- Mẹ em ở bên kia.
Cô bé chỉ tay về một dãy phòng ở gần bãi cát cách đó không xa, sau đó lại nói:
- Ban ngày em nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống biển, mẹ nói em gạt mẹ. Nghe nói nhìn thấy sao bằng, thì có thể ước, em ước một nguyện vọng.
Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, người lớn này cũng quá sơ ý rồi, trẻ con ra khỏi phòng cũng không biết. Hắn nhìn bên mà cô bé chỉ dường như có ánh đèn chớp động, biết có người đang tìm cô bé này, vội vàng nói với cô bé:
- Em mau về đi, anh phải đi rồi.
Diệp Mặc nhìn thấy ánh đèn hướng về phía bên này, cũng không cần dùng thần thức quét, Diệp Mặc cũng biết, hẳn là mẹ của cô bé đang tìm đến.
Cô bé kia cũng không đi, ngược lại còn nói:
- Em còn chưa ước xong, đúng rồi anh à, anh là sao băng hóa thành đúng không? Em nhìn thấy anh từ chỗ sao băng đó tới mà.
Mặc dù cô bé rất dễ thương, nhưng Diệp Mặc bây giờ cũng không có tâm trạng đùa vui với cô bé này, hắn vừa muốn rời khỏi nơi này, thần thức lại quét được trong một phòng nhìn thấy biển kia lại có hai người đàn ông che mặt đang nấp trong phòng bếp.
Mà trên giường của căn phòng đó lại có một túi sách màu đỏ, bên ngoài túi xách đó còn viết ba chữ Ninh Phỉ Phỉ.
- Em tên Phỉ Phỉ?
Diệp Mặc lập tức hỏi một câu.
Cô bé kia ừ nói:
- Đúng vậy, em tên Ninh Phỉ Phỉ.
Tuổi của cô bé còn quá nhỏ, còn chưa nghĩ tới làm sao Diệp Mặc lại biết được cô tên Phỉ Phỉ. Cô cho rằng mình tên là Phỉ Phỉ, người khác biết cũng là chuyện bình thường.
Diệp Mặc vốn định đi lập tức thay đổi ý định, hắn nhanh chóng cởi áo khoác tu sĩ của mình xuống, đổi một bộ quần áo của nhiều năm trước. Chỉ có điều không đợi hắn mặc quần áo vào, thì một tia đèn pin đã rọi đến.
- Phỉ Phỉ…
Một thiếu phụ vội vàng lao đến, Diệp Mặc vừa nhìn thấy người thiếu phụ này cảm giác rất quen thuộc, lập tức hắn nhận ra người thiếu phụ này là ai, chính là cháu gái Ninh Nhứ Nhạn của Ninh Khinh Tuyết.
Diệp Mặc nhíu mày, người đàn bà này hắn rất không thích, thậm chí còn rất ghét. Năm đó khi hắn vừa mới gặp người đàn bà này, cô ta mới chỉ là một người con gái chưa đến hai mươi tuổi, bây giờ cô ta đã là một thiếu phụ thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi rồi.
Năm đó mình cũng gặp cô ta một lần khi đến Ninh gia tìm Ninh Phủ Chân, sau đó không lâu, hắn liền đến đại lục Lạc Nguyệt.
Ninh Nhứ Nhạn năm đó cũng chỉ nhỏ tuổi hơn Ninh Khinh Tuyết một chút mà thôi, thậm chí được xưng là hai mĩ nữ của Ninh gia. Nếu không phải vì cô ta trông cũng được, thì thái gia gia Ninh Phủ Chân cũng không dùng người đàn bà này để lôi kéo Diệp Mặc.
Nhưng năm đó Ninh Nhứ Nhạn chẳng qua chỉ là kém Ninh Khinh Tuyết một chút mà thôi, bây giờ Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn không còn ở trên một cấp bậc nữa rồi, dung mạo và da thịt của Ninh Khinh Tuyết bây giờ càng ngày càng trẻ ra, còn Ninh Nhứ Nhạn trước mặt này mặc dù chăm sóc rất tốt, những vẫn không thể ngăn được dấu vết của thời gian.
Hai người bịt mặt hướng về phía cô ta, Diệp Mặc lập tức hiểu ra, nếu sớm biết là Ninh Nhứ Nhạn, hắn quả thực cũng không muốn quản chuyện này, nhưng Ninh Phỉ Phỉ lại vô cùng đáng yêu, Diệp Mặc cũng có con gái, nhưng khi hắn nhìn thấy Ức Mặc, Ức Mặc sớm đã vượt qua bảy tám tuổi, cũng đã mười hai mười ba tuổi rồi. Cho nên hắn vừa nhìn thấy Phỉ Phỉ, đã rất thích rồi
- Lưu manh…
Một người con gái trẻ tuổi đi theo sau Ninh Nhứ Nhạn nhìn thấy Diệp Mặc lập tức quát lớn, sau đó lấy điện thoại báo cảnh sát.
- Khoan đã…
Ninh Nhứ Nhạn lao đến trước mặt Ninh Phỉ Phỉ trước, một tay kéo Phỉ Phỉ ra phía sau, sau đó mới ngăn lại người con gái trẻ tuổi muốn báo công an kia, nói nhỏ bên tai cô nói:
- Bây giờ Phỉ Phỉ không sao rồi, báo cảnh sát rồi cảnh sát hơn tiếng sau cũng chưa chắc đã đến, chẳng may lại chọc giận hắn…
Người con gái trẻ tuổi kia lập tức hiểu ra ý nói của Ninh Nhứ Nhạn, trong mắt lập tức kinh hoảng, cũng không tiếp tục gọi điện báo cảnh sát nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Mặc dù người con gái kia không tiếp tục gọi cảnh sát nữa, nhưng Ninh Nhứ Nhạn lại có chút cảnh giác nhìn Diệp Mặc, ánh mắt đồng thời cũng có chút kinh hoảng. Nhưng dưới ánh trăng mờ nhạt này, Diệp Mặc mặc dù nhìn rất rõ tướng mạo của cô, cô cũng không có cách nào nhìn rõ được tướng mạo của Diệp Mặc.
Người con gái kia nhìn Ninh Nhứ Nhạn cũng đã kéo Ninh Phỉ Phỉ lại rồi, vội vàng cũng bước đến bảo vệ Phỉ Phỉ, sau đó chỉ Diệp Mặc nói:
- Phỉ Phỉ mới có mấy tuổi, anh không ngờ lại dám ra tay? Anh còn phải là con người hay không? Quán ăn đêm bên ngoài nhiều như vậy, nếu như anh không có tiền, thì tôi đưa cho anh một ít, ra tay với cô bé nhỏ tuổi như này, anh, anh, đúng là…
Diệp Mặc kinh ngạc nghe người con gái này nói xong, mới hiểu cô không ngờ lại nghi ngờ mình có ý này nọ với Phỉ Phỉ, đúng là nghĩ linh tinh quá rồi. Nhìn bộ dạng của người con gái này, phỏng chừng vẫn còn sợ mình ra tay, mới không dám nói những lời ác nghiệt hơn.
Diệp Mặc ngay sau đó lại nghĩ, liền hiểu ra đây là chuyện gì, hẳn là vừa rồi ánh đèn pin của hai người soi thấy hắn còn chưa mặc quần áo xong, nên mới liên tưởng phong phú đến vậy.
- Tư Sương, không cần phải nói nữa, chúng ta về thôi.
Ninh Nhứ Nhạn vội vàng khuyên can, dường như không muốn đắc tội với Diệp Mặc.
Nghe thấy Ninh Nhứ Nhạn nói, người con gái gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, rõ ràng cũng sợ không dám chọc giận Diệp Mặc. Dù sao nửa đêm ở bờ biển, nếu như xảy ra chuyện gì, cho dù có người đến cứu viện, cũng không kịp nữa.
Diệp Mặc lại có chút kinh ngạc, Ninh Nhứ Nhạn năm đó lớn lối và ương ngạnh Diệp Mặc cũng chứng kiến, năm đó hắn đến tìm Ninh Phủ Chân, thấy Ninh Nhứ Nhạn phát uy trong Ninh gia. Cô kéo Ninh Lan bạn học của Ức Mặc, cũng chính là con gái của Ninh Dương đẩy ra ngoài đại viện Ninh gia, thậm chí còn muốn bạt tai Ninh Lan. Lúc đó nếu như không phải mình đúng lúc nhìn thấy, thì Ninh Lan đúng là bị bắt nạt rồi.
Không ngờ bao nhiêu năm không gặp, Ninh Nhứ Nhạn lại thay đổi nhiều như này, hoàn toàn không còn sắc sảo như năm đó nữa, lại biến thành con người cẩn thận và thận trọng như này.
- Phỉ Phỉ, chúng ta nhanh về thôi.
Người con gái tên Tư Sương vội kéo Ninh Phỉ Phỉ nói một câu.
- Uhm.
Ninh Phỉ Phỉ gật đầu, sau đó nói với Diệp Mặc:
- Thần tiên đại ca, anh đi cùng em đi, chúng em ở trong một phòng hướng ra biển, rất đẹp.
Cô gái kia nghe thấy Ninh Phỉ Phỉ nói vậy, lập tức căng thẳng, nói nhỏ bên tai Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, người này không phải là người tốt, hắn lừa cháu tới đây, chính là muốn bán cháu đi, may mà cô và mẹ cháu đến kịp, nếu không thì cháu bị bán đi rồi.
Ninh Phỉ Phỉ vừa nghe thấy cô gái kia nói vậy, lập tức lớn tiếng phản bác nói:
- Cô út nói mò, anh đây là thần tiên, chính là thần tiên mà ngôi sao băng ban ngày kia biến thành, sao lại là người xấu được? Nếu như cô nói mò như vậy, thì đừng trách cháu không quý cô nữa nhé.
Ninh Nhứ Nhạn và người con gái tên Tư Sương kia vừa nghe thấy Ninh Phỉ Phỉ nói vậy lập tức nhíu mày, cô gái kia mặc dù có chút sợ hãi Diệp Mặc, nhưng vẫn quay đầu lạnh lùng nói với Diệp Mặc:
- Dùng những lời này để lừa một đứa trẻ có ý tứ quá nhỉ? Đừng cho rằng anh chắc chắn ăn được chúng tôi, nếu như anh không tin, tôi lập tức đi báo cảnh sát.
- Tư Sương, đừng nói nữa. Chúng ta đi thôi.
Ninh Nhứ Nhạn lại ngăn cản người con gái kia lần nữa.
Diệp Mặc im lặng, hắn vốn cũng không nhất định phải đi cùng Ninh Phỉ Phỉ về chỗ ở của cô. Mặc dù nơi mà Phỉ Phỉ ở còn có hai tên bịt mặt kia nấp, nhưng hai tên đó Diệp Mặc có rất nhiều cách để bắt được, chỉ là Diệp Mặc còn muốn hỏi Ninh Nhứ Nhạn đuôi cá năm đó có phải là Ninh Phủ Chân lấy về rồi hay không?
Vì lúc đó hắn nghe lén Ninh Phủ Chân sẽ lại lần nữa lấy về cái đuôi cá đó, cho nên Diệp Mặc cũng muốn hỏi rõ. Nếu cái đuôi cá đó bị Ninh Phủ Chân lấy về rồi, hắn còn chạy đến Hạng Ẩn quán, thì cũng là phí công.
Diệp Mặc do dự một hồi lâu, lấy ra một vòng tay phòng ngự đưa cho Ninh Phỉ Phỉ nói:
- Cái này tặng cho em, anh phải đi rồi, sau này gặp lại.
Diệp Mặc nghĩ, cho dù thứ này không ở nơi khác, thần thức của hắn bây giờ muốn tìm đến Ninh Nhứ Nhạn cũng quá dễ dàng. Thần thức của hắn như ngày hôm nay, cho dù ở bất cứ nơi nào trên trái đất, cũng có thể quét đến, Nhưng tìm tàn phiến đuôi cá và tìm người thì lại không giống nhau. Nếu tìm người, Diệp Mặc chỉ cần thần thức đơn giản quét một lượt là được rồi. Còn tìm tàn phiến đuôi cá, thì thần thức cần phải quét đến từng tấc từng góc, như vậy chẳng những làm tổn hao thần thức và thương thần, hơn nữa Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy.
Lúc này trên người Diệp Mặc kém nhất cũng là vòng tay linh khí thượng phẩm, cho dù là một vòng tay đơn giản nhất khi đeo lên tay, thì hiệu quả phòng ngự cũng không phải người bình thường có thể ngăn lại được.
- Cám ơn anh thần tiên, anh nhất định phải đến nơi em ở thăm em nhé. Ở đó nhìn từ cửa sổ ra ngoài có thể nhìn thấy biển rộng, rất đẹp rất đẹp.
Ninh Phỉ Phỉ không từ chối đồ mà Diệp Mặc tặng cho cô, nhưng nhất định lại muốn mời Diệp Mặc đến nơi mình ở. Cô thậm chí đã đeo vòng tay mà Diệp Mặc tặng cô lên cổ tay. Động tác mặc dù không thuần thục, nhưng cũng không phải kiểu hồ đồ của một cô bé mới có bảy tám tuổi.
Lúc này cho dù Ninh Nhứ Nhạn và cô gái kia cũng biết chắc hẳn mình đã trách nhầm Diệp Mặc, Diệp Mặc rõ ràng không phải là loại người như các cô nghĩ. Nếu như là loại người đó thật, thì bây giờ làm sao có thể phong kinh điềm đạm như này được?
Sau khi hiểu được điều này, người con gái tên Tư Sương bỗng nhiên cúi thấp người xống nói nhỏ với Ninh Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, sao cháu lại ở đây?
Ninh Phỉ Phỉ bĩu môi bi bô nói:
- Cháu nói ban ngày nhìn thấy sao băng, hai người lại không tin, sau đó buổi tối cháu lén ra ngoài cầu nguyện. Đúng lúc nhìn thấy anh thần tiên này từ dưới biển đi lên, anh thần tiên chắc chắc là do sao băng biến thành.
Cuối cùng hiểu được chuyện gì xảy ra, Ninh Nhứ Nhạn và người con gái kia mới có chút lúng túng. Rồi người con gái kia ngượng ngùng nói lời xin lỗi Diệp Mặc:
- Xin lỗi, vị đại ca này, vừa nãy chúng tôi hiểu nhầm anh rồi, cám ơn anh đã chiếu cố Phỉ Phỉ, cái vòng tay này rất quý, Phỉ Phỉ không thể nhận được.
Nói xong cô gái kia muốn tháo chiếc vòng tay trên cổ tay Phỉ Phỉ ra.
Diệp Mặc khua tay, sau đó cười nói với người con gái kia:
- Cái đó cũng không có gì, tôi chỉ là một người cảm thấy có chút buồn bực, nên đi ra ngoài đi dạo, vừa lúc gặp Phỉ Phỉ, tôi cảm thấy rất hợp duyên, nên tặng chiếc vòng tay này.
Ninh Nhứ Nhạn cũng đến xin lỗi nói:
- Cám ơn anh đã chăm sóc Phỉ Phỉ, chúng tôi ở phòng hướng ra biển gần đây, hay là anh đến ngồi uống chén nước một chút đi.
Ninh Nhứ Nhạn nói có chút khách khí, nhưng Diệp Mặc không khách sáo, lập tức gật đầu nói:
- Vậy cũng được, đúng lúc tôi đang khát nước.
Ninh Nhứ Nhạn và cô gái kia nghe thấy Diệp Mặc nói lời này, nhất thời ngây ngẩn cả người, lời nói khách khí như này, các cô cho rằng Diệp Mặc nhất định sẽ từ chối, không ngờ người thanh niên trẻ tuổi lạ mặt này không ngờ lại không chút từ chối nào.
Hai người con gái nhìn một cái, trong mắt lộ ra chút cảnh giác, nhưng mời Diệp Mặc là Ninh Nhứ Nhạn, lúc này người ta đồng ý rồi, các cô cũng không thể nói, bây giờ tôi lại không mời nữa, mời anh đi cho.