- Đường Bắc Vi, lá gan của cô cũng không nhỏ nhì, không ngờ lại dám ở cũng gã đàn ông khác, lại còn dám thân mật như thế
Một gã sinh viên mặc bộ đồ đen rút điện thoại ra, lạnh lùng nhìn Đường Bắc Vi nói, nói xong câu đó, lập tức bấm số, giống như đang báo cáo việc gì cho ai đó.
Lúc này không chỉ gã sinh viên này, thậm chí mấy chục sinh viên nam nữ khác đều nhìn chằm chằm Đường Bắc Vi để xem náo nhiệt, trong mắt không phải là thương hại thì là đồng tình, thậm chí trong đó còn có ánh mắt không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh này, thậm chí có mấy nữ sinh đa sầu đa cảm đang thầm lo lắng cho Diệp Mặc, tuy rằng bây giờ đang ở cùng Đàn Đô đệ nhất mỹ nữ rất là vui vẻ, nhưng hậu quả của việc này hắn cũng không thể gánh được, hơn nữa nam sinh này lại còn rất đẹp trai nữa chứ.
- Khiêm Hòa đại ca, hiện tại Đường Bắc Vi đang ôm ấp một nam sinh khác... đúng thế, ngay tại phòng học trước kia.
Nói xong gã cúp máy, nhìn Diệp Mặc cười lạnh, từ từ đi tới.
- Thằng nhóc con, đàn bà mà Khiêm Hòa đại ca đặt trước mà mày cũng dám tán tỉnh?
Gã vừa nói xong, thì sau lưng lại đến hai gã nam sinh.
Hai gã này cùng nam sinh gọi điện thoại kia liếc nhau ra hiệu, sau đó một trái một phải và gã nam sinh kia bao vây Diệp Mặc và Đường Bắc Vi lại.
- Trước tiên không cần để ý đến Đường Bắc Vi, cứ đánh gãy chân thằng này rồi nói tiếp.
Gã nam sinh đến trước nói với hai gã nam sinh bao vây hai bên trái phải.
Không ngờ lại xem em mình như đồ vật, chỉ cần có người tiếp xúc với em mình, không cần hỏi nhiều, trước tiên cứ đánh gãy chân, bá đạo như thế, Diệp Mặc trong lòng nổi lên sát tâm.
- Đợi chút...
Đúng lúc mấy gã nam sinh đang định ra tay, thì nữ sinh tên Tiểu Kỳ chạy đến kêu lên.
Gã nam sinh lúc trước gọi điện thoại lập tức ngừng lại, nhìn nhìn Tiểu Kỳ nói:
- Chị Kỳ, đây là do Khiêm Hòa đại ca phân phó, tốt nhất chị đừng nhúng tay vào, nếu không... Truyện được tại
Sắc mặt nữ sinh tên là Tiểu Kỳ biến đổi, rõ ràng biết Khiêm Hòa là loại người gì, hơn nữa đối với gã còn rất là kiêng kị, nhưng cô vẫn nói với Diệp Mặc:
- Không ngờ cậu lại có quan hệ với Đường Bắc Vi, khẩn trương rời xa cô ta, sau đó nói xin lỗi rồi rời khỏi đây, nếu không xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không cảnh tỉnh với cậu.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Kỳ:
- Tránh ra, đừng có chọc tôi, nếu không thì cô tôi cũng đánh.
Đối với cô gái này, Diệp Mặc không có chút thiện cảm nào.
Tiểu Kỳ rốt cuộc cũng không chịu được thái độ của Diệp Mặc đối với mình, sắc mặt tái đi, định nói gì nhưng cuối cùng lại không nói ra, nhưng cũng đứng sang một bên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Thấy nữ sinh tên Tiểu Kỳ tránh ra, Diệp Mặc nhìn qua anh bạn vừa rồi gọi điện thoại luôn mồm kêu Khiêm Hòa đại ca, chậm rãi nói:
- Vừa rồi là mày muốn đánh gãy chân tao?
- Đúng thế, nhưng bây giờ không phải là đánh gãy chân nữa, mà tay mày cũng phải đánh gãy.
Gã nam sinh nói xong lập tức xông lên, nắm tay giơ lên định đấm vào mặt Diệp Mặc.
Hai gã nam sinh bên trái phải cũng đồng thời xông lên, hơn nữa hai chân còn đá về phía hai chân của Diệp Mặc. Rất rõ ràng đây không phải bọn họ lần đầu đánh nhau, phối hợp rất là ăn ý.
Đường Bắc Vi nằm trong lồng ngực của Diệp Mặc còn chưa có phản ứng, Diệp Mặc đã nhảy lên, đồng thời chân đá ra.
Một cước này của Diệp Mặc nhìn thì giống như xuất ra cuối cùng, nhưng hắn sau khi đá văng tên bên trái, lại tiếp tục đá trúng cổ tay tên trước mặt, hơn nữa còn chưa dừng lại, tiếp theo lại đá trúng chân trái của tên bên phải.
Đúng lúc ba người kia bị Diệp Mặc đá thành một đống, Diệp Mặc mới ôm Đường Bắc Vi hạ xuống, vừa hay xoay đúng một vòng 360 độ, mà ba gã này đến gấu áo của Diệp Mặc cũng chưa chạm vào được.
- Đẹp trai quá...
Có một số sinh viên thầm kêu lên, một cước đá trúng ba người hơn nữa còn ôm một người trên không trung xoay tròn, cái này quả thật quá giỏi.
Nữ sinh tên Tiểu Kỳ ngây ngốc nhìn Diệp Mặc, lúc này cô mới nhớ ra vừa rồi Diệp Mặc rời đi, cô không hề phát hiện ra, trong mắt của cô lập tức sáng lên, cô có một cảm giác, nam sinh đẹp trai trước mặt không phải là người bình thường.
Đường Bắc Vi nhìn ba gã nam sinh bị Diệp Mặc đá không nói gì, cũng không kinh ngạc, cô biết bản lãnh của anh mình, đến người cũng giết qua, thì có coi ba sinh viên này ra gì.
Diệp Mặc đi tới, cúi đầu nhìn ba gã nam sinh nằm một chỗ, nói:
- Vừa rồi mày nói muốn đánh gãy chân tay tao đúng không.
- Đúng vậy, thằng nhóc mày đừng tưởng biết tý võ vẽ thì có thể càn rỡ, đắc tội với Khiêm Hòa đại ca thì cho dù mày muốn chết cũng không được, không ngờ dám cướp đàn bà của Khiêm Hòa đại ca, mày chán sống rồi..., A...,...
Đoạn phía sau gã đã không thể nói tiếp, bởi vì Diệp Mặc đã dẫm chân lên miệng gã.
Một cước này của Diệp Mặc có thể đá vỡ đầu gã, nhưng trước nhiều sinh viên như thế, hắn cũng không dám làm như vậy, chỉ là đã dẫm gẫy hết răng của gã kia, trong miệng đầy máu tươi.
Gã nam sinh này không ngờ Diệp Mặc ra tay độc ác như thế, không ngờ còn dám động thủ.
Nhưng càng làm cho gã không ngờ là, phía sau càng độc hơn, Diệp Mặc nhấc chân lên sau đó liên tục dẫm xuống, âm thanh "rắc rắc" liên tục vang lên, làm cho người nghe cảm thấy thảm thiết vô cùng, chỉ trong nháy mắt, không ngờ Diệp Mặc đã dẫm nát chân của ba gã.
Những sinh viên đứng xem ở xung quanh đều trợn mắt há mồm, người này nhìn thì rất là ôn hòa, nhưng đến khi động thủ thì quá độc ác, không những đánh người của Khiêm Hòa, lại còn đánh nát chân tay của bọn chúng, không phải là đánh gãy mà là đánh nát, ba gã sinh viên này coi như xong rồi, nhưng tên này cũng xong rồi, thật sự xong rồi, hắn đã trêu vào người không nên trêu.
Nhưng việc làm cho mọi người không ngờ tới lại ở phía sau, việc này không ngờ vẫn còn chưa kết thúc, Diệp Mặc giơ chân lên sút ba gã đau đến hôn mê xuống cái hồ bên cạnh, mới dẫn Đường Bắc Vi rời đi.
Rất lâu sau mới có người nghĩ tới, nếu không vớt ba gã sinh viên này lên, thì rất nhanh bọn họ sẽ bị chết đuối, cái này mà gọi là đánh nhau sao, đây là giết người, Tiểu Kỳ thấy thế toàn thân rét run, tuy cô đã thấy qua rất nhiều ác nhân, cũng nghe qua một số truyền thuyết của xã hội đen, nhưng chuyện mà giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại trường học làm ra hành động như giết người thế này, thì là lần đầu tiên cô nhìn thấy, người này thật tàn nhẫn.
Cũng may ba gã nam sinh bị Diệp Mặc đá xuống hồ không bị chết đuối, Diệp Mặc vừa rời đi, thì đồng bọn của họ đã xuống vớt ba gã lên, sau đó đưa tới bệnh viện, chỉ là mọi người đều biết, cho dù là đưa tới bệnh viện, thì ba người này có lẽ ngồi xe lăn suốt đời thôi.
- Anh...
Đường Bắc Vi có chút lo lắng nói.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Bắc Vi em không cần lo lắng, anh em ta không động đến người khác, nhưng người khác cũng đừng có động đến anh em ta, chỉ cần anh còn chút hơi thở, bất kì người nào muốn động đến em đều không được.
Bắc Vi ừ một tiếng, cảm giác lo lắng sợ hãi trong lòng mới bắt đầu biến mất.
- Đợi chút nói cho anh biết chuyện như thế nào, việc này chỉ mới bắt đầu, anh không thể bỏ qua được, em gái của Diệp Mặc này chẳng lẽ dễ bắt nạt vậy sao, mắt chó của chúng nó mù hết rồi à.
Diệp Mặc nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Đường Bắc Vi, trong lòng rất phẫn nộ.
- Cậu kia đứng lại.
Diệp Mặc và Đường Bắc Vi vừa đi tới cổng trường, bảo vệ trường đã cầm một cây gậy màu đen chặn lại.
Diệp Mặc kéo Đường Bắc Vi về phía sau, lạnh lùng nhìn gã bảo vệ:
- Có chuyện gì.
- Bây giờ cô ta không thể rời khỏi trường.
Gã bảo vệ chỉ chỉ Đường Bắc Vi, vừa rồi gã cũng không nhìn thấy Diệp Mặc dạy dỗ mấy sinh viên kia, nếu không đã động thủ với Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc nhãn thần lạnh lẽo, không cần bảo vệ nói nhiều, hắn đã biết nguyên nhân rồi, bối cảnh của tên kia cũng thật lớn, không ngờ lại giám sát em mình, không khác gì giam lỏng ở trong trường.
Diệp Mặc đi về phía trước, trước lúc tên bảo vệ kịp phản ứng thì hắn đã giơ tay ra, tóm lấy cổ gã, nhấc gã lên, sau đó tát cho mấy phát, cuối cùng một cước đá tên bảo vệ bay ra xa, đập vào tường không thấy nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi nói:
- Hôm nay tao muốn đưa cô ấy ra ngoài, mày cản được sao.
Tuy rằng đã dạy dỗ gã bảo vệ, làm cho hai gã bảo vệ khác không dám nhúc nhích, nhưng trong lòng Diệp Mặc càng ngày càng thấy bực tức. Đây là trường đại học, không ngờ trở thành giống như vườn rau tư nhân của đầu gấu, đây là trường đại học chó má gì không biết nữa.
Diệp Mặc cùng với Đường Bắc Vi vừa mới rời đi, thì một chiếc xe Land Rover vọt vào khuôn viên trường Đại Học sư phạm Đàn Đô.
Chiếc xe này dừng tại nơi mà Diệp Mặc dạy dỗ mấy tên nam sinh, một gã vạm vỡ bước xuống xe, theo sau là hai vệ sĩ cường tráng.
Gã vạm vỡ vừa bước xuống xe liền trầm mặt hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Vừa rồi có một nam sinh đánh gãy chân tay của anh Bảo, vừa đưa đi bệnh viện rồi, hơn nữa hắn còn dẫn Đường Bắc Vi đi rồi, chúng em, chúng em không phải là đối thủ của hắn.
Lập tức có hai gã nam sinh chạy đến sợ hãi nói.
Lúc này hai gã bảo vệ ngoài cổng cũng vội vàng chạy tới, cúi đầu chào hỏi gã vạm vỡ, xong rồi mới nói:
- Hòa thiếu gia, vừa rồi có người đưa Đường Bắc Vi đi, hơn nữa còn đánh bảo vệ chúng tôi.
- Hừ, một đám ăn hại...
Gã vạm vỡ mắng một câu, sau đó lại mắng tiếp:
- Không ngờ đến người phụ nữ tao nhìn trúng cũng dám động vào, mẹ nó chán sống rồi.
Tiếng còi cảnh sát truyền đến, ba bốn xe cảnh sát cũng chạy vào trường, trên chiếc xe đầu tiên bước xuống một gã cảnh sát trung niên, vừa thấy tên vạm vỡ, vội vàng bước nhanh đến, rất là cung kính nói:
- Hòa thiếu gia, vừa rồi có người báo cảnh sát, nói người của cậu bị thua thiệt ở đây, tôi lập tức chạy đến.
Gã vạm vỡ gật gật đầu nói:
- Lão Ngũ vất vả rồi, anh điều tra xem gã nam sinh vừa rồi đưa người đi đâu, sau đó báo cho tôi biết là được rồi, còn về chuyện bắt người, anh tạm thời không cần để ý.
- Vâng, Hòa thiếu gia, vậy tôi đi trước đây.
Gã cảnh sát trung niên họ Ngũ cung kính chào rồi mới bước lên xe cảnh sát, dẫn theo các xe cảnh sát phía sau rời khỏi trường học.
Khiêm Hòa nhìn thoáng qua những chiếc xe cảnh sát đang rời đi, anh mắt trở nên lạnh lẽo
- Dám cướp đàn bà của Khiêm Hòa này, lại còn dám ra tay tàn nhẫn như thế, đánh gãy tay chân người của tao, tao mà để cho mày rời khỏi Đàn Đô, thì không còn thể diện nữa.