Nhâm Bình Xuyên nhìn Diệp Mặc nhảy ra khỏi sơn động, vẻ mặt đầy tức giận, lão ta không ngờ rằng Diệp Mặc lại không chút quan tâm tới những lời lão ta nói nãy giờ, thậm chí đến Tiên Thiên cũng chẳng buồn quan tâm, lại còn ra tay với mình.
-Cậu không muốn thăng cấp lên Tiên Thiên sao?
Mặc dù đã cố gắng kìm nén cơn giận dữ nhưng Nhâm Bình Xuyên vẫn để lộ sự giận dữ của mình.
Diệp Mặc khua Phi Kiếm trong tay, nói lạnh lùng:
-Tiên Thiên? Tôi cũng từng chứng kiến rồi, cũng chẳng có gì đáng nói. Yến Kinh có một cao thủ cấp Tiên Thiên, đến lúc ấy tôi đi hỏi ông ta xem rốt cuộc làm thế nào vậy là được rồi, việc gì phải ở lại cái nơi đầy mùi hôi thối tử thi thế này, thật là ghê tởm! Một nơi phong cảnh tươi đẹp thế này lại bị đám rác rưởi các người làm cho hôi thối hết rồi.
Dường như không hề để ý tới câu nói sau của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xiêm khẽ nhíu mày nói:
-Tuyệt đối không thể, bên ngoài thiếu nguyên khí trời đất, căn bản không đủ nội khí để tu luyện tới cảnh giới cao nhất, làm sao có thể xuất hiện Tiên Thiên được? Trừ khi tên đấy có Thực thi thủy lang. Nhưng Thực thi thủy lang ngoài nước từ núi băng ở Hồ Lô cốc ra, thì những nơi khác chúng đều không thể sống được.
Còn có chuyện Nhâm Bình Xuyên không nói ra, là cho dù có Thực thi thủy lang, nhưng nếu không thể lĩnh ngộ được quy tắc Tiên Thiên, thì cũng không thể đạt tới Tiên Thiên được. Lão ta bế quan mười tám năm cũng không cách nào đạt tới Tiên Thiên, cuối cùng chỉ có trong Phi Kiếm của Diệp Mặc lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Tiên Thiên. Đương nhiên những lời này lão ta tuyệt đối không thể nói cho Diệp Mặc biết được.
-Nhưng ở Yến Kinh có một người tên Đàm Giác đã là Tiên Thiên rồi. Mặc dù tu vi không bằng lão, nhưng cũng có thể coi là một cao thủ.
Diệp Mặc cũng không nói hắn và Đàm Giác từng đấu với nhau, hắn cũng muốn biết nguyên nhân là gì.
Nhâm Bình Xuyên lạnh lùng cười nói:
-Ấu trĩ, đấy gọi là Tiên Thiên sao? Nếu ta đoán không nhầm, cái tên Đàm Giác kia sau khi lên tới cấp Tiên Thiên chẳng qua cũng chỉ ngang bằng với Hạng Danh Vương mà thôi. Hơn nữa tuổi thọ của hắn ta cũng không cách nào kéo dài được, sau khi lên Tiên Thiên, tuổi thọ sẽ tăng lên một giáp. Nếu không phải lần ta lên cấp Tiên Thiên bị bom làm bị thương, khuôn mặt của ta sẽ trở nên trẻ trung hơn, vì tuổi thọ được tăng lên một giáp.
Không để Diệp Mặc kịp nói gì, Nhâm Bình Xuyên tiếp tục nói:
-Cách để đạt tới Tiên Thiên thì có rất nhiều, một là có thể dựa vào việc không ngừng tu luyện, đả thông nhâm mạch và đốc mạch, để nội khí của mình tăng cao hóa thành cảnh địa Đại thành. Cách này ta đã dùng 18 năm, thậm chí còn có sự trợ giúp của Thực thi thủy lang, tìm kiếm cơ hội lĩnh ngộ được…*
Dường như ý thức được bản thân đã tiết lộ bí mật lĩnh ngộ của Phi Kiếm, Nhâm Bình Xuyên nhanh chóng sửa lại nói:
-Không có sự giúp sức từ máu của Thực thi thủy lang thì không thể tiếp cận cảnh giới Đại thành. Cách mà tên Đàm Giác kia sử dụng chắc chắn là Ngụy Tiên Thiên được lưu truyền ở thế giới bên ngoài. Ngụy Tiên Thiên cũng được coi là một loại Tiên Thiên, một khi đã nắm bắt được nó, đích thực có thể mạnh hơn nhiều so với một cao thủ Địa cấp.
Nhìn thoáng qua thấy Diệp mặc vẫn đang lắng nghe, Nhâm Bình Xuyên nhẹ nhàng đưa tay ra sau, tiếp tục nói:
-Đặc điểm của cao thủ Tiên Thiên không phải là đả thông hai mạch nhâm đốc, mà là hình thành khí hải. Còn Ngụy Tiên Thiên thì không thể hình thành khí hải, chỉ có thể đưa nội khí vào trong hai mạch nhâm đốc, cho nên kì thực Ngụy Tiên Thiên và Địa cấp không khác nhau là mấy….
Nhâm Bình Xuyên còn chưa dứt lời, tay của lão ta liền vung lên, đất dưới chân Diệp Mặc đột nhiên sụp xuống. Đồng thời Nhâm Bình Xuyên chống mạnh hai tay xuống ghế bay lên trên không, hai tay đánh xuống đỉnh đầu của Diệp Mặc, một âm thanh "răng rắc" vang lên, giống như tiếng của lồng sắt khép lại vậy.
Nhâm Bình Xuyên khẳng định lần đánh lén này Diệp Mặc tuyệt đối không thể tránh được. Chỉ cần Diệp Mặc bị nhốt lại trong lồng, thì dù hắn có bản lĩnh thế nào cũng sẽ là bữa ăn của mình, lão ta không tin bắt được Diệp Mặc rồi, dưới sự tra tấn của lão ta Diệp Mặc lại không khai ra tất cả.
Nhưng nội khí của Nhâm Bình Xuyên vừa phát ra toàn lực, liền cảm thấy có điều gì đó bất thường. Vì chỉ trong nháy mắt không kịp có chút phòng bị nào thì một luồng sát khí đã phóng tới xương sườn của lão ta.
Nhâm Bình Xuyên ngầm cảm thấy có chuyện chẳng lành, một chưởng lúc nãy của lão ta đánh ra phải đánh trúng đầu của Diệp Mặc, lão ta không có thời gian để nghĩ xem Diệp Mặc dùng cách nào để chạy thoát được, thậm chí còn phản đòn lại, lão ta nhanh chóng biến thân để thoát đòn.*
Nhưng Diệp Mặc đã động thủ rồi, làm gì có chuyện để cho Nhâm Bình Xuyên chạy thoát, đây là cơ hội duy nhất của hắn ta. Nhâm Bình Xuyên lại đang ở trên không nên không thể dùng lực, hơn nữa lão ta đang bị trọng thương, một khi lão ta rơi xuống đất lần nữa, thì chắc chắn không thể thoát được.
"Ầm" một tiếng, Nhâm Bình Xuyên vẫn ở trên không, tung một quyền vào Phi Kiếm của Diệp Mặc, kiếm khí của Diệp Mặc chém thẳng vào bả vai của Nhâm Bình Xuyên.
Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Diệp Mặc, hai kiếm trước của hắn sở dĩ chỉ dùng tám phần công lực là bởi vì muốn giành cho chiêu cuối cùng này. Diệp Mặc không nghĩ chỉ một chiêu kiếm trên không mà có thể giết chết Nhâm Bình Xuyên được, nếu quả thực Tiên Thiên lợi hại như Nhâm Bình Xuyên, cho dù không có hai chân, cơ thể đang trọng thương, thì sự tồn tại ấy cũng là một mối đe dọa lớn.
Nhâm Bình Xuyên trong lòng đầy phẫn nộ, vốn là lão ta định ám sát Diệp Mặc, không ngờ tên tiểu tử này lại giảo hoạt như vậy, lại không hề mắc bẫy. Hơn nữa còn phản công lại Nhâm Bình Xuyên, thậm chí nhân lúc Nhâm Bình Xuyên ở trên không còn ra tay đánh lén.
Diệp Mặc không quan tâm Nhâm Bình Xuyên nghĩ gì, hắn không cho Nhâm Bình Xuyên cơ hội xuống đất. Nhâm Bình Xuyên đang bị thương nặng, bây giờ lại phải đỡ một đòn của hắn trên không, có thể nói thời điểm trong nháy mắt trước khi lão ta rơi xuống đất chính là thời điểm mà lúc lão ta yếu ớt nhất.
Cơ hội này làm sao Diệp Mặc có thể bỏ qua được. Hắn tích tụ mười thành chân khí, trong tay nắm Phi kiếm, ánh kiếm sáng cả một vùng trời, sát khí từ kiếm và từ người tỏa ra ngùn ngụt lao thẳng về phía Nhâm Bình Xuyên.
Diệp Mặc biết đây là lần đánh cuộc được ăn cả ngã về không, nếu như Nhâm Bình Xuyên còn lưu hậu thủ, thì Diệp Mặc e rằng hôm nay sẽ chôn thây tại nơi đây. Hiện tại hắn đánh cược rằng Nhâm Bình Xuyên không có hậu thủ, lão ta chắc chắn không thể ngờ được cái hắn đợi chính là giây phút này đây.
Nhâm Bình Xuyên giận sôi máu, lúc này tên đó đương nhiên biết suy nghĩ của Diệp Mặc, chính là muốn nhân lúc lão ta vừa rơi xuống mặt đất mượn lực đao chém lão ta một cái. Nhưng như vậy chẳng phải quá xem thường Nhâm Bình Xuyên này rồi sao, dù sao cũng là một cao thủ Tiên Thiên, mặc dù trên không không thể mượn lực đao, dù tiên lực đã phát ra, hoặc dù cho cơ thể đang bị nội thương, cũng không phải là người mà kẻ luyện võ thông thường như Diệp Mặc có thể đối phó được.
Nhâm Bình Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất tung ra một quyền về phía Diệp Mặc. Lão ta còn giữ lại một phần công lực, phần công lực này là giành để lúc lão ta và Diệp Mặc sau khi giao đấu, nếu rơi xuống đất thì có thể dùng số công lực còn lại này để mượn lực, đánh Diệp Mặc một đòn chí mạng.
Lão ta tin rằng, kiếm này của Diệp Mặc giống với hai kiếm trước của lão ta, đều là đánh cuộc một ăn cả ngã về không, dùng toàn bộ công lực, không hề để lại công lực cho những đòn tiếp theo.
Ầm… phụt… Truyện được tại
Diệp Mặc cầm Phi kiếm lại một lần nữa áp sát vào Nhâm Bình Khiêm, nhưng lần này kiếm không bị quyền đánh bật ra, mà nhát kiếm chém thẳng vào vai của Nhâm Bình Khiêm, một tia máu phun ra.
Không hay rồi, Nhâm Bình Xuyên khuôn mặt biến sắc, rơi xuống đất, đồng thời cũng đánh ra một quyền, Diệp Mặc bị đánh bay, Nhâm Bình Xuyên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi yên tại chỗ.
Đan điền từng đợt cuồn cuộn truyền đến, Diệp Mặc lập tức phun ra máu, nhưng ngay sau đó hắn liền nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn đã bị thương, nhưng kế hoạch lần này đã thành công hoàn toàn.
-Hay cho tên nhóc gian trá, cậu lại có thể bảo toàn được thực lực, lần trước đã đối diện với cái chết rồi, vậy mà vẫn chưa lấy ra hết toàn bộ sinh lực, lẽ nào là vì giây phút này hay sao?
Nhâm Bình Xuyên không đi cầm máu, lão ta biết cho dù có cầm máu, thì hôm naylão ta cũng đã thua một cánh hồ đồ, lão ta không ngờ rằng Diệp Mặc lại gian trá đến như vậy, dùng tính mạng của mình để đánh cuộc vẫn giữ lại hai phần công lực.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, không hề nói ra mấy ngày gần đây thực lực của hắn đã tăng lên một cấp, chỉ cầm Phi Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhâm Bình Xuyên. Hắn giữ lại hai phần công lực đến cuối cùng mới tấn công, mặc dù trận triến này nguy hiểm khôn cùng, nhưng rốt cục vẫn thành công rồi.
Nghĩ đến sự sợ hãi của Nhâm Bình Xuyên, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút sợ hãi, có thể nói nếu như Nhâm Bình Xuyên không định đánh lén hắn, khiến bản thân lơ lửng trên không, thì trận chiến hôm nay chưa chắc hắn đã thắng được. Không ngờ rằng cái lão già không có chân này, thậm chí lại còn bị trọng thương, vậy mà vẫn lợi hại như vậy.
Nếu như lão ta không định đánh lén hắn, hoặc nếu như hắn không thăng một tầng công lực, vậy thì trận chiến hôm nay đã không được lạc quan như vậy. Nghĩ đến đây Diệp Mặc thấy có chút biết ơn Tống Ánh Trúc, nếu không nhờ có cô hắn khó có thể thăng cấp được.
Nhâm Bình Xuyên ánh mắt không cam tâm, lão ta mới lên được Tiên Thiên mấy ngày, không ngờ từ việc mất hai chân tới lúc mất mạng lại có liên quan tới tên thanh niên này. Suy tính của tên thanh niên này không ngờ lại thâm sâu như vậy, mấy ngày trước cố ý che giấu thực lực, mãi đến hôm nay mới để lộ ra, khiến lão ta căn bản không thể ngờ tới.
Nếu lão ta biết Diệp Mặc còn giấu hai phần công lực, đến cuối cùng cho dù có bị thương, cũng sẽ không mất đi một cánh tay, hơn nữa lại còn bị mất mạng.
Nhâm Bình Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói:
-Tại sao cậu biết ta muốn đánh lén cậu, nếu như không biết được nguyên nhân thì ta chết cũng không nhắm mắt.
Diệp Mặc đi xa khỏi chỗ Nhâm Bình Xuyên, mặc dù bản thân hắn bị trọng thương, nhưng nếu như lão ta trước khi chết lại muốn liều mạng một phen thì người chịu thiệt là hắn. Bây giờ chỉ cần kéo dài thời gian, sau đó cho một cầu lửa và một đao gió như vậy là kết thúc.
Nghe thấy câu hỏi của Nhâm Bình Xuyên Diệp Mặc cười lạnh:
-Ông có biết là ta có lực cảm ứng, vậy mà lại sơ ý như vậy. Ta đã nghĩ chiếc nút màu xám trên ghế của ông dùng để làm gì, hơn nữa ta lại chỉ chú ý quan sát chiếc nút xám ấy. À đúng rồi, ta còn có một pháp thuật nho nhỏ gọi là Ngự Phong Thuật, thời điểm tay của ông cách cái nút 1cm, ta đã thi triển Ngự Phong Thuật, đồng thời ra tay với ông.
Thấy sắc mặt của Nhâm Bình Xuyên càng lúc càng khó coi, Diệp Mặc càng lúc càng cảm thấy vui, hắn lau vết máu ở khóe miệng cười nói:
-Nói tới lần đánh lén lúc nãy, thì ta đã nhanh hơn ông 1cm rồi. Ta luôn chờ lúc ông ấn cái nút xám ấy, cũng may, ông rất biết nghe lời, ấn cái nút ấy, ừm, và thắng lợi tự đến với ta thôi.
Nhâm Bình Xuyên không kìm được, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Mặc thấy Nhâm Bình Xuyên hộc máu, lại nở nụ cười vui vẻ:
-Nhâm cốc chủ, ông yên tâm chết rồi chứ, tôi sẽ xóa tên Hồ Lô cốc trong Ẩn môn, chuyện này ông không phải lo lắng, đúng rồi, hãy ăn cầu lửa của tôi trước đã.
Nghe xong những lời của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xuyên vô cùng sầu não, lại thấy ngay một quả cầu lửa bay tới ánh mắt đầy vẻ kinh hãi, lại có loại pháp thuật như vậy sao? Lão ta trợn mắt nhìn chằm chằm cầu lửa xuyên qua ngực mà vẫn chưa tin đấy là hiện thực.