Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Lúc đó thì tôi cũng không biết, nhưng sau đó thì tôi mới hiểu được. Chắc là bởi vì thân thể của tôi là thuần âm chi thể

Đỗ Tú Dĩnh thấp giọng trả lời, cô cũng biết, chính vì cái thể chất đặc thù này của cô, mà khiến cho không biết bao nhiêu người của Hợp Hoan Tông có mơ ước đối với cô.

Diệp Mặc bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Đỗ Tú Dĩnh, còn Đỗ Tú Dĩnh thì lại không hề động đậy, vì cô biết Diệp Mặc chỉ là thuần túy kiểm tra cơ thể của cô thôi.

- Quả nhiên là thuần âm chi thể...

Diệp Mặc trầm mặc không nói. Hắn thực ra thì chưa từng nghe nói là thuần âm chi thể sẽ không bị khí tức âm tà xâm lấn. Cho nên Đỗ Tú Dĩnh đi cùng cha nuôi của cô, mà lại không bị khí tức âm tà xâm lấn hẳn là còn có nguyên nhân khác. Nhưng Diệp Mặc cũng không muốn tìm hiểu kỹ càng tình trạng thân thể của Đỗ Tú Dĩnh, cho nên cũng chỉ nói một câu rồi thôi.

- Sau khi sư phụ đưa tôi về, thì tôi cũng không có cơ hội đi ra. Lần này đến Hộ Cức Lĩnh, thì tôi cũng muốn đưa tro cốt của cha nuôi tôi chôn cất cùng với cha mẹ của tôi. Cha nuôi của tôi không phải là người của đại lục Lạc Nguyệt, nhưng lại vì cứu tôi mà chết ở nơi đất khách quê người này, khiến cho nội tâm của tôi...

Giọng điệu của Đỗ Tú Dĩnh có chút cô đơn.

- Cha nuôi của cô không phải là người của đại lục Lạc Nguyệt sao?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu. Hắn chợt nhớ tới vừa rồi Đỗ Tú Dĩnh đã nói rằng cha nuôi của cô tu luyện không phải là tu chân công pháp, mà chính là cổ võ. Cho nên hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Đỗ Tú Dĩnh cũng không nghe ra sự nghi hoặc trong giọng nói của Diệp Mặc, nhưng vẫn cúi đầu trả lời:

- Đúng thế, cha nuôi của tôi nói rằng người đến từ Thần Châu, cũng không phải là nơi nào nằm trong bốn đại Châu của đại lục Lạc Nguyệt. Hơn nữa công pháp tu luyện của người ở Thần Châu là cổ võ, không phải là tu chân. Người nói rằng bản thân lưu lạc tới Hộ Cức Lĩnh này, hoàn toàn là vì truyền tống trận xảy ra vấn đề. Khi người bị truyền tống tới một nơi gọi là Tĩnh Gia sơn, thì người biết rõ Tĩnh Gia sơn là nơi nào, nhưng người lại không thể tìm được đường ra. Sau khi lòng vòng tại Tĩnh Gia sơn vài ngày, thì người lại tìm được một cái truyền tống trận khác. Thực tế thì người chỉ muốn đứng lên xem thử, nhưng không ngờ là truyền tống trận đột nhiên lại kích phát.

Quả nhiên là được truyền tống từ Tĩnh Gia sơn tới. Từ trong lời miêu tả của Đỗ Tú Dĩnh, thì cha nuôi của cô khi bị truyền tống tới đại lục Lạc Nguyệt, thì truyền tống trận ở đó vẫn chưa hề bị bại lộ ra ngoài.

- Cha nuôi của cô tên gì?

Diệp Mặc hỏi tiếp, hắn nghĩ rằng chính mình chắc hẳn sẽ không thể biết được người tu luyện cổ võ đó là ai, nhưng đã là từ tiểu thế giới tới đây, thì Diệp Mặc cũng có chút cảm giác thân thiết.

- Cha nuôi của tôi tên là Vân Đông Hiệp...

Đỗ Tú Dĩnh vừa nói ra cái tên này, thì Diệp Mặc lập tức bất ngờ và biết được người đó là ai rồi. Vân Đông Hiệp không phải chính là cha của Vân Tử Y sao? Chính là hội chủ của Thần Thương Hội ở tiểu thế giới? Trước đây khi Vân Đông Hiệp truyền tống từ tiểu thế giới ra ngoài, thì truyền tống trận bỗng nhiên lại phát nổ, không ngờ là ông ấy lại được truyền tống trận tới Tĩnh Gia sơn, cuối cùng lại tìm được truyền tống trận đi thông tới đại lục Lạc Nguyệt, đi tới Nam An Châu này. Mặc dù Vân Tử Y đã nhờ vả mình đi tìm kiếm cha của cô, nhưng thật không ngờ là Vân Đông Hiệp đã sớm chết đi rồi.

Diệp Mặc nghĩ tới đây, thì trong lòng không khỏi thổn thức. Vân Đông Hiệp đã chết tại Nam An Châu, còn con gái Vân Tử Y của ông thì sau khi Kiếm Cốc bị tiêu diệt, cũng đã không thấy tung tích nữa.

Diệp Mặc quyết định chờ sau khi việc bên này kết thúc, thì hắn nhất định phải đi tìm Vân Tử Y trở về, đưa cô tới Mặc Nguyệt Chi Thành cho cô tu luyện. Vân Tử Y dù sao cũng là người bạn mà hắn quen biết từ sớm, hơn nữa việc cô mất tích, cũng có quan hệ gián tiếp tới mình. Vô Cực Tông giận chó đánh mèo, cuối cùng tiêu diệt đến Kiếm Cốc của Lạc Phi và Vân Tử Y.

- Cha nuôi nói rằng người còn có một cô con gái khiến cho người không yên lòng, cô ấy tên là Vân Tử Y. Nhưng tôi căn bản không biết Thần Châu là ở nơi nào, cho nên tôi cũng không thể nào giúp được cha nuôi...

Không đợi Diệp Mặc nói cho Đỗ Tú Dĩnh biết, thì cô đã dùng giọng điệu buồn bã mà nói tiếp ra chuyện của Vân Tử Y.

Diệp Mặc trầm mặc chốc lát rồi liền an ủi:

- Không cần lo lắng, chỉ cần cô nỗ lực tu luyện, thì vẫn còn có cơ hội gặp mặt.

- Tới rồi...

Tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' quá nhanh. Khi Diệp Mặc và Đỗ Tú Dĩnh vẫn đang nói chuyện, thì Đỗ Tú Dĩnh đã cất lời nhắc nhở Diệp Mặc rằng đã tới Hộ Cức Lĩnh.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã hạ xuống một nơi núi non trùng điệp mà linh khí có chút loãng. Sau khi Diệp Mặc nhìn rõ nơi này, thì mới hiểu được vì sao ở đây lại có tên gọi là Hộ Cức Lĩnh rồi. Khắp nơi núi non trùng điệp liên miên không dứt ở đây đều là những bụi ‘Hộ cức thứ’. Một số cỏ dại và cây non đều có vẻ khô vàng, hẳn là do sinh trưởng ở giữa nhiều bụi gai ‘Hộ cức thứ’ như vậy, cho nên bị thiếu khuyết dinh dưỡng.

Đỗ Tú Dĩnh chỉ vào những bụi gai mọc khắp nơi trên Hộ Cức Lĩnh rồi nói:

- Cha nuôi tôi chính là mang theo tôi từ bên kia đi tới, đi qua cái Hộ Cức Lĩnh này chính là một dòng sông băng. Chỗ mà cha tôi bị âm khí xâm lấn chính là đoạn giữa dòng sông băng và Hộ Cức Lĩnh.

Diệp Mặc thấy Đỗ Tú Dĩnh chỉ có một cái túi đựng đồ, không có bất kỳ pháp bảo phòng thân nào, thì liền tiện tay lấy ra một cái nhẫn trữ vật, cho vào đó một ít đồ vật rồi đưa cho Đỗ Tú Dĩnh và nói:

- Chiếc nhẫn trữ vật này tặng cho cô. Cha nuôi của cô thì tôi không quen, nhưng tôi lại có quen biết với Vân Tử Y, cũng coi như là một người bạn rồi.

Đỗ Tú Dĩnh đang muốn từ chối chiếc nhẫn trữ vật của Diệp Mặc, thì lại nghe được Diệp Mặc nói rằng có quen biết với Vân Tử Y, cho nên lập tức khiếp sợ quên đi chuyện chiếc nhẫn trữ vật mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp thành chủ, ngài quen biết với chị Tử Y sao? Chị ấy ở đâu?

Diệp Mặc biết Vân Tử Y lớn hơn vài tuổi so với Đỗ Tú Dĩnh, cho nên hiện tại Đỗ Tú Dĩnh hỏi, thì hắn cũng chỉ có thể buồn bã mà trả lời:

- Vốn Vân Tử Y là đệ tử của Kiếm Cốc, đáng tiếc chính là đã bị tôi liên lụy tới. Bởi vì tôi kết thù oán với Vô Cực Tông, cho nên khiến cho Vô Cực Tông giận giữ tiêu diệt Kiếm Cốc, Tử Y cũng mất tích từ đó.

- Khó trách vì sao ngài muốn tiêu diệt Vô Cực Tông!

Đỗ Tú Dĩnh thì thào nói một câu, sau đó bỗng nhiên lại khom người nói với Diệp Mặc:

- Đa tạ Diệp thành chủ đã nói cho tôi biết việc chị Tử Y đã tới Nam An Châu. Tôi hiện tại sẽ đi tìm chị ấy.

Diệp Mặc khoát tay:

- Tu vi của cô còn chưa đủ để có thể thoải mái đi lại tại Nam An Châu này, hơn nữa gần đây Nam An Châu liên tục xảy ra đại kiếp nạn, các loại nguy hiểm đều có. Sau khi tôi xong việc ở bên này, thì nhất định sẽ đi tìm kiếm Vân Tử Y. Nếu như cô tin tưởng tôi, thì cứ đi Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện trước. Tôi tin tưởng với tư chất của cô, thì muốn tu luyện tới tu vi Hóa Chân cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Chờ sau khi tu vi của cô đủ cao rồi, mà tôi vẫn chưa tìm thấy Vân Tử Y, thì cô có thể tiếp tục đi tìm kiếm.

Đỗ Tú Dĩnh đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Cô hiểu rằng mỗi câu nói của Diệp Mặc đều là sự thật. Nam An Châu khổng lồ như vậy, thì với tu vi hiện tại của cô, cho dù cô muốn chạy hết một vòng quanh Nam An Châu, thì cũng cần phải mất tới mấy năm, lại càng không cần phải nói là vừa đi vừa tìm kiếm tin tức một người nữa.

- Tú Dĩnh xin được đa tạ Diệp thành chủ!

Đỗ Tú Dĩnh biết là Diệp Mặc có thể cảm thấy hổ thẹn với Vân Tử Y, cho nên mới giúp đỡ cho cô. Trong lòng cô đối với Diệp Mặc vẫn vô cùng cảm kích, đồng thời càng nhớ tới cha nuôi của mình. Cha nuôi của cô vì cứu cô, mà đã mất đi tính mệnh, hiện tại cô lại vì con gái của cha nuôi, mà có được chỗ náu thân tốt như vậy.

Nếu có một ngày, cô có thể đạt tới tu vi cao hơn, thì cho dù là phải lên trời xuống đất, thì cô cũng nhất định phải tìm cho được Vân Tử Y. Nếu như tìm không được, thì cô nhất định phải giết những kẽ đã khiến cho Vân Tử Y mất đi tung tích, vì chị Tử Y của cô mà báo thù.

Đã có mục tiêu cho tương lai của mình, thì Đỗ Tú Dĩnh liền nhận lấy nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc tặng cho mình đeo lên tay. Nhưng khi thần trí của cô nhìn vào những vật ở bên trong chiếc nhẫn, thì cô lại lập tức khiếp sợ, đem chiếc nhẫn gỡ xuống:

- Diệp thành chủ, những thứ này quá trân quý rồi...

Không nói tới đan dược và linh thạch, mà ngay cả những pháp bảo cũng đều là chân khí thượng phẩm và pháp bảo phi hành cũng là chân khí thượng phẩm.

Diệp Mặc khoát tay:

- Cô cứ nhận lấy mà nỗ lực tu luyện, nếu như tôi tìm không được Vân Tử Y, thì cô còn phải tiếp tục tìm kiếm nữa mà. Không có thực lực, thì tại Nam An Châu này cũng không có quyền lực gì. Hơn nữa mấy thứ này đối với tôi mà nói, thì cũng không đáng là gì cả...

Do dự một chút, thì sau đó Diệp Mặc lại lấy ra thêm một cái ngọc giản đưa cho Đỗ Tú Dĩnh rồi nói:

- Đây là một bộ công pháp tu luyện do một tu sĩ tên là Mông Tạm viết ra, sau này cô cứ dựa theo cái công pháp này mà tu luyện.

- Hồng Mông tạo hóa quyết?

Đỗ Tú Dĩnh tiếp nhận ngọc giản, lập tức đã nhìn thấy được mấy chữ viết trên đó.

- Không sai, chính là ‘Hồng mông tạo hóa quyết’.

Diệp Mặc gật đầu. Với tư chất của Đỗ Tú Dĩnh, thì tu luyện ‘Hồng mông tạo hóa quyết’ tuyệt đối là chuyện làm ít mà hưởng nhiều. Môn công pháp này so với công pháp vốn có của cô thì tốt hơn nhiều lắm.

Đỗ Tú Dĩnh thu hồi lại công pháp, cũng không nói câu cảm ơn nữa. Cô biết đại ân này của Diệp Mặc thì không lời nào cảm tạ hết được. Nếu tiếp tục nói hai từ cám ơn, thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Diệp Mặc thấy Đỗ Tú Dĩnh đã thẳng thắn thu hồi đồ vật, thì cũng tương đối hài lòng. Tư chất của Đỗ Tú Dĩnh cũng thuộc hàng nhất nhì còn chưa nói, hơn nữa tính tình cũng rất thẳng thắn. Tư chất của cô có vẻ so với Tô Tĩnh Văn cũng không kém bao nhiều, thành tựu tương lại chắc chắn là sẽ không dưới Tô Tĩnh Văn đâu.

Hơn nữa Vân Tử Y hiện tại cũng không biết đang lưu lạc chỗ nào ở đại lục Lạc Nguyệt này, hắn cũng không thể nào đặt toàn bộ tinh lực vào việc tìm kiếm Vân Tử Y được. Có lẽ sau này việc tìm kiếm Vân Tử Y còn cần Đỗ Tú Dĩnh đi làm. Đây cũng là một trong những lý do mà Diệp Mặc trợ giúp cho Đỗ Tú Dĩnh.

- Diệp thành chủ...

Đỗ Tú Dĩnh vừa nói một câu, thì Diệp Mặc đã lắc đầu:

- Tôi lớn tuổi hơn Vân Tử Y một chút, sau này cô cũng giống như Vân Tử Y, đều gọi tôi là đại ca là được rồi. Hiện tại cô đứng ra phía sau, để tôi kiểm tra nơi này một chút.

- Vâng, Diệp đại ca.

Tuy rằng trong lòng của cô còn lo lắng cho Vân Tử Y, nhưng có thể quen biết với thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì đây chính là chuyện mà nhiều người cầu còn không được. Cho dù là Đỗ Tú Dĩnh cô cũng vô cùng kích động. Thậm chí so với những thứ trong chiếc nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc đưa cho cô còn khiến cô kích động hơn nhiều.

Chờ Đỗ Tú Dĩnh lùi ra phía sau, thì thần thức của Diệp Mặc lập tức tỉ mỉ quan sát qua mọi chỗ. Diện tích của Hộ Cức Lĩnh tuy rằng không nhỏ, nhưng với thần thức cường hãn của mình, thì Diệp Mặc chỉ cần một thời gian ngắn, là đã có thể đem toàn bộ Hộ Cức Lĩnh đảo qua một lần trong thần thức rồi.

Hộ Cức Lĩnh dường như hoàn toàn không có dị trạng gì cả. Diệp Mặc cũng không hề cảm thụ được chỗ này có cái gì khác thường. Giữa lúc Diệp Mặc đang muốn dùng 'Vụ liên tâm hỏa' đem toàn bộ bụi gai ‘Hộ cức thứ’ ở đây thiêu rụi đi, thì trong một ngóc ngách của Hộ Cức Lĩnh lập tức phát ra một tiếng vang nhỏ, một nơi trống trải thật lớn bỗng nhiên xuất hiện. Vô số Sa Hồn Thú chén chúc nhau lao ra. Thấy tình hình này, thì bên trong hẳn là còn phải đi ra nhiều Sa Hồn Thú hơn cả số Sa Hồn Thú đã bao vây Hợp Hoan Tông nữa.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra rằng, ở đây chắc chắn là có một cái ảo trận đỉnh cấp. Sa Hồn Thú xác thực là ở phía dưới Hộ Cức Lĩnh này, chỉ là cái ảo trận đỉnh cấp này khiến cho bề ngoài của Hộ Cức Lĩnh căn bản là nhìn không thể đoán ra được đâu là nơi náu thân. Chờ đám Sa Hồn Thú kia sau khi đi ra hết, thì cái ảo trận này lại lập tức khôi phục lại bình thường, xung quanh lại lần nữa đầy rẫy những bụi gai ‘Hộ cức thứ’.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy đám Sa Hồn Thú vừa đi ra này, thì chắc chắn không thể nào sống sót được. Đáng tiếc rằng chúng lại gặp phải Diệp Mặc hắn rồi, bởi vì hắn đến đây chỉ là vì muốn tiêu diệt chúng đấy.

Đỗ Tú Dĩnh thấy nhiều Sa Hồn Thú như vậy, thì nhất thời không biết phải làm sao.

Diệp Mặc thấy Sa Hồn Thú liên tục lao ra không ngừng từ trong ảo trận, thì lập tức biết được hơn một tỷ Sa Hồn Thú lúc trước cũng chỉ là đám quân tiên phong mà thôi. Bản thân mình tới đây coi như là cũng đúng lúc, bằng không thì đám Sa Hồn Thú ở đây tuyệt đối sẽ không chỉ hơn trăm triệu, mà nói không chừng còn có thể có số lượng lớn hơn nhiều so với số hắn đã giết chết ở trong Ma Ngục cấm địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui