhiên buông tay của Mông Kỳ ra, đồng thời dường như có một chấm đen hiện lên trong lòng bàn tay Diệp Mặc

Mông Kỳ lúc này sớm đã quên sự lúng túng vừa nãy, thần thức của cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng những bước sóng rất nhỏ màu đen, cô sững sờ chằm chằm nhìn Diệp Mặc:

- Diệp sư huynh, đây chính là dấu tích thần thức trên người tôi sao?

Diệp Mặc hít vào một hơi, hắn sợ trên người Mông Kỳ có dấu tích thần thức, hắn tìm không ra, vì tìm không ra, thì cuối cùng cũng là một mầm tai họa, bây giờ tìm ra rồi hắn hoàn toàn nhẹ nhõm.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây chính là dấu tích thần thức trên người cô.

- Hả…

Mông Kỳ hả một tiếng, căn bản không biết là ai đã đánh dấu thần thức trên người mình. Cô bỗng nhiên cảm giác đau xót, sư phụ tốt với cô như vậy, không ngờ lại lén lút đánh dấu thần thức lên người cô.

Diệp Mặc dường như biết được suy nghĩ trong lòng Mông Kỳ, an ủi cô một câu:

- Dấu tích thần thức này chắc không phải do sư phụ của cô làm, làm ra loại thần thức như này ít nhất cũng phải là tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa tu vi còn không thấp.

Mông Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy trong lòng chấn động, bỗng nhiên nói:

- Tôi hiểu rồi.

Cô thật sự hiểu rồi, lúc trước khi sư phụ dẫn cô đến gặp phó minh chủ số một Thiết Hiệp của Hải Tu Minh, Thiết Hiệp đã thử tư chất của cô.

Thiết Hiệp là hậu thuẫn của sư phụ, cũng là tu sĩ Hóa Chân. Điều này chứng tỏ dấu tích thần thức của mình chính là do Thiết Hiệp lưu lại, nếu là do lão lưu lại, sư phụ chắc chắn cũng biết.

Mặc dù có chút buồn bã, nhưng nghĩ tới mình là do sư phụ cứu, trong lòng Mông Kỳ lại dần dần bình tĩnh trở lại. Đồng thời trong lòng cũng dâng lên một nỗi sợ hãi, nếu như không phải có cơ hội gặp được Diệp sư huynh, cho dù là chạy trốn khỏi La Khúc thập bát bàn, cô cũng là hại người hại mình, thậm chí liên lụy đến Diệp Mặc.

Lúc này những ngại ngùng khó xử đã tiêu tan, Mông Kỳ nhìn chằm chằm nốt đen trong lòng bàn tay của Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Diệp sư huynh, anh có cách gì hủy dấu tích thần thức này không?

Mông Kỳ cũng không phải là người không có kiến thức, dấu tích của tu sĩ Hóa Chân có thể tìm ra đã là rất tài giỏi rồi, cũng không cần phải nói đến việc tiêu hủy.

Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

- Tôi sao phải hủy cái dấu tích này?

Hắn đương nhiên sẽ không hủy dấu tích này, một khi hủy dấu tích này đi rồi, sẽ làm cho đối phương mất đi đầu mối, ngược lại lại không tốt. Chỉ cần đối phương có đầu mối, như vậy sẽ không đề phòng gì nhiều với Mông Kỳ.

Diệp Mặc lấy trận kì ra, không ngờ lại bố trí một trận pháp ở ngay đây, chỉ trong thời gian một tuần hương, hắn đã bố trí được một khốn trận ngay trong Bàn thứ mười bốn. Sau đó, hắn đem dấu tích vây lên trên khốn trận Bàn thứ mười bốn, lúc này mới dẫn theo Mông Kỳ nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trận pháp cấp bảy của Bàn thứ mười bốn là một trận pháp cấp bảy rất cao cấp, nhưng Diệp Mặc trên đường đi trình độ trận pháp cũng đã sát mức đột phá. Những trận pháp này mặc dù rất tuyệt, nhưng muốn ngăn được hắn thì không được. Nếu không phải hắn muốn lĩnh ngộ tinh túy trận pháp của tầng này, hắn sớm đã dẫn Mông Kỳ vượt qua Bàn thứ mười bốn, tiến vào Bàn thứ mười năm rồi.

Nhưng cho dù Diệp Mặc vừa muốn lĩnh ngộ trận pháp Bàn thứ mười bốn này, hắn lại còn muốn dẫn theo Mông Kỳ nhanh chóng tiến vào Bàn thứ mười năm.

Sau khi vào Bàn thứ mười năm, cũng không còn cảm giác ẩm ướt như những nơi trước đó. Diệp Mặc và Mông Kỳ đều cảm thấy linh khí nơi này bắt đầu trở nên nồng đậm, thậm chí còn nồng đậm hơn nhiều lần so với linh khí ở Bàn thứ mười bốn.

- Linh khí thật nồng đậm.

Mông Kỳ cảm thán một câu:

- Nếu như tu luyện ở đây, chắc chắn sẽ nhân lên gấp bội.

Nói xong, dường như cô nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói:

- Diệp sư huynh, nếu như tôi dùng phá không phù ở đây, liệu có thể rời khỏi được hay không?

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Tôi không biết phá không phù của cô có tác dụng trong này hay không, nhưng tôi khuyên cô không nên thử, một khi thất bại, sẽ bị truyền tống trận truyền ra ngoài, truyền đến trước mặt Ung Lam Y, đến lúc đó tôi cũng bị cô liên lụy.

Mông Kỳ kiên định nói:

- Tôi chắc chắn sẽ không nói ra kế hoạch của anh.

Diệp Mặc lắc đầu cười:

- Vì lúc đó, Ung Lam Y cũng không cần cô nói, gã cũng có thể biết được.

Mông Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, rùng mình một cái, cô cũng hiểu được ý của Diệp Mặc, thủ đoạn của tu sĩ Hóa Chân cô làm sao có thể biết? Ai mà biết được tu sĩ Hóa Chân có thể lục soát được hồn phách của cô hay không?

Sau đó Mông Kỳ không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo Diệp Mặc, đồng thời cũng quan sát trận pháp Bàn thứ mười năm. Những trận pháp này cô không biết cái nào, cô chắc rằng những trận pháp này cái nào cũng có thể cản đường cô được.

Diệp Mặc cũng đang quan sát trận pháp ở đây. Bàn thứ mười năm bắt đầu là trận pháp cấp tám bình thường, Diệp Mặc bây giờ mặc dù đã thuộc vào người sắp đột phá, nhưng vẫn là một tông sư trận pháp cấp tám, vừa vào đến Bàn thứ mười năm, tốc độ của hắn liền chậm lại.

Mông Kỳ chăm chú nhìn Diệp Mặc, không dám rời một bước. Gì thì gì Diệp Mặc cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không có chuyện gì xấu hổ với không xấu hổ nữa. Đồng thời bây giờ trong lòng cô cũng rất rõ, một khi mình bị truyền tống trận truyền ra ngoài, đến lúc đó tính mạng của cô thật quá bi thảm, đến việc sống chết của mình cũng không có cách nào làm chủ được.

Bàn thứ mười năm, Diệp Mặc biết được các loại trận pháp cấp tám, xem vậy là đủ rồi. Khiến hắn càng không tin nổi chính là, ở Bàn thứ mười năm không ngờ lại xuất hiện một số linh thảo cấp bảy. Mặc dù không nhiều, nhưng so với Bàn thứ mười bốn, phỏng chừng có liên quan đến việc linh khí đột nhiên tăng lên.

Diệp Mặc vừa thu thập một chút linh thảo, vừa nghiên cứu những trận pháp cấp tám này, tốc độ của hai người lập tức trở nên chậm lại.

Nếu không phải Diệp Mặc có thể vào được La Khúc thập bát bàn, Mông Kỳ chắc chắn cho rằng Diệp Mặc là lão yêu quái mấy nghìn năm. Nếu không sao có thể vào được Bàn thứ mười năm của La Khúc thập bát bàn, đi lại dễ dàng như vậy?

Đối với Mông Kỳ mà nói, Diệp Mặc đi lại rất dễ dàng, Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của hắn giúp hắn được rất nhiều. Hơn nữa Diệp Mặc cho rằng, nếu như có công pháp thần thức tốt hơn nữa, Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của hắn sớm đã thăng cấp rồi.

Thời gian một ngày, Diệp Mặc và Mông Kỳ vượt qua Bàn thứ mười năm tiến vào Bàn thứ mười sáu, Diệp Mặc ở Bàn thứ mười năm ngoài việc thu thập được một số linh thảo ra, trình độ trận pháp cũng tăng lên được một tầng.

Nhưng Diệp Mặc biết, hắn vẫn thuộc tông sư trận pháp cấp tám.

Vừa bước vào Bàn thứ mười sáu Mông Kỳ và Diệp Mặc lại cảm nhận được nơi này linh khí còn nồng đậm hơn bàn thứ mười năm, Mông Kỳ nhẹ nhàng hít thở, có chút ngưỡng mộ nhìn Diệp Mặc nói:

- Tôi thực sự muốn ở đây tu luyện vài năm, đến lúc đó tôi chắc chắn thăng lên cấp Ngưng Thể.

Diệp Mặc lúc này cũng đã hiểu, ở dưới đây hoàn toàn là linh mạch, hơn nữa còn là một linh mạch không phải cấp thấp. Hắn có kinh nghiệm, lúc trước ở dưới lòng sông ở cấm địa Băng Thần, chính là vì linh khí cực kì nồng đậm, cuối cùng bị hắn tìm ra một linh mạch cực phẩm.

Trận pháp của Bàn thứ mười sáu đều là trận pháp cấp tám đỉnh cao, cho dù Diệp Mặc bây giờ có thuộc vào gần đến trình độ tông sư trận pháp cấp chín, cũng không dám khinh thường. Hắn biết chỉ cần mình không cẩn thận một chút thôi, là có thể rơi vào tay của Ung Lam Y.

Kinh Học Thành cho hắn một miếng ngọc bài, nói cha của gã là Kinh Hướng Đông có thể giúp đỡ. Nhưng Diệp Mặc bây giờ chưa đến bước đường cùng, hắn cũng tuyệt đối không cần người khác giúp đỡ. Ví dụ của Mông Hàn An vẫn còn trước mắt, huống chi yêu cầu của hắn lúc đó là cần Mông Hàn An bảo vệ tính mạng cho hắn, hắn chỉ là muốn Mông Hàn An bảo vệ cho hắn vào được La Khúc thập bát bàn, đến điều này mà Mông Hàn An cũng không có cách nào làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui