Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Độ sáng của Hỏa văn kính càng ngày càng lớn, cuối cùng những tu sĩ đứng quanh xem ngoại trừ Đường Mộng Nhiêu, những người còn lại chỉ có thể thấy được một tia sáng màu trắng cực nóng. Tia sáng cực nóng màu trắng đó thậm chí đến thần thức cũng không quét vào được, dường như thần thức gặp phải tia sáng đó lập túc bị hóa thành hư vô vậy.

Chỉ trong chốc lát, tia sáng cực nóng của Hỏa văn kính bắt đầu biến hóa thành từng vòng sóng gợn, những vòng sóng này lan ra từ trên Hỏa văn kính, hoàn toàn hướng về phía Diệp Mặc.

Một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy bị một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín tấn công hoàn toàn bị áp đảo, có cơ hội sống sót mới là chuyện lạ. Ngoại trừ Đường Mộng Nhiêu và Tô Tĩnh Văn, dường như tất cả các tu sĩ đều đoán Diệp Mặc có phải sẽ bị vòng sóng gợn này làm cho tan xác hay không.

Nhưng nhanh chóng những người xung quanh đều không nghĩ như vậy nữa, Tử Đao của Diệp Mặc mặc dù bổ ra sau Hỏa văn kính, nhưng đường đao tím rực rỡ đó lại nhanh chóng thoát được phóng ra ngoài. Đường đao tím đó vô cùng lộng lẫy, dưới đường đao khủng bố của Hỏa văn kính của Phiến Phất, cũng không có chút phai màu gì, ngược lại càng lúc càng đẹp.

Khi đường đao đẹp lung linh kia đập vào tia ánh sáng màu trắng của Hỏa văn kính, thì Hỏa văn kính không ngờ lại bị đường đao rực rỡ kia đánh lùi lại, sau đó tiêu tan trong bốn phía.

Lúc này, tia ánh sáng màu trắng đó đập vào đường đao tuyệt đẹp kia phát ra những âm thanh “tra tra…”.

Tia sáng màu trắng vừa rồi vẫn sáng chói mắt kia trong nháy mắt bị đường đao màu tím của Diệp Mặc tiêu tán, lộ ra một Hỏa văn kính bay lơ lửng trên không trung.

Phiến Phất thấy Diệp Mặc không ngờ lại có thể đánh tan Hỏa văn kính của gã, trong lòng sửng sốt, vẫn còn chưa tiếp tục ra tay, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại phóng tới, Huyễn Vân Phân Liệt Đao.

- To gan.

Một tiếng gầm lên, gã không ngờ Diệp Mặc dưới Hỏa văn kính của mình lại có thể không bị thương chút nào, còn dám nhân cơ hội phản công lại, nhất thời tức giận.

Hỏa văn kính lại lần nữa phóng ra, lần này tia sáng màu tím không chỉ mạnh gấp đôi tia sáng vừa nãy. Lúc này những người xung quanh đều mới nhìn ra, hóa ra vừa nãy Phiến Phất vẫn chưa dùng hết công lực. Nhưng những người xung quanh lại cũng thay đổi cách nhìn về Diệp Mặc, cho dù Phiến Phất không dùng hết sức, Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy có thể toàn thân rút lui dưới Hỏa văn kính của gã, rõ ràng cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhưng Diệp Mặc lại cười khẩy, nếu như khi hắn là một Thừa Đỉnh trung kỳ, dưới tia sáng màu trắng kinh khủng như này, hắn cũng chỉ có thể rút lui. Nhưng bây giờ, Diệp Mặc cũng không muốn rút lui một tí nào. Huyễn Vân Phân Liệt đao còn chưa kết thúc, Huyễn Vân Hành Ý Đao và Huyễn Vân Trận sát Đao cũng được phóng ra.

Những vòng sóng gợn màu trắng của Hỏa văn kính càng ngày càng mạnh, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao. Nhưng những đường đao của Tử Đao của Diệp Mặc phóng ra cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, cuối cùng những đường đao vô cùng vô tận tạo thành một khốn trận, ngăn lại tia sáng màu trắng của Hỏa văn kính kia, hơn nữa cũng không ngừng co lại.

Phiến Phất khóe mặt hiện lên từng đợt nhíu nhíu, gã lúc này đã hiểu được Diệp Mặc đúng là có vốn để trực tiếp đối thoại với gã. Từ bao giờ lại có tu sĩ Thừa Đỉnh nghịch thiên như này? Gã chẳng những chưa bao giờ gặp, thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Mình cũng đã tương đối dốc toàn lực ra rồi, nhưng phần lớn thượng phong cũng không chiếm được.

Nhìn những đường đao màu tím càng ngày càng nhiều, dày đặc vây tia sáng của Hỏa văn kính lại, những tu sĩ xung quanh cũng đều hoảng sợ. Đừng nói những tu sĩ Hư Thần, cho dù là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín và sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Diệp Mặc lại có thể lợi hại đến vậy, có thể ngang ngạnh đấu chiến với Kiếp Biến tầng thứ chín như Phiến Phất.

Nếu như đòn công kích của Phiến Phất để bọn họ ra đánh, thì sớm đã bị giết chết rồi, làm gì còn có thể kiên trì đến bây giờ nữa?

Chỉ có người trong cuộc như Phiến Phất mới có thể hiểu được là chuyện gì, không phải chân nguyên của Diệp Mặc cao hơn chân nguyên của gã, cũng không phải thần thức của Diệp Mặc mạnh hơn gã. Mà là vực của đối phương không ngờ hoàn thiện hơn của gã, mình lại cứ như là khách đến đấu ở sân chủ nhà vậy.

Đây là thứ yếu, cái quan trọng là, Phiến Phất kinh ngạc phát hiện ra rằng, nhược điểm của Hỏa văn kính và ‘vực’ của mình không ngờ đã bị đối phương nắm rất rõ. Diệp Mặc mỗi lần công kích, cùng với mỗi lần đẩy mạnh, cũng đều bắt đầu từ nhược điểm của mình.

Tuyệt đối không thể tiếp tục như này được, nếu như cứ tiếp tục như này, mặc dù mình không thể thua được, nhưng chỉ cần rơi xuống thế hạ phong thì cũng mất mặt lắm rồi.

Nghĩ tới đây, Phiến Phất đang định lần nữa phóng ra sát kiếm bảy sao của mình, lại đột nhiên phát hiện ra thần thức của mình ngừng lại, không đợi gã thầm kêu mình xui xẻo, thì lại phát hiện ra đường đao màu tím vừa nãy liều mạng chống cự lại tia sáng của Hỏa văn kính của mình đột nhiên lại tóe ra tứ phía.

Thần thức của Phiến Phất ngừng lại, liền biết Diệp Mặc không ngờ còn có công pháp thần thức, gã vừa mới loại bỏ công kích thần thức đao của Diệp Mặc, thì lại nhìn thấy đường đao màu tím kia vừa nãy phân tách ra bây giờ lại vây tới, giống như có linh tính nhận biết một cách rõ ràng vậy. Còn Phiến Phất lại đột nhiên phát hiện ra, những đường đao lần này vây tới đã hình thành lên một khốn trận không bình thường. Còn con dao thái rau trong tay đối phương, còn có cả đường đao màu tím liên tục không ngừng bổ sung đến, không ngừng bù đắp và khôi phục khốn trận.

Không ổn, đây là vây khốn mình. Phiến Phất hiểu ra điểm này, đồng thời thét lên một tiếng, bảy phi kiếm có màu xanh lại được phóng ra, bảy phi kiếm này vừa xuất ra, thì lập tức hình thành sát thế bảy sao.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng, hắn sớm đã dự liệu được Phiến Phất có chiêu sau. Cho dù ‘vực’ của một tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ không bằng mình. Cho dù mình mới bước đầu lĩnh ngộ được ‘cảnh’, nhưng muốn đơn giản giết chết một tu sĩ Kiếp Biến tầng chín, thì rõ ràng cũng không phải là đơn giản.

Cho nên khi bảy thanh phi kiếm của Phiến Phất được phóng ra, đồng thời lôi kiếm của Diệp Mặc cũng được xuất ra.

Ầm, ầm, ầm…

Mấy chục tia sét đánh xuống, những tia sét này tia nào cũng to bằng cánh tay, có tia thậm chí còn to hơn cánh tay.

Những tu sĩ xung quanh đã từng thấy tia sét của Diệp Mặc, nhưng lúc này bọn họ mới biết lúc trước lôi kiếm mà Diệp Mặc công sát Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương, căn bản cũng chưa xuất ra 1/10 uy lực, còn đường lôi kiếm ngày hôm nay, mới là sát khí thực thụ.

Tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín đứng bên cạnh rùng mình một cái, lúc này gã hiểu được mình ngu ngốc đến mức nào, thủ đoạn như này của Diệp Mặc muốn giết một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín như gã, quả thực không khác gì giết một con gà. Buồn cười mình còn nghĩ sẽ thắng chắc được đối phương.

Điều duy nhất gã không hiểu chính là, tại sao Diệp Mặc lại lợi hại như vậy, bảy quả cầu màu vàng kim trong này, hắn cũng chỉ lấy một quả trong đó mà thôi?

Sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng không ngừng kinh hãi, y lẳng lặng nhìn Diệp Mặc ùn ùn phóng ra thủ đoạn. Lúc này y cũng hiểu được, nếu như lúc trước y không đồng ý Diệp Mặc lấy quả cầu thứ bảy kia đi, thì bây giờ có khả năng mình cũng bị Diệp Mặc giết chết rồi.

Đây rốt cục là loại biến thái gì, lôi kiếm này cũng không phải một tu sĩ Thừa Đỉnh viên mãn như y có thể ngăn lại được, lại càng không cần phải nói đến đường đao màu tím đáng sợ kia.

Y cẩn thận lau lau mồ hôi trên trán, quyết định, cho dù sau này gặp phải tu sĩ tu vi có thấp hơn y, thì cũng không dùng thái độ như lúc trước mà đối đãi. Nếu như lại gặp được một tu sĩ Thừa Đỉnh như Diệp Mặc này, vậy thì quả thật đáng sợ.

Chu Ngữ Sương lúc này cũng đã ngây ngẩn cả người, cô căn bản không tin vào những gì mắt mình thấy. Sự lợi hại của Phiến Phất thì cô sớm đã nghe nói rồi, nhưng tu sĩ trẻ tuổi như Diệp Mặc đây, không ngờ lại đối địch với Phiến Phất, lại không bị rơi xuống thế hạ phong chút nào, điều này quả thực vượt khỏi phạm vi nhận thức của cô.

Mà Tiêu Y khi thấy Phiến Phất vừa mới bước vào, đã chen vào trong đám tu sĩ Hư Thần rồi, cô lúc này cũng kinh hãi nhìn Diệp Mặc, dường như hoàn toàn không ngờ tới.

Mà bây giờ Phiến Phất cũng toát mồ hôi lạnh ra, gã không ngờ Diệp Mặc còn là một tu sĩ công pháp lôi hệ, hơn nữa công pháp lôi hệ của hắn còn mạnh hơn bình thường. Từng đợt tia sét rơi xuống, chẳng những phát ra những âm thanh ầm ầm, mà lại càng khiến gã phải toàn lực chống đỡ. Vốn dĩ Thất Tinh sát kiếm muốn giết chết Diệp Mặc, lúc này cũng đã tạo thành một cái thìa bảo vệ, thậm chí còn phóng ra một đường lá chắn bảo vệ.

Loại lôi kiếm này của Diệp Mặc quả thực không có chút kém cạnh gì với lôi kiếp, chẳng những uy lực lớn, còn ảnh hưởng đến sự trói buộc của chân nguyên. Phiến Phất bây giờ nào còn ý nghĩ khinh thường Diệp Mặc nữa, gã biết nếu mình không để ý chút thôi, không phải là chuyện thua trận, mà là bị giết trong này.

Từ bao giờ lại xuất hiện một tu sĩ biến thái như vậy? Một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy đánh với một Kiếp Biến tầng thứ chín như mình, còn chiếm hết thượng phong? Phiến Phất trong lòng thầm kêu khổ, nếu như gã sớm biết tên Diệp Mặc này biến thái như vậy, gã đã tuyệt đối không chuốc lấy cực khổ đi tìm Diệp Mặc tính sổ rồi.

Nhưng Diệp Mặc lại rất rõ, Phiến Phất mặc dù hiện tại chống cự có chút khó khăn, nhưng mình muốn giết gã thì vẫn còn rất khó. Vì loại lôi kiếm cường độ mạnh như này hắn cũng không thể đánh không ngừng nghỉ được, một khi đợi chân nguyên của mình khô kiệt, thần thức không bổ sung được, thì chính là lúc Phiến Phất phản kích lại.

Nhưng cái khiến Diệp Mặc không sợ gã chính là, hắn còn có Vô ảnh và đại đỉnh tám cực vẫn chưa phóng ra ngoài, thậm chí Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát vẫn chưa toàn lực thi triển ra. Nếu muốn liều mạng, ai chết trong tay ai cũng khó đoán trước được.

Trước khi hắn tìm Phiến Phất để đánh cũng biết muốn giết chết Phiến Phất cũng không phải là chuyện dễ, người mà hắn muốn giết chính là Dịch Dật.

Phiến Phất bị Huyễn Vân Trận Sát Đao và lôi kiếm của mình vây khốn lại, Diệp Mặc biết thời gian vây khốn gã lại cũng không còn dài, lúc này Diệp Mặc lại thu hồi 'Tử Đao' lại.

Đang lúc những người còn lại không hiểu tại sao vào lúc này Diệp Mặc lại muốn thu hồi lại pháp bảo công kích của mình, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại phóng ra lần nữa.

Một đường đao màu hồng tím thật dài từ trên Tử Đao của Diệp Mặc được phóng ra, dẫn theo một tiếng gió xé rách không gian. Đường đao màu tím này vừa phóng ra liền giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ vậy, ngoại trừ màu sắc khác nhau ra, thì sắc đẹp của nó cũng khiến tất cả mọi người không rời mắt.

Huyễn Vân Hoa Sơn Đao, đao phóng ra khát máu, chỉ có tiến không lùi.

Những tu sĩ xung quanh chú ý đến sắc đẹp tuyệt diệu này, khi đường đao màu tím hồng này mang theo sức ép của không gian truyền đến, bọn họ mới sợ run cả người, đây không phải là đóa mẫu đơn đẹp, mà là đao quang, đao quang khát máu.

Dịch Dật mở ánh mắt mê mị của mình ra nhìn đường đao này đang tiến tới, lại cảm thấy bông hoa mẫu đơn này thật đẹp, gã hoàn toàn không biết chỗ mà bông hoa mẫu đơn này nở rộ chính là chỗ mà gã đang đứng.

Đường Mộng Nhiêu lắc đầu, không nói gì, Diệp Mặc muốn giết Dịch Dật là chắc chắn, không có ai có thể ngăn cản lại được. Cô không thể, thì Phiến Phất cũng không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui