Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Anh chính là Mạc Ảnh của Tông Phiêu Thiên? Quan Phi Kiếm tôi nhớ anh rồi, tôi tin sau này chúng ta còn gặp lại nhau đấy. Không ngờ chỉ là Tông Phiêu Thiên, còn có người như anh.

Một Huyền Tiên viên mãn mặc đồ trắng bước đến trước mặt Diệp Mặc, ngữ khí lạnh lùng, thần thái ngạo nghễ nhìn Diệp Mặc nói. Sát khí trên người cũng cùng lời nói mà tăng cao, một số Huyền Tiên có tu vi thấp lập tức tránh ra, nếu không đều có chút không thoải mái.

Diệp Mặc nhíu mày, hắn biết rõ Tiên vương Hách Dịch gây thêm thù oán cho hắn, nhưng hắn cũng không sợ, chỉ có điều tên Quan Phi Kiếm này là có ý gì? Mình chẳng lẽ lại đắc tội với người này?

Hắn đương nhiên không biết mình đã lấy đi ngôi vị hạng nhất của Quan Phi Kiếm, Quan Phi Kiếm thua đương nhiên trong lòng không thoải mái. Gã cho rằng mình sở dĩ thua trận, không phải gã không so được với Diệp Mặc, mà là gã không nên hợp đội, nếu như gã không có đội, một mình gã còn lấy được điểm cao hơn.

- Tôi cũng là người của Tông Phiêu Thiên, Tông Phiêu Thiên tại sao lại không thể đứng đầu được?

Từ Ki nghĩ tới câu nói lúc trước Diệp Mặc nói trong Thất Luyện tháp, không ngờ lại chủ động bước ra nói lại câu nói ngày trước của Diệp Mặc lại lần nữa, chỉ có điều ông đây đã đổi thành tôi mà thôi.

- Anh là thứ gì? Có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?

Khí thế trên người Quan Phi Kiếm đột nhiên dâng cao, sát cơ khủng bố trực tiếp hướng về phía Từ Ki.

Từ Ki trong lòng cũng biết rõ tu vi của mình, mặc dù gã đứng thứ chín trong Huyền bảng của Tông Phiêu Thiên, nhưng gã tin rằng cho dù đối diện với Âu Dương Nghi, gã cũng có thể đánh bại được, nhưng đối mặt với người có sát cơ đáng sợ như Quan Phi Kiếm này, gã không ngờ lại có cảm giác run sợ, thậm chí còn không kìm chế được rút thanh kiếm dài sau lưng mình ra.

Diệp Mặc bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người cũng tăng vọt, sát cơ sắc bén của Quan Phi Kiếm này lập tức cũng thu lại, Quan Phi Kiếm sắc mặt đại biến, nhưng cũng không lùi về phía sau.

Không đợi Quan Phi Kiếm nói gì, Diệp Mặc cũng đã chủ động nói:

- Anh là cái thá gì? Có tư cách gì đứng trước mặt tôi?

Quan Phi Kiếm sắc mặt lạnh lùng, dường như vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc là gã cũng không ra tay, ngược lại lại lạnh giọng nói:

- Được, có khí phách đấy.

Nói xong Quan Phi Kiếm không ngờ lại quay người rời đi, không có chút ý nào đứng lại cãi vã với Diệp Mặc nữa. Diệp Mặc cũng biết tên này không phải là sợ hắn, mà là vì trên quảng trường này không thể nào đánh nhau thực sự được.

- Tôi là Từ Ki, cám ơn anh Mạc hai lần ra tay. Lần trước, Từ mỗ còn chưa kịp cám ơn anh Mạc.

Diệp Mặc thấy Diệp Mặc giải vây cho gã, đuổi được Quan Phi Kiếm đi, trong lòng cũng vô cùng kích động, cố ý đến trước mặt Diệp Mặc cám ơn. Gã biết, vừa nãy nếu như Diệp Mặc không ra tay, cuối cùng chắc chắn gã cũng sẽ rút thanh kiếm dài kia ra. Một khi có pháp bảo được rút ra trên quảng trường, thì người cuối cùng bị mất mặt chính là Tông Phiêu Thiên.

- Không cần khách khí, chúng ta đều đến từ Tông Phiêu Thiên, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.

Diệp Mặc ôm quyền cười nói, Từ Ki này cũng không tệ, là một trong hai Huyền Tiên hắn thấy tương đối được. Còn có một người nữa chính là Mang Dũng có dấu đỏ trên trán. Diệp Mặc chắc rằng Mang Dũng còn lợi hại hơn Huyết Y Tiên, bây giờ gã cũng có một suất rồi, Mang Dũng đó muốn vào trong Vấn Đạo các, hai vòng sau chắc chắn cũng sẽ không bảo thủ như vòng một.



Tiên vương Hách Dịch thấy phần đông thần thức không có thiện cảm hướng về phía Diệp Mặc, thậm chí Quan Phi Kiếm còn chủ động tìm đến Diệp Mặc, biết vòng thứ ba của Vấn Đạo đại hội này, có tên này là chịu được.

Ông ta lại lần nữa hạ tay xuống nói:

- Top 30 đội của vòng thứ nhất còn lại 152 người. 152 người này sẽ tham gia vòng thi thứ hai của đại hội. Vòng thứ hai và thứ ba của Đại hội Vấn Đạo đều trên quảng trường Vấn Đạo, thời gian thi đấu là giờ thìn ba ngày sau.

Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng vòng thi đấu thứ hai và thứ ba sẽ tiếp tục, tại sao còn phải đợi ba ngày sau? Trước khi tới hắn còn chưa nghe thấy tin này.

- Anh Mạc Ảnh, lúc trước cám ơn anh cứu giúp. Nếu không chúng tôi đến Top 30 cũng không lọt vào được, căn bản không có tư cách tham gia vòng đấu thứ hai.

Tử Vũ tiên tử cũng bước đến cám ơn Diệp Mặc.

Đi cùng Tử Vũ tiên tử còn có Từ Ki cũng bước đến cám ơn Diệp Mặc, lúc trước thấy Huyết Y Tiên bước đến, hai tên Huyền Tiên thừa cơ bóp nát ngọc bài chạy thoát không đến, đoán chừng là do ngại.

- Không có gì, chỉ là tiện thể mà thôi.

Diệp Mặc nói xong lúc này mới phát hiện ra ba vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên cũng đã dắt tay nhau đến, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

- Ha ha, Mạc Ảnh anh làm tốt lắm, đến tôi cũng không nhìn ra, không ngờ lại lấy được hạng nhất, tốt, tốt, tốt…

Trung Châu Tiên vương bước đến nói ba chữ tốt đầu tiên.

Diệp Mặc thấy Trung Châu Tiên vương cũng là từ đáy lòng mà khen mình, vội nói:

- Mạc Ảnh bái kiến ba vị Tiên vương tiền bối.

- Ở đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta ra chỗ khác nói.

Khải Phong Tiên vương cười nói. Tâm trạng của y rất tốt, trận đấu đã qua, vòng thứ nhất của đại hội Vấn Đạo cũng là thi đấu theo đội, nếu như Tông Phiêu Thiên vận khí tốt, thì cũng có thể có thêm một đội tiến vào vòng tiếp theo. Nhưng lần này lại có ba tiểu đội tiến vào vòng tiếp theo, mặc dù có một đội chỉ có một mình Mạc Ảnh, nhưng thực lực của tên Mạc Ảnh này cũng rất mạnh.



Tiên tức lâu của Tông Phiêu Thiên trong Nặc Y Tiên thành, mặc dù có rất nhiều người bị loại rồi, nhưng khí thế vẫn như cũ. Dù sao lần này Tông Phiêu Thiên có ba đội vào Top 30, cái này mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ít.

Trong phòng họp tạm thời của Tiên tức lâu của Tông Phiêu Thiên, ba vị Tiên vương bây giờ vẫn còn có chút kích động. Nhưng những người có thể đến phòng họp cũng không nhiều, ngoài Diệp Mặc ra, còn có tiểu đội của Từ Ki và Tử Vũ tiên tử. Đội thứ ba Diệp Mặc cũng không đoán sai, chình là đội của Mang Dũng.

- Lần này biểu hiện của Tông Phiêu Thiên vực rất tốt, chẳng những Mạc Ảnh đứng thứ nhất, hơn nữa còn có ba đội tiến vào Top 30. Tuyệt, rất tuyệt.

Khải Phong Tiên vương cũng đã gác chuyện nghi ngờ Diệp Mặc sang một bên.

Tông Phiêu Thiên tổng cộng có năm mươi người tham gia, bây giờ lại có mười mấy người được tiến vào vòng thứ hai, gã làm sao lại không vui mừng được. Cái cảm giác được nhiều Tiên vương chúc tụng, cái này cũng là chuyện trước giờ gã chưa từng được trải qua. Đại hội Vấn Đạo lúc trước bọn họ cũng chỉ có thể không ngừng đi chúc mừng người khác, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng không thể không kìm nén sự bực bội trong lòng mà đi chúc mừng người khác.

- Lần đại hội Vấn Đạo này đúng là rất tuyệt, các anh nói xem mình tiến vào tầng thứ mấy? Còn tình hình cụ thể thế nào nữa.

Trung Châu Tiên vương tâm trạng cực tốt, nói chuyện lại càng như mộc xuân phong, lúc trước không thích nói chuyện, bây giờ ngược lại ông lại là người nói chuyện nhiều nhất.

Tử Vũ tiên tử ngay lập tức đứng ra nói:

- Đội chúng tôi gặp đội Huyết Y Tiên trong tầng thứ ba, hai người trong đó cũng bóp nát ngọc bài tạm thời ra khỏi Thất Luyện tháp. Khi bốn người chúng tôi chuẩn bị đấu chiến với Huyết Y Tiên, thì gặp Mạc Ảnh sư huynh, Mạc Ảnh sư huynh cứu chúng tôi. Rồi sau đó Mạc Ảnh sư huynh còn ép Huyết Y Tiên ra khỏi Thất Luyện tháp, chúng tôi mới có thể tiếp tục ở lại tìm kiến trong Thất Luyện thạch, cuối cùng khi Thất Luyện tháp chuẩn bị đóng cửa, chúng tôi vào được tầng thứ tư, nhưng sau khi vào đó mới được nửa ngày, thì đã bị truyền ra ngoài rồi.

- Ồ.

Khải Phong Tiên vương không ngờ Diệp Mặc còn cứu mấy người Tử Vũ tiên tử. Ngược lại lại kinh ngạc liếc nhìn Diệp Mặc, rồi gật đầu không nói gì. Sau đó gã hướng ánh nhìn sang một số Huyền Tiên đang đứng cách đó không xa hỏi:

- Trước khi đồng đội của các anh chưa đi, thì đã đi rồi?

Hai gã Huyền Tiên kia sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Khải Phong Tiên vương không đợi hai người này nói gì, lại khua khua tay nói:

- Hai người các anh ra ngoài đi, vòng tiếp theo không cần tham gia nữa.

- Vâng…

Hai gã Huyền Tiên căn bản cũng không dám nói nửa lời, ngay lập tức cúi đầu rời khỏi.

Diệp Mặc ngược lại lại có chút thích thú với Khải Phong Tiên vương này, cái tên còn chưa bắt đầu đánh, đã bỏ rơi đồng đội của mình, cho dù là hắn cũng coi thường. Cho dù anh muốn bỏ trốn, cũng phải đợi bên này thực sự không kiên trì nổi nữa. Huống chi đội đó cũng là mọi người quen biết nhau mới lập nên chung nhóm, không phải là đội của những người bằng mặt không bằng lòng.

Đội trưởng của đội Mang Dũng cũng không phải gã, mà là một người khác tên Dư Lai, là người đứng thứ ba trên Huyền bảng Tông Phiêu Thiên. Tử Vũ tiên tử sau khi nói xong, gã vội nói tiếp:

- Chúng tôi cũng đến được tầng thứ tư rồi, ở tầng thứ tư cũng gặp một con Tiên yêu thú cấp bốn, Mang Dũng và chúng tôi lạc nhau, may là Mang Dũng vẫn nấp ở tầng thứ tư, cũng không gặp chuyện gì.

- Đúng vậy, tôi vẫn ở lại tầng thứ tư tìm được năm miếng Thất Luyện Thạch bốn màu.

Mang Dũng vội vàng bước đến khom người nói.

Diệp Mặc lập tức biết tên này nói láo, Mang Dũng rõ ràng lên tầng thứ năm, đồng thời trong lời nói của gã, Diệp Mặc biết tên này chắc hẳn không lên tầng thứ sáu.

Khải Phong Tiên vương gật đầu nói:

- Được, lần này biểu hiện của các anh tôi rất hài lòng. Vòng thứ hai này tạm thời hoãn lại ba ngày, sau ba ngày, bất luận là nguyên nhân gì, các anh đều không được tùy tiện ra ngoài.

Khải Phong Tiên vương vừa nói xong, đám người đều hiểu ra. Vòng thi đấu thứ hai này ba ngày sau bắt đầu, không ngờ là tạm thời hoãn lại. Khải Phong Tiên vương mặc dù không nói rõ, nhưng ngữ khí dường như cũng rất không hài lòng với kết quả vòng thi đấu đầu tiên của Nguyễn Nhạc Thiên.

- Được, các anh ra ngoài trước đi, Mạc Ảnh ở lại.

Khải Phong Tiên vương gật đầu, yêu cầu những người còn lại rời khỏi phòng họp, chỉ một mình Diệp Mặc ở lại.

- Mạc Ảnh, lúc trước khi tôi gặp anh trong Cổ Lận Tiên thành, liền biết anh là người không tầm thường. Lúc đó anh dường như có chút sợ sệt tôi nhỉ? Sau đó anh cũng lộ ra chút sợ hãi rụt rè, có phải là sợ ba người chúng tôi không?

Sau khi đám người đi khỏi, Hòa Hoàn tiên vương trực tiếp chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc biết rõ cục dện này bất luận thế nào hắn cũng phải đối diện. Chỉ cần hắn lọt vào Top 10, thì sẽ có một câu hỏi như này.

- Vâng, tiền bối, tôi không phải là người của Tông Phiêu Thiên, vì muốn tiến vào Thanh Lôi Tiên Tuyền tu luyện, nên mới có chút lo lắng.

Diệp Mặc dứt khoát trả lời, ngữ khí cũng kiêu ngạo, chứ không sợ hãi rụt rè như lúc trước nữa.

Bây giờ đội của hắn đứng thứ nhất, nắm trong tay ba suất, lúc này cũng không cần lo lắng ba Tiên vương đối xử với hắn như nào nữa? Một khi tiến vào Vấn Đạo các, thì hắn cũng không còn liên quan gì đến Tông Phiêu Thiên nữa rồi.

Quả nhiên Diệp Mặc nghĩ không sai, Hòa Hoàn Tiên vương chỉ là sau khi hỏi câu này, liền cười nói:

- Ha ha, thực ra phải là Tông Phiêu Thiên chúng tôi cám ơn anh mới đúng, bản lĩnh này của anh thì bất kỳ một Thiên vực nào cũng có thể tham gia được? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tông Phiêu Thiên chọn ra Top 50 người cũng không có bất kỳ gian lận gì bên trong, không giống như những thiên vực khác. Đúng rồi, nữ tiên xinh đẹp đi cùng anh đâu rồi? Nếu như cô ấy cần giúp đỡ gì, có thể đến tìm tôi.

Rõ ràng Hòa Hoàn Tiên vương cũng biết chuyện Chân Băng Du không có Tiên nguyên, nên mới nói ra câu này.

- Đó là sư tỷ của tôi, bây giờ cô ấy đang bế quan. Cám ơn tiền bối đã quan tâm, nếu như cần tiền bối giúp đỡ, vãn bối nhất định thỉnh giáo.

Diệp Mặc vội vàng nói lời cám ơn.

Khải Phong Tiên vương cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của Diệp Mặc, trong lòng thầm khinh bỉ thiên vực ép Diệp Mặc ra ngoài kia, thiên tài như này không ngờ ép đến một thiên vực khác, quả thực đúng là não tàn. Gã mỉm cười hỏi:

- Anh lấy được hơn ba trăm điểm, chắc hẳn đến tầng cao của Thất Luyện tháp rồi đúng không? Anh đến được tầng thứ mấy trong Thất Luyện tháp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui