Thấy Diệp Mặc trầm ngâm không nói gì, Cố Sùng vội vàng nói lấy lòng:
- Chuyện ngộ độc thức ăn năm năm trước ở Viễn Bắc lầu đã hại chết bốn mươi ba người dân công cũng là chủ tịch thành phố Ngưu áp chế, lúc đó gã vẫn còn là một phó chủ tịch thành phố.
Đã hại chết hơn bốn mươi người, chuyện này cũng có thể áp chế nổi ư? Giới truyền thông và báo chí bây giờ phát triển vậy mà vẫn ém nhẹm được sự kiện đó ngay trong thành thị này, quả thật tay này không phải hạng tầm thường. Việc giết người đó và việc giết người tại ẩn môn là không giống nhau. Trong ẩn môn, người chết nhiều nhưng chính phủ không quan tâm.
Nhưng Diệp Mặc lại không ngờ có xảy ra chuyện ngộ độc thức ăn gây tử vong tại Viễn Bắc lầu.
Cố Sùng lại nói tiếp:
- Những nạn nhân này đều là những kẻ lang thang và một số người vô gia cư mà Viễn gia đã đem về. Thế nên, tuy chuyện có xảy ra nhưng lại ảnh hưởng không lớn, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe thấy bao giờ.
Diệp Mặc giật mình, thì ra đều là những người không có nhà, thậm chí chết đi cũng chẳng ai để ý, khó trách sự việc này lại được che giấu một cách đơn giản như thế. Nói không chừng, có rất nhiều người vốn dĩ không biết chuyện này.
Không đúng, Viễn gia đã kiến tạo Viễn Bắc lầu gồm bốn mươi mấy con người chắc chắn không đủ, hơn nữa, Viễn gia nếu muốn tìm công nhân thì cũng không cần thiết phải tìm những kẻ lang thang và vô gia cư không biết chuyên môn này!
Cơ sở chế thuốc ngầm của Viễn gia? Diệp Mặc lập tức hiểu ra. Viễn gia tìm những người này về là để kiến tạo Viễn Bắc lầu, cũng là để đào móc và xây dựng một cơ sở bào chế thuốc ngầm. Sau khi cơ sở này được hoàn thành thì Viễn gia đã thủ tiêu hết họ. Đây đúng là cách thường thấy của đế vương cổ đại nhằm che giấu vết tích, Viễn gia dùng cách đó để đối phó với họ thì thật độc ác.
- Anh rể anh sao lại biết được mấy việc này?
Diệp Mặc liền hỏi.
Cố Sùng không chần chừ liền đáp:
- Anh rể tôi khi đó là thư ký của chủ tịch thành phố Ngưu, chỉ là năm nay mới bị điều tới thành phố làm … Phó cục trưởng.
Thì ra là thế, Diệp Mặc gật đầu, khó trách việc gì của Ngưu Chính Mãn, anh rể của Cố Sùng đều biết.
- Hãy lấy đồ đó đem ra đây cho tôi. Cái mạng của anh giữ được rồi đó.
Diệp Mặc nói. Những thứ này đối với hắn sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng hắn có thể giao cho Thi Tu để anh ta làm vốn liếng.
- Đúng, đúng đại ca, hai người này của tôi…
Dù biết tính mạng của mình đã không sao nhưng Cố Sùng vẫn run rẩy đáp lại. Nhưng khi nhìn thấy hai tên người hầu bị Diệp Mặc đá chết, gã không lạc quan nổi nữa.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Bọn chúng chưa chết được đâu, đợi lát nữa anh về, đi tiểu lên mặt chúng thì lại tỉnh ngay thôi.
Cố Sùng biết ý của Diệp Mặc là té một ít nước lên mặt chúng là được nhưng gã vẫn như cũ, không dám phản bác gì. Y sợ nếu chẳng may chọc giận Diệp Mặc thì xong đời. Nhưng gã đã thoải mái hơn nhiều. Dù sao cũng không chết người, một khi án mạng xảy ra, bị đồn ra ngoài thì rất ầm ĩ, đối với gã chẳng có ích lợi gì. Bởi vì, gã đã tiết lộ ra một bí mật vô cùng quan trọng.
…
Nơi ở của Cố Sùng cũng không xa, sau hai mươi phút, Diệp Mặc cùng với Lục Doanh Doanh cầm về một thẻ nhớ từ chỗ của Cố Sùng. Sau khi xác nhận được tư liệu mà Cố Sùng đã nói, Diệp Mặc mới không để ý tới gã nữa và cùng Lục Doanh Doanh nhanh chóng bỏ đi. Còn tay của Cố Sùng, hắn cũng không giúp gã điều trị.
Diệp Mặc tin tưởng Cố Sùng không dám đem việc này tiết lộ ra ngoài. Gã không phải đồ ngốc, vật này đã mất rồi, ngộ nhỡ bị lộ thì đối với gã và anh rể gã chẳng có bất cứ lợi ích nào. Chẳng qua lúc tính mạng bị uy hiếp gã mới đem vật này ra, nếu là lúc khác, Diệp Mặc khẳng định Cố Sùng sẽ không đưa nó ra.
- Đi vào nhà tôi nói chuyện đi!
Lục Doanh Doanh có chút kỳ vọng nhìn Diệp Mặc. Cô đương nhiên cũng nhìn ra mấy vấn đề này, không lo lắng Cố Sùng sẽ ra sao.
- Được!
Diệp Mặc cũng muốn biết thanh hoa thanh diệp thảo của Lục Doanh Doanh nhiều như vậy là ở đâu mà có? Nếu thực sự có nhiều thanh hoa thanh diệp thảo như vậy, hắn chẳng cần lo lắng đến vấn đề tu luyện nữa.
Không nói Trúc Cơ, tu luyện tới luyện khí hậu kỳ chắc chắn là không có vấn đề gì. Thậm chí Diệp Mặc còn nghi ngờ Lục Doanh Doanh chính là một người rất tinh thông loại linh thảo này.
…
Chỗ của Lục Doanh Doanh cách quán rượu không phải quá xa, có thể là vì để tiện đi làm tại quán rượu mà cô đã thuê một gian phòng có một phòng ngủ, phòng khách ở ngay gần đó.
Đây là một khu cư xá hơi cũ kỹ. Khi Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh trở về, ngoài việc thấy một ông lão đang mệt mỏi buồn ngủ ra, trong khu này chẳng những không thấy một ai mà đèn trên đường cũng nhạt mờ, ảm đạm.
Lục Doanh Doanh ở tầng ba. Sau khi Diệp Mặc theo cô vào phòng, hắn phát hiện thấy ánh sáng nơi này rất kém. Hơn nữa, may mà ở tầng ba, nếu ở tầng một hoặc tầng hai thì nói không chừng sẽ có cả mùi ẩm mốc nữa.
Diệp Mặc sau khi ngồi xuống trong phòng khách thì Lục Doanh Doanh rót một cốc nước mời hắn. Diệp Mặc vừa thấy liền biết được trong cốc đồ uống này có cả thanh hoa thanh diệp thảo. Đồng thời, Diệp Mặc đã nhìn thấy một bó thanh hoa thanh diệp thảo đã được phơi khô trong góc phòng, chỉ đáng tiếc là loại thanh hoa thanh diệp thảo này với hắn chẳng có tác dụng gì, bởi vì ngay cả một đóa hoa cũng chưa nở.
Mặc dù có chút thất vọng nhưng Diệp Mặc không lên tiếng. Hắn biết Lục Doanh Doanh dẫn hắn tới đây nhất định là vì chuyện của loài cỏ 'Thanh Hoa Thanh Diệp này. Hắn không cần nói, Diệp Doanh Doanh cũng sẽ nói thôi.
Quả nhiên Lục Doanh Doanh cũng rót một cốc cho mình và ngồi đối diện với Diệp Mặc. Cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc hồi lâu rồi mới run run nói:
- Anh biết thanh hoa thanh diệp thảo là một loại thảo dược, vậy xin hỏi, anh có phải là một người tu luyện không?
Diệp Mặc giật mình, nói người tu luyện là rất chung chung. Tu luyện cổ võ cũng là người tu luyện, tu chân cũng là người tu luyện. Khi Lục Doanh Doanh đã hỏi thế chứng tỏ cô cũng chẳng hiểu gì về người tu luyện cả. Bạn đang xem tại - .
Lúc này, Diệp Mặc không giải thích về sự khác biệt giữa chúng mà gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi chính là người tu luyện.
Lục Doanh Doanh nghe xong câu trả lời của Diệp Mặc thì tay run run, suýt chút nữa thì làm rơi đồ uống trong tay. Cô đột nhiên đứng lên đến quỳ trước mặt Diệp Mặc.
Lúc Diêp Mặc chưa hiểu ra sao thì Lục Doanh Doanh nghẹn ngào nói:
- Xin tiền bối bảo vệ lẽ phải.
Diệp Mặc nhíu mày lạnh lùng nói:
- Có gì cứ ngồi xuống rồi từ từ nói. Vừa lúc có việc tôi muốn hỏi cô. Nếu cô còn tiếp tục quỳ như vậy thì thực xin lỗi, tôi sẽ đi đấy.
Lục Doanh Doanh lập tức đứng lên, cô vội ngồi xuống rồi dụi dụi mắt, sửa sang lại một chút, sau mới lên tiếng:
- Nhà tôi vốn dĩ ở một vùng nông thôn hẻo lánh, cha mẹ tôi mất sớm, tôi sống cùng với em trai và ông nội. Ông nội tôi là một thầy lang trung y nhưng thực ra y thuật của ông là được cao nhân truyền thụ lại cho phương thuốc và phương pháp gây trồng dược liệu mà thôi.
Phương pháp gây trồng dược liệu ư? Diệp Mặc liền nghĩ ngay tới thanh hoa thanh diệp thảo. Nhưng loại cỏ này cần phải được nuôi dưỡng từ nguyên khí trời đất, hoặc là linh khí, nếu không thì không có cách nào nuôi sống được. Cho dù là cỏ thanh hoa thanh diệp hoang dại cũng phải được nuôi dưỡng từ nguyên khí thiên địa mới có thể sống được. Tuy hắn chưa nhìn thấy thanh hoa thanh diệp thảo nhưng nếu Lục Doanh Doanh có thể gây trồng được thì thật tài tình.
Chẳng lẽ, tổ tiên của Lục Doanh Doanh thật sự trồng được thanh hoa thanh diệp thảo ư?
Không để ý tới suy nghĩ của Diệp Mặc, Lục Doanh Doanh nói tiếp:
- Loại dược phẩm này chính là "bảo tâm dược tề" mà "bảo tâm dược tề" phải cần hơn mười loại dược liệu. Cách bào chế khá phức tạp. Thanh hoa thanh diệp thảo chính là một trong các loại dược liệu chủ yếu đó. Bốn năm trước, có hai gã đàn ông, một ngoài năm mươi, một ngoài bốn mươi đã tìm tới ông nội tôi muốn mua loại dược phẩm này. Ông tôi lúc đó đương nhiên từ chối, không ngờ hai gã này phát khùng, chúng giết ông tôi, giết em trai tôi, lại còn cướp đi phương thuốc bảo tâm dược tề mà tổ tiên tôi đã để lại.
Diệp Mặc thở dài, nhưng không nói xen vào. Giờ có vẻ Lục Doanh Doanh đang rất đau khổ.
Lục Doanh Doanh lại cắn răng nói tiếp:
- Nhờ tiếng sủa của một con chó mà người trong thôn biết được, sau đó hai gã kia sợ bỏ chạy mất. Lúc tôi về thì ông nội đang hấp hối. Lúc sắp mất, ông nói cho tôi biết diện mạo của hai gã đó. Ông còn dặn tôi rằng, người nào có thể tìm thấy và nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo mới có thể tìm người đó làm chủ. Nếu không tìm được người như vậy thì tôi nhất định không được báo thù. Còn về phần mấy kẻ đã cướp được phương thuốc dược tề đó lại không ngờ tên dược liệu chủ yếu - thanh hoa thanh diệp thảo lại không được viết vào. Tuy thiếu loại dược liệu này nhưng dược phẩm đó vẫn có thể chữa bệnh được, chỉ có điều hiệu quả không cao lắm.
- Vì sao nhất định phải là người nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi lại.
Mặt Lục Doanh Doanh dần bình tĩnh lại, cô đáp:
- Bởi vì người truyền lại phương thuốc đó cho ông nội tôi là một người tu luyện. Người ấy đã nói, chỉ có người tu luyện mới nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo. Thế nên, người ấy đã truyền cho ông nội tôi cách làm thế nào mới nuôi trồng được loại dược liệu này. Tôi ban đầu còn không biết vì sao ông nội không cho tôi báo thù nhưng sau này tôi cũng hiểu ra.
Nói tới đây, Lục Doanh Doanh liếc nhìn Diệp Mặc rồi nói tiếp:
- Ba năm trước, tập đoàn dược Viễn Bắc đã vội vã tung ra thị trường "cửu an tâm khẩu phục dịch". Sản phẩm này đã trở thành dược phẩm đầu tay của Viễn gia. Thì ra kẻ đã cướp phương thuốc gia truyền nhà tôi chính là người của Viễn gia, chỉ có điều họ đã đổi tên thành "Cửu tâm an phục dịch". Tôi lựa chọn ở lại Hà Phong và đẩy mạnh việc tiêu thụ rượu thanh hoa thanh diệp cũng chính là để tìm kiếm người biết thanh hoa thanh diệp thảo kia. Còn một lý do nữa là, tôi muốn giết chết Viễn Trí Dung của nhà họ Viễn.
- Nhưng ba năm qua, tôi chưa tìm được bất kỳ người nào biết về thanh hoa thanh diệp thảo, cũng chẳng tìm được cơ hội nào giết chết Viễn Chí Dung. Trong lúc tuyệt vọng đó, tôi đã gặp anh. Vì anh hiểu thanh hoa thanh diệp thảo như lời ông nội nói, nếu người tu luyện nào biết về thanh hoa thanh diệp thảo thì tôi sẽ giao cho người ấy phương pháp nuôi trồng thanh hoa thanh diệp thảo, và người ấy sẽ báo thù giúp Lục gia tôi.
Nói xong, Lục Doanh Doanh bước tới một chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường và mở nó ra. Từ bên trong cô lấy ra một vật gì đó hình tròn đưa cho Diệp Mặc và nói:
- Đây là thứ để nuôi trồng thanh hoa thanh diệp thảo. Chỉ cần ở nơi không khí mát mẻ, anh đem hạt thanh hoa thanh diệp thảo gieo xuống, sau lấy vòng tròn này đặt bên cạnh thì thanh hoa thanh diệp thảo có thể sống được rồi.