Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc lần này hoàn toàn không còn vẻ không thèm để ý như trước nữa, hắn trịnh trọng nói:

- Cô yên tâm, chỉ cần cô đưa cho tôi một tấm liệt không phù, sau đó chỉ cho tôi làm sao đến được Tinh vực Hỗn Độn, tôi ắt có cách. Đương nhiên, tôi cũng đồng ý với yêu cầu của cô, đi giúp cô trước đã.

Tần Niệm Mân nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, sau đó thở dài nói:

- Không ngờ anh còn là một tên không sợ chết, được thôi, tôi cũng nói qua nguy hiểm với anh rồi, nếu như anh chắc chắn muốn đi, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi cũng đồng ý đưa cho anh một tấm Liệt không phù, bây giờ nói xem điều kiện thứ hai của anh là gì đi.

- Điều kiện thứ hai chính là đưa Kỳ Viêm Tử Tủy của cô cho tôi.

Diệp Mặc nếu như đã quyết định giúp đỡ, Kỳ Viêm Tử Tủy không cần thì phí.

Tần Niệm Mân hừ một tiếng nói:

- Tôi còn tưởng anh không có hứng thú với Kỳ Viêm Tử Tủy thật, hóa ra là chê ít. Nhưng anh muốn đến Tinh vực Hỗn Độn, lấy Kỳ Viêm Tử Tủy cũng lãng phí…

- Lãng phí là chuyện của bản thân tôi, cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Diệp Mặc không chút do dự cắt đứt lời nói của Tần Niệm Mân.

- Được, không vấn đề gì. Kỳ Viêm Tử Tủy đưa cho anh trước, còn Liệt không phù thì đợi khi nào đến Cực Kiếm Tiên môn của tôi, sau khi anh giúp tôi xong, tôi sẽ tìm cha bảo đưa một tấm cho anh.

Tần Niệm Mân không chút do dự nói.

- Quyết định vậy đi.

Diệp Mặc lập tức nói, nói xong hắn thu lại Kỳ Viêm Tử Tủy rồi hỏi tiếp:

- Cô cần tôi giúp cô thế nào, cứ nói thẳng đi.

Giao dịch thành công rồi, Tần Niệm Mân cũng không dài dòng nữa, nói thẳng:

- Người bạn đó của cha tôi Công Tôn Ân dẫn theo đệ tử của gã là Công Tôn Chỉ Ngọc cũng đã ở trong Cực Kiếm Tiên môn chúng tôi rồi. Cha tôi muốn tôi lập tức quay về. Nếu như tôi không dẫn Húc Thao về, thì cha tôi sẽ hứa gả tôi cho cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia. Trong mắt cha tôi, tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia chính là một thứ quý báu, bỏ lỡ rất đáng tiếc.

- Nhưng nếu cha cô cố ý đem cô gả cho cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia, tôi cho dù giả mạo là cái người kia của cô, vậy thì cũng vô dụng?

Diệp Mặc có chút lo lắng nói, hắn làm việc không làm thì thôi, nhưng nếu như làm, thì phải làm đến cùng. Bây giờ lấy đồ của người ta rồi, đợi lát nữa còn lấy Liệt không phù của người ta nữa, nếu như đến chút giúp đỡ cũng không giúp nổi, thì hắn cũng rất ngại.

Tần Niệm Mân mỉm cười nói:

- Anh không cần phải lo, cha tôi không phải là loại người như vậy. Chỉ cần anh không kém tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia là bao, thì cha tôi cũng không ép anh. Hơn nữa người mà cha tôi thích nhất chính là Tiên đan sư, anh thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, những đã là Tiên đan sư tam phẩm rồi, nói không chừng còn cao minh hơn tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia một chút ấy chứ. Cho dù anh không bằng anh ta, anh cũng có thể luyện chế ra được Tiên đan sư tam phẩm, cha tôi chắc chắn cũng sẽ tôn trọng ý kiến của tôi.

- Được, nếu như vậy, tôi chắc chắn cũng không có vấn đề gì, khi nào thì đi đây?

Diệp Mặc gật đầu hỏi.

Tần Niệm Mân rất hài lòng với thái độ của Diệp Mặc, lập tức nói:

- Ý của tôi là đi càng sớm càng tốt.



Một ngày sau, Diệp Mặc giao Hắc Lô đan lầu cho Duẫn Ưng và Liễu Trung Yên, để lại một số Tiên đan tam phẩm và nhị phẩm, cùng Tần Niệm Mân rời khỏi Hắc Lô trấn.

Trước khi đi, Diệp Mặc còn cố ý nhắc nhở năm người của Hắc Lô đan lầu, nếu chán ngán ở đây rồi, thì có thể đến Cung Hoa Thiên tìm hắn. Nếu có chuyện gì cực nguy hiểm, có thể từ phòng của hắn ngồi truyền tống trận đến rừng rậm Hắc Lô. Truyền tống trận đó sau khi Diệp Mặc bố trí xong, vẫn chưa dùng qua, liền để lại cho năm người Duẫn Ưng.

Diệp Mặc biết rõ Cung Hoa Thiên rất xa, hắn còn cho rằng Tần Niệm Mân dùng Tiên khí phi hành trung phẩm, không ngờ Tần Niệm Mân lại lấy ra một Tiên khí phi hành thượng phẩm.

Nội tình của Đại La Tiên môn cũng không phải bình thường, với tu vi của Tần Niệm Mân cũng có Tiên khí phi thành thượng phẩm, đáng thương cho hắn bây giờ vẫn còn dùng Thanh Nguyệt mang từ Tu Chân giới đến. Thanh Nguyệt cũng là do Lục Vô Hổ giúp luyện chế, lão Lục đó bây giờ cũng không biết thế nào rồi. Lúc trước sau khi lão bị thương cũng không có tin tức gì, nghĩ tới luyện khí của mình cũng là do Lục Vô Hổ chỉ cho, Diệp Mặc cũng không khỏi có chút cảm thán.

- Tôi nghe nói Cung Hoa Thiên rất xa, cô có Tiên khí phi hành thượng phẩm, cần bay mất bao lâu?

Diệp Mặc không kìm chế nổi hỏi.

Tần Niệm Mân im lặng nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh thật muốn biết có thể bay được bao lâu? Cho dù là hư không giữa các Thiên vực không có bất kỳ nguy hiểm nào, chúng ta bay mấy trăm năm có lẽ cũng không đụng đến biên giới được.

- Xa như vậy?

Diệp Mặc hít một hơi lạnh, thiệt thòi cho hắn lúc trước còn cuồng vọng cho rằng mình có thể bay qua được thiên vực. Hóa ra đúng là ếch ngồi đáy giếng, dùng Tiên khí phi hành thượng phẩm cũng phải vô số năm, Thanh Nguyệt của mình, phỏng chừng cả đời cũng không qua được.

Tần Niệm Mân liếc nhìn Diệp Mặc một cái, dứt khoát nói:

- Chúng ra đến Tân Quỳnh Tiên thành ngồi truyền tống trận đến Đồng Thiên vực, rồi lại ngồi truyền tống trận đến Ma Di Thiên vực, từ Ma Di Thiên vực ngồi truyền tống trận đến…

Diệp Mặc chỉ nghe được truyền tống trận đến truyền tống trận, sau đó còn phải phi hành một tháng nữa mới đến được Cung Hoa Thiên vực.

Vậy thì phải đi bao xa? Khoảng cách xa như vậy, Tần Niệm Mân này muốn đến rừng rậm Hắc Lô làm cái gì?

- Vậy cô đến rừng rậm Hắc Lô làm gì?

Diệp Mặc nghĩ đến, liền nghi ngờ hỏi.

- Đây là chuyện riêng, tôi cần phải nói với anh không?

Tần Niệm Mân nhíu mày đáp lại, cô bỗng nhiên cảm thấy mình chọn Diệp Mặc cũng không chính xác lắm. Tên này dường như cái gì cũng không biết, căn bản cứ như một con gà mờ vậy. Chẳng may trước mặt cha mình so sánh với tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia, thì kém quá xa, cha mình chắc chắn cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của mình.

Diệp Mặc dĩ nhiên không phải thằng ngốc, hắn nhìn vẻ mặt của Tần Niệm Mân liền biết được, người con gái này cũng có chút khó chịu rồi. Vốn dĩ hắn còn định nói bóng nói gió nghe ngóng tung tích của ụ đá thứ năm, bây giờ dứt khoát không hỏi đến nữa. Ụ đá đó nếu được bán đấu giá ở hội đấu ở Cung Hoa Thiên, thì sẽ có một ngày nào đó hắn cũng có thể nghe ngóng được. Bây giờ cho dù hắn biết rồi, cũng vô dụng.

Thấy Diệp Mặc không hỏi thăm gì nữa, Tần Niệm Mân cũng không biểu hiện vẻ mặt ra bên ngoài cho Diệp Mặc thấy nữa.

Một tháng sau, Diệp Mặc theo Tần Niệm Mân cùng từ truyền tống trận ở Cung Hoa Thiên bước xuống, sau đó lại ngồi Tiên khí phi hành của Tần Niệm Mân.

Có thể Diệp Mặc không tiếp tục hỏi han gì nữa, khiến Tần Niệm Mân cảm thấy Diệp Mặc có chút bất mãn với mình. Nghĩ đến phải sắp về Cực Kiếm môn, chẳng may khiến Diệp Mặc mang tâm trạng này đến chỗ cha, thì căn bản cũng không cần giả mạo nữa, cũng trực tiếp bị loại bỏ.

Nghĩ đến đây, Tần Niệm Mân bắt đầu thay đổi thái độ của mình, chủ động trò chuyện cùng Diệp Mặc về một số chuyện của Tiên giới và một số quy tắc nữa.

Diệp Mặc đương nhiên rất thích nghe những thứ này, hắn căn bản cũng không hiểu gì về ba mươi ba thiên vực, sự hiểu biết của hắn chỉ giới hạn ở mấy cái tên mà thôi. Còn Tần Niệm Mân xuất thân từ Đại La Tiên môn, kiến thức rộng rãi, những nơi đi qua cũng nhiều, cho nên các loại quy tắc các loại kỳ văn đều có thể hạ bút thành văn được. Khiến Diệp Mặc tăng thêm kiến thức, cho dù hắn biết ý tứ của Tần Niệm Mân, trong lòng cũng không có gì là phản cảm.

Đang lúc Diệp Mặc nghĩ có phải dẫn dắt Tần Niệm Mân nói đến hướng đi mà ụ đá kia hay không, thì Tần Niệm Mân lại chủ động nói đến chuyện này.

- Trước kia tôi chẳng phải nói với anh về hình ảnh của ụ đá mà tôi fghi lại đấy. Cha tôi nói người mua ụ đá đó căn bản không phải người của mười một hạ thiên vực, mà là đến từ trung thiên thậm chí là thượng thiên vực. Hơn nữa tu vi của gã rất cao, cha tôi cho rằng gã ít nhất cũng là Tiên Vương rồi, cho dù là Tiên tông cũng không phải là không có khả năng.

Tần Niệm Mân sau khi nói đến đây, Diệp Mặc đã hiểu người con gái này căn bản bản thân mình cũng không biết tu sĩ mua ụ đá đó là ai. Cô lúc trước nói chỉ có cô và cha cô biết, hoàn toàn là vì lừa mình. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không khỏi cực kỳ thất vọng, hắn lại không thể nào khiến Tần Niệm Mân miêu tả tướng mạo của người đó một chút, chỉ nói móc nói:

- Hóa ra cô cũng không biết người đó là ai, khi tôi bắt đầu nghe cô nói, còn cho rằng cô quả thực biết cao nhân đó là ai cơ?

Tần Niệm Mân vốn dĩ là không có gì nói nên kiếm chuyện nói cho vui, bây giờ nghe thấy lời châm chọc của Diệp Mặc, lập tức chân mày dựng lên phát điên. Bản thân mình có lòng tốt nói cho hắn nhiều thứ như vậy, tên này không cám ơn mình thì thôi, lại còn nói kháy mình, đúng là quá đáng.

Diệp Mặc trong lòng cực kỳ thất vọng, lúc này mới nói móc, sau khi nói xong, hắn cũng biết bất luận là từ góc độ nào cũng không nên nói nửa từ về chuyện của ụ đá kia. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy, tâm tính của hắn vẫn cần phải tôi luyện. Khi tâm tính suy tính hơn thiệt này bức thiết, hắn cần phải hiểu phải che giấu chính mình đi.

Đúng lúc Tần Niệm Mân muốn châm chọc lại một câu, sắc mặt cô lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó cô kéo Diệp Mặc đứng lên mũi thuyền, để Diệp Mặc tiến gần bên cạnh cô hơn.

Thần thức của Diệp Mặc cũng nhìn thấy mấy đường độn quang đến, xem ra là người của môn phái của Tần Niệm Mân đến đón cô.

Mấy đường độn quang nhanh chóng bay đến trước mặt phi thuyền của Tần Niệm Mân, là ba tu sĩ một nam hai nữ.

- Niệm Mân…

Hai nữ tu kia nhìn thấy Tần Niệm Mân đứng trên phi thuyền, lập tức ngạc nhiên lao đến, đồng thời thu hồi pháp bảo phi hành của mình, hạ xuống phi thuyền của Tần Niệm Mân.

- Niệm Mân sư muội, em trở về rồi.

Nam tu kia cũng thu lại pháp bảo phi hành của mình, đến trước phi thuyền của Tần Niệm Mân.

Tần Niệm Mân vui vẻ qua ôm hai nữ tu kia, lại chào hỏi nam tu kia, lúc này mới nhớ ra Diệp Mặc.

- Niệm Mân, hắn là?

Không cần Niệm Mân giới thiệu, một nữ tu mặt trái xoan cũng đã nhìn Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Tần Niệm Mân thoải mái kéo tay Diệp Mặc nói:

- Đây là bạn của em…

Diệp Mặc không đợi Tần Niệm Mân nói tên của mình, chủ động nói:

- Chào hai vị sư tỷ và vị sư huynh này, tôi tên Diệp Mặc.

Diệp Mặc sợ khi Tần Niệm Mân giới thiệu hắn dùng cái tên Húc Thao kia để giới thiệu, dứt khoát nói ra tên của mình trước. Hắn cũng không muốn tùy tiện dùng tên của người khác, gọi tên của mình vẫn thoải mái hơn.

Tần Niệm Mân quả thực định dùng tên của người trong lòng của cô, không ngờ Diệp Mặc lại chủ động giới thiệu tên của mình, lập tức khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại khôi phục lại trạng thái ban đầu nói:

- Đúng vậy, đây là anh bạn Diệp Mặc của em, em dẫn về để cha em xem mặt.

Mặc dù không nói thẳng Diệp Mặc là bạn song tu của cô, nhưng lời này cũng đã chứng tỏ Diệp Mặc chính là người đó.

Nghe thấy lời nói của Tần Niệm Mân, nam tu cùng hai nữ tu kia cũng ới đánh giá Diệp Mặc từ trên xuống dư, nhưng cũng không nhìn ra được chỗ nào khác biệt của Diệp Mặc, thật không biết Tần Niệm Mân ưu tú như vậy tại sao lại kết giao với một người bình thường như này bầu bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui