Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Sau khi Băng Du và Hải Xuyên Vũ đi rồi, thì Diệp Mặc mới tiếp tục khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' theo đúng phương hướng mà phi hành. Đồng thời trong lòng hắn cũng nghĩ đến cái người đáng sợ gọi là Tự Tại Vương kia. Nếu như hắn đứng trước mặt người như vậy, thì hắn khẳng định là Thế giới trang vàng của hắn cũng không thể nào không bị bại lộ được.

Mồ hôi lạnh phía sau Diệp Mặc còn chưa khô, sau khi nghĩ tới những điều kia, thì mồ hôi lại lần nữa xuất hiện dầm dề. Nếu Thế giới trang vàng của hắn bị lộ ra, thì không phải là chỉ có mình hắn phải chết, mà toàn bộ những người có quan hệ cùng với hắn cũng đều sẽ phải chết. Bên trong Thế giới trang vàng có thứ nào không phải là bảo vật nghịch thiên chứ? Một khi bị đại năng nào đó lấy được, thì kẻ đại năng đó sao có thể lưu lại hắn và tất cả những người thân quen của hắn chứ?

Một Tiên Vương đã đáng sợ như vậy rồi, vậy thì Tiên Tôn và Tiên Đế còn đáng sợ như thế nào nữa? Nếu như Lục Chính Quần thăng cấp lên Tiên Vương rồi, vậy thì mình còn có khả năng đối nghịch với y không?

Diệp Mặc thở dài một hơi. Lần này gặp phải Tự Tại Vương cũng không tính là việc xấu, chí ít thì đã giúp cho hắn có một cảnh giác nhất định, khiến hắn hiểu được rằng nếu không tu luyện tới Vị Tiên thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi, không nên mưu đồ đi nắm váy các vị đại năng khác. Cho dù là lần này tới Cực Kiếm Tiên Môn thấy Đại La tiên nhân, cũng là một chuyện nguy hiểm rồi.

Không có vấn đề gì cũng là vì mấy người Tần Bội Phủ không hề có ác ý gì với hắn cả. Một khi đã có ác ý, dùng thần thức rình xem hắn, vậy thì ai biết sẽ có chuyện gì phát sinh chứ?

Quá cuồng vọng và tự đại. Diệp Mặc sau khi tự định nghĩa mấy chữ này cho bản thân, thì liền quyết định sau khi vào Tinh Vực Hỗn Độn không tu luyện tới mức không thể nào thăng cấp nữa thì tuyệt đối sẽ không ra. Tiên Giới rất đặc sắc, không phải là nơi mà một tên Kim Tiên nho nhỏ như hắn có thể đùa chơi được. Cũng may là hắn trước giờ đều chỉ gặp các tiên nhân cấp thấp, không tiếp xúc với kẻ đại năng nào. Bằng không thì không chừng là tất cả bí mật trên người hắn đều bại lộ hết rồi.

Sau khi quyết định bản thân phải nhanh chóng đề thăng tu vi, thì tốc độ phi hành của Diệp Mặc liền được đẩy nhanh. Việc đi Tinh Vực Hỗn Độn của hắn giờ càng lúc càng bức thiết hơn rồi.

...

Trên đỉnh núi của Cực Kiếm Môn. Lúc này thì Tần Niệm Mân đang giống như cô bé phạm lỗi, bộ dạng ngoan ngoãn khoanh tay đứng ở trước mặt một người đàn ông râu dài. Người đàn ông này chính là cha của cô, môn chủ của Cực Kiếm Tiên Môn - Tần Bội Phủ.

- Cậu Diệp Mặc kia có địa vị như thế nào? Con tại sao lại quen biết cậu ta? Cậu ta thực sự là người mà con lựa chọn sao?

Giọng điệu của Tần Bội Phủ không còn hòa khí như khi còn ở trong đại điện lúc trước nữa, thậm chí còn mang theo sự nghiêm khắc.

- Cha, con đều đã nói qua bao nhiêu lần rồi. Người thế nào lại không tin con chứ? Tính tình của hắn chính là như thế, cũng không phải là vì không tôn trọng người. Con cũng đã nói với hắn nhiều lần lắm rồi, nhưng hắn không chịu thay đổi, con cuối cũng cũng không thể không cần hắn nữa.

Tần Niệm Mân không còn cách gì ngoài việc giải thích lại một lần nữa.

Thấy sắc mặt của cha mình hòa hoãn đi đôi chút, thì Tần Niệm Mân liền tranh thủ kể lại việc mình làm sao quen biết với Ngạn Húc Thao kể lại một lần:

- Trước đây con đã gặp được hắn khi hắn đang bầy bán đan dược ở Hải Lan tiên thành...

Một lúc sau, Tần Niệm Mân mới kể xong câu chuyện, thì Tần Bội Phủ mới gật đầu:

- Cái cậu Diệp Mặc kia tính tình tuy rằng không đủ ổn trọng, nhưng có thể thắng được đệ tử của Công Tôn Ân, xác thực là một nhân tài. Hiện tại cậu ta cũng đã là Tiên đan sư tam phẩm rồi, thành tựu sau này không chừng là sẽ ngày càng cao hơn. Cho nên, Niệm Mân, chính con cũng phải nỗ lực hơn nữa, không thể cứ chạy đông chạy tây mãi được, nhất định phải mau chóng thăng cấp tới Huyền Tiên. Sau đó trùng kích lên tu vi Đại tiên...

- Cha...

Nghe được cha mình nói muốn cho mình bế quan, thì Tần Niệm Mân liền có chút mất hứng:

- Kỳ thực hắn cũng chỉ là may mắn mới thắng được tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia mà thôi. Nếu như lại luyện chế một lò đan dược nữa, thì không chừng là hắn sẽ thua mất.

- Ồ, vậy ý của con là cậu ta không bằng Công Tôn Chỉ Ngọc sao?

Tần Bội Phủ nghi hoặc.

- Không phải, con không phải có ý như vậy, ý của con là thành tựu của hắn sau này nhất định là sẽ cao hơn Công Tôn Chỉ Ngọc.

Cô tưởng rằng cha hiểu lầm ý của mình, nên lập tức xua tay nói.

Tần Bội Phủ bỗng nhiên nói một cách nghiêm túc:

- Lai lịch của cậu ta con nhất định phải điều tra rõ ràng. Sau khi cậu ta thắng Công Tôn Chỉ Ngọc, thì ta cũng đã suy nghĩ lại một chút. Chuyện này nhìn thì giống như là may mắn, nhưng kỳ thực cũng có khả năng là cậu ta cố ý để cho nó trở nên ‘may mắn’ như vậy. Bởi vì nó quá mức trùng hợp, cho nên nếu như thật sự là do cậu ta cố ý làm như vậy, thì quả thực là cậu ta quá mức đáng sợ. Người như thế, nếu muốn kết thân, thì nhất định phải hết sức cẩn thận, nhất định phải biết rõ ý của của cậu ta trước.

Tần Niệm Mân có chút buồn cười:

- Cha, người yên tâm đi, người này từ đâu tới, làm cái gì thì con đều biết rất rõ ràng. Hắn tuyệt đối không phải là cố ý làm ra vẻ ‘may mắn’ như thế đâu, mà thực sự là may mắn đấy...

Tần Niệm Mân nói tới đây, thì bỗng nhiên cảm giác được có điều không đúng. Người mà lúc này cô đang nói tới là Diệp Mặc mà. Tuy rằng lai lịch của Diệp Mặc cô cũng hiểu rõ, nhưng Diệp Mặc cùng cô lại không có chút quan hệ nào. Cô hẳn là phải quan tâm tới Ngạn Húc Thao mới đúng. Nhưng hiện giờ Ngạn Húc Thao đang ở Tinh Vực Hỗn Độn, cô đâu có thể biết được tin tức gì? Ngày trước cùng Ngạn Húc Thao du sơn ngoạn thủy, cô cũng không hề hỏi xem Ngạn Húc Thao tới từ đâu.

Tần Bội Phủ thì lại không hề để ý tới cách suy nghĩ của Tần Niệm Mân, chỉ gật đầu rồi hỏi tiếp:

- Xác thực là thế, vì cho dù là cố ý, thì cũng không phải là khả năng lớn. Con lấy đi của ta một tờ 'Liệt không phù', có phải là cấp cho cậu ta để cậu ta đi Tinh Vực Hỗn Độn không?

- Vâng thưa cha.

Lần này Tần Niệm Mân không hề dấu diếm, bởi vì Ngạn Húc Thao đã ở Tinh Vực Hỗn Độn rồi, chính mình thừa nhận thì cũng không có vấn đề gì.

Dừng lại một chút, thì cô lại sợ cha mình tiếp tục hỏi, nên liền nhanh chóng nói trước:

- Hắn nói rằng muốn nhanh chóng thăng cấp tới Kim Tiên hậu kỳ nữa đấy.

Tần Bội Phủ gật đầu:

- Tốt lắm, có nghị lực, có lòng tranh đấu, lại là một Tiên đan sư. Niệm Mân, con chọn cái cậu Diệp Mặc này, ta cảm thấy rất khá. Tính cách tuy rằng không đủ ổn trọng, nhưng nó cũng không phải là cái quá trọng yếu

Trong lòng Tần Niệm Mân âm thầm buồn cười. Nghĩ tới việc Ngạn Húc Thao so với Diệp Mặc còn mạnh hơn, đến lúc đó sau khi Ngạn Húc Thao ra khỏi Tinh Vực Hỗn Độn, thì không biết cha mình còn phải tán dương như thế nào nữa?

...

Viễn Tinh Ổ.

Ở đây không phải là một cái bến tầu, cũng không phải là một tòa thành hay tiên trấn nào. Ở đây chỉ là một cái quảng trường lớn, còn có vô số những cửa hàng ở xung quanh.

Cái quảng trường này khác với các quảng trường khác ở chỗ toàn bộ nơi này đều được bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mờ, thần thức căn bản là không thể nào quét vào được. Xác thực là như một mảnh hư không vậy. Đương nhiên nếu là hư không, thì không thể nào mở cửa hàng để buôn bán được.

Dọc theo quảng trường đã có rất nhiều tu sĩ đang bàn luận với nhau, hoặc là rảnh rỗi trò truyện trong các hàng vỉa hè.

Ở giữa quảng trường có một cái truyền tống trận rất lớn, thỉnh thoảng lại có tu sĩ được truyền tống từ trong truyền tống trận ra. Những tu sĩ mới tới này cũng đều giống như những người khác, dừng chờ dọc theo quảng trường, hoặc là đi tìm kiếm tiểu đội để gia nhập.

Bởi vì bất cứ ai tới đây cũng biết, nơi này chính là lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, mà tất cả bọn họ hầu hết đều muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn để thí luyện.

Đây chính là quảng trường gần nhất đi thông tới Tinh Vực Hỗn Độn tại Cực Phong Thiên. Ngoại trừ những người chủ động tới đây để mở cửa hàng buôn bán ra, thì những tu sĩ còn lại tới Viễn Tinh Ổ ở Cực Phong Thiên này đều là vì muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn.

Những người này không lập tức đi, là bởi vì bọn họ muốn tìm cho tổ đội của mình đủ quân số. Sau đó mới cùng nhau tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn. Nhiều người cùng tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì chỗ tốt càng nhiều. Thứ nhất là vì nếu có nhiều người đi cùng nhau, thì trên đường dù có gặp phải lốc xoáy hư không, hoặc là yêu thú hư không, thì cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau. Thứ hai là sau khi tới khu vực rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn, thì cần phải có rất nhiều người cùng nhau thi triển 'Liệt không phù', mới có thể có được nhiều cơ hội phá mở không gian tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn.

Nếu như chỉ có một người tới khu vực rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn, thì cho dù là có 'Liệt không phù' cũng chưa chắc đã vào được Tinh Vực Hỗn Độn. Điểm này thì Diệp Mặc không biết, Tần Niệm Mân cũng không nói cho hắn biết. Cũng không phải là cô cố ý không nói, mà là vì trước đó đã có không ít người đi tới Tinh Vực Hỗn Độn trước rồi. Hiện tại tu sĩ nào thuộc mười một Hạ Thiên Vực thì đều phải từ Cực Phong Thiên mà đi, sau đó tụ kết lại ở Viễn Tinh Ổ. Cho nên Diệp Mặc có thể tùy tiện mà đi tới, cũng có thể gặp được rất nhiều tu sĩ cùng chung chí hướng. Đương nhiên còn có một điều, chính là bản thân của cô cũng chưa từng đi vào Tinh Vực Hỗn Độn.

Có một số người đã thành lập xong tổ đội của mình, dưới sự chỉ dẫn của đội trưởng liền nhanh chóng làm quen sau đó chạy ào tới một bên trên cái quảng trường đầy sương mù kia, rất nhanh đã biến mất trong hư không mờ ảo rồi. Những tu sĩ tới sau cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm cho mình một tiểu đội thích hợp, rất nhiều người muốn cho thực lực của tổ đội mình mạnh mẽ hơn, thậm chí còn giơ lên cả chiêu bài quảng cáo, trực tiếp ghi rõ ra là tổ đội của mình cần tu sĩ có tu vi như thế nào, pháp bảo phi hành là đẳng cấp gì thì mới được tham gia...

...

Còn Diệp Mặc thì vì nhờ tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã nhanh hơn trước, hơn nữa 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại là do hắn tự mình luyện chế, cho nên tốc độ còn hơn cả loại pháp bảo phi hành tiên khí trung phẩm bình thường. Vốn là cần phải mười ngày thì mới tới được truyền tống trận của Cung Hoa Thiên, nhưng hắn chỉ mất thời gian năm ngày thì đã đến rồi.

Sau khi tới truyền tống trận của Cung Hoa Thiên, thì Diệp Mặc trước tiên liền thông qua truyền tống trận đi tới Viễn Tinh Ổ của Cực Phong Thiên.

Sau khi được truyền tống trận truyền tống tới Viễn Tinh Ổ, thì Diệp Mặc cũng có chút say say. Cái truyền tống trận này truyền tống với khoảng cách cực kỳ xa, khiến cho cả hắn cũng cảm giác được có chút choáng váng. Hắn cũng có thể bố trí được truyền tống trận, nhưng loại truyền tống trận như thế này, thì hắn ngay cả một cái trận kỳ cũng không thể luyện chế nổi.

- A, vì sao hắn cũng tới? Người này không phải là muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ?

Hải Xuyên Vũ lập tức nhìn thấy Diệp Mặc. Bởi vì tiểu đội của họ còn chưa đủ người, mà sư muội Chân Băng Du của y thì lại không muốn gia nhập, nên y không thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý đặt về phía truyền tống trận.

Không ngờ y lại thấy Diệp Mặc đi ra từ truyền tống trận khiến cho y cảm thấy rất thất vọng.

Chân Băng Du cũng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, cô cũng không hiểu tại sao Diệp Mặc lại phải tới chỗ này, hắn không phải là có việc gấp cần làm sao? Lẽ nào việc gấp của hắn chính là đi tới Tinh Vực Hỗn Độn? Cho dù là muốn đi Tinh Vực Hỗn Độn, thì một tên tu sĩ tu vi Kim Tiên sơ kỳ như hắn sao có thể đi được? Kim Tiên sơ kỳ mà muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì khác nào đi chịu chết.

Thần thức của Diệp Mặc quét một chút tại quảng trường, rồi dừng lại ở ba chữ ‘Viễn Tinh Ổ’ rõ ràng ở giữa quảng trường.

Tu sĩ ở trên quảng trường rất nhiều, Diệp Mặc cũng rất nhanh đã phát hiện rằng tu vi của hắn ở đây là thấp nhất. Cho dù là các tu sĩ bầy bán hàng vỉa hè, thì chí ít cũng đã là tu vi Kim Tiên hậu kỳ rồi. Rất nhiều tu sĩ đứng ở trên quảng trường đã đạt tu vi Huyền Tiên rồi, cũng có một số là tu vi Kim Tiên hậu kỳ và Kim Tiên viên mãn, nhưng không có một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ nào cả, lại càng không cần phải nói tới Kim Tiên sơ kỳ như hắn.

Một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ như hắn thì ở Hắc Lô trấn cũng không có gì nổi bật, nhưng ở nơi này thì lại giống như là ‘Hạc giữa bầy gà vậy’.

Hóa ra là tu vi của ta thuộc loại thấp nhất. Diệp Mặc không biết phải nói gì, chỉ sờ sờ mũi. Thần thức của hắn cũng đồng thời quét tới Chân Băng Du và Hải Xuyên Vũ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ tới bắt chuyện.

Từ sau khi rời khỏi Cực Kiếm Môn, thì hắn đã không còn bất cứ quan hệ nào với Cực Kiếm Môn nữa rồi. Diệp Mặc đi tới trước mặt một tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn rồi ôm quyền nói:

- Anh bạn, xin hỏi nơi này có phải là nơi để đi vào Tinh Vực Hỗn Độn hay không?

Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia nhìn Diệp Mặc một chút, sau đó lập tức gật đầu:

- Không sai, nơi này chính là Viễn Tinh Ổ. Nếu muốn đi tới Tinh Vực Hỗn Độn, thì chính là phải đi từ nơi này.

- Làm thế nào để tiến nhập vào Tinh Vực Hỗn Độn?

Diệp Mặc lại hỏi thêm một câu.

Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia cũng không chú ý, vì rất nhiều tu sĩ đều là lần đầu tiên tới đây, không biết gì thì cũng là chuyện thường. Điều không bình thường duy nhất chính là tu vi của người trước mặt đang hỏi mình quá thấp mà thôi. Y chỉ chỉ vào chỗ màn sương mù mờ mờ ở Viễn Tinh Ổ rồi nói:

- Đi vào từ bên đó, sau đó trực tiếp phi hành nửa tháng đến một tháng, là có thể tới được rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn rồi. Ở khu vực rào cản này, thì mọi người sẽ phải cùng nhau kích phát 'Liệt không phù', phá vỡ không gian lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì mới có thể tiến vào được.

- Đa tạ anh bạn.

Diệp Mặc tranh thủ cảm tạ một câu, sau đó lập tức đi tới trước cái màn sương mù lượn lờ kia

Tu sĩ Kim Tiên vừa rồi chỉ đường cho Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc làm như vậy thì nhất thời liền ngây dại, tự mình lẩm bẩm:

- Hắn sẽ không phải là định một mình tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui