Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc nghĩ thầm: "Mười tỷ đô la Mỹ, với số tiền này thì có thể kiến thiết Lưu Xà trong một thời gian dài rồi, không biết Bắc Sa này còn chứa số tiền khổng lồ đến như thế nào nữa, nếu mình tiêu diệt Bắc Sa thì chẳng phải tất cả tài sản của nó đều là của mình rồi hay sao?"

Nghĩ đến đây, lòng yêu tiền của Diệp Mặc lại nổi lên, nhưng khoan, hình như có gì đó không ổn. Nghe nói Bắc Sa có rất nhiều căn cứ, mà Diệp Mặc thì lại chỉ có một mình, làm sao có thể tiêu diệt toàn bộ các căn cứ của nó được đây?

Tiêu diệt căn cứ của Bắc Sa đâu có đơn giản như giết hai, ba mươi người đâu. Dẫu sao Diệp Mặc giết người cũng luôn có nguyên do. Nếu hắn thực sự làm cho Bắc Sa kích nộ tới cực điểm thì với năng lực hiện giờ, Diệp Mặc sẽ khó mà bảo vệ được người của mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại có chút nản lòng. Hắn là một người tu Chân, thậm chí còn đã đạt tới Luyện Khí trung kỳ cưỡi kiếm tung hoành, thế mà đến người bên cạnh mình cũng không bảo vệ nổi. Xem ra không những bản thân phải tăng cường tu luyện mà còn phải mau chóng xây dựng lực lượng thủ hạ rồi.

Nhưng trước tiên hắn phải điều tra cho rõ ràng về tinh thạch tam giác này, xem nó tác dụng ghê gớm gì mà khiến cho Bắc Sa sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn đến vậy để mua lại. Chắc chắn là không thể moi được tin tức gì từ chỗ này rồi, chỉ có thể đợi đêm xuống thâm nhập vào chỗ của tay họ Lương kia điều tra thôi. Ngoài việc đó ra thì mười tỷ đô la kia cũng khiến cho Diệp Mặc động lòng, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua số tiền béo bở như vậy được, giờ hắn đang rất rất cần tiền.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói:

-Lương tiên sinh, tinh thạch này chỉ bằng nắm tay, có phải Viễn Trí Dung đã giấu nó ở một nơi kín đáo nào đó khiến cho các người nhất thời sơ suất không?

Lương Thạch Quốc lập tức lắc đầu:

-Tuyệt đối không có khả năng này. Chúng tôi có một loại máy thăm dò có thể phát hiện ra tinh thạch trong phạm vi 1000m, bất luận là nơi bí mật thế nào đi chăng nữa thì cũng không thoát nổi sự thăm dò của nó. Nhưng chúng tôi lại không tìm thấy nó ở Viễn gia.

Diệp Mặc bừng tỉnh, hóa ra là như vậy, xem ra những người này chẳng những đã dò xét toàn bộ Viễn gia mà thậm chí cả Lưu Xà cũng đã bị họ cũng kiểm tra hết rồi. Khó trách Bắc Sa mặc dù hoài nghi mình nhưng vẫn không dám động thủ, bởi họ đã khẳng định tinh thạch không có trong tay mình.

Có một chiếc nhẫn đúng là tốt thật, bất luận là máy thăm dò hiện đại đến mức nào thì cũng không thể thăm dò được bên trong chiếc nhẫn của Diệp Mặc. Hắn bỗng tỏ vẻ trầm tư như đang phân vân chuyện gì đó.

-Diệp tiên sinh, tuy rằng chúng tôi không biết vì sao Viễn Trí Dung lại cho nổ biệt thự của mình, nhưng video ghi lại cuộc họp bí mật của bọn chúng cũng được truyền ra ngoài, chuyện này có liên quan gì đến các hạ đúng không? Vì Diệp tiên sinh đã từng tới Viễn gia, cho nên chúng tôi mới hỏi ngài về tung tích của món đồ ấy.

Lương Thạch Quốc không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của Diệp Mặc, gã có cảm giác vừa rồi Diệp Mặc đang do dự điều gì đó, hành động ấy khiến cho gã bắt đầu nảy sinh chút hy vọng.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

-Số bom đó là do tôi chuyển tới bên ngoài biệt thự nhà họ Viễn, điều này không sai. Video cũng chính là do tôi ghi lại, có điều tinh thạch kia là gì thì tôi hoàn toàn không hề hay biết. Đương nhiên, tôi nhất định sẽ tận lực tìm kiếm viên đá ấy, nguyên nhân không gì khác, chỉ là vì số tiền mười tỷ đô la Mỹ kia thôi.

Diệp Mặc biết rằng nếu Lương Thạch Quốc hỏi như vậy thì tức là gã đã nghi việc biệt thự của Viễn Trí Dung phát nổ có liên quan đến hắn rồi, tốt nhất là cứ thẳng thắn thừa nhận. Huống hồ vẻ do dự của mình sẽ khiến tên cáo già Lương Thạch Quốc suy nghĩ ra gì đó.

Lương Thạch Quốc nhíu mày, gã không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Diệp Mặc. Diệp Mặc nói không biết tinh thạch là cái gì, Lương Thạch Quốc lại tưởng rằng Diệp Mặc không biết tinh thạch ở nơi nào.

-Nếu như vậy thì chúng tôi cũng không quấy rầy Diệp tiên sinh nữa. Chúng tôi thực lòng lấy làm tiếc về sự hiểu lầm này. Đương nhiên, Diệp tiên sinh, nếu ngài có thể tìm được tinh thạch thì cứ liên hệ với chúng tôi.Đây là danh thiếp của tôi.

Lương Thạch Quốc đứng dậy nói, rút ra một tấm danh thiếp màu vàng.

Diệp Mặc đưa tay ra, nói:

-Thật sự xin lỗi, Lương tiên sinh, tôi thật không ngờ lại là một chuyện cỏn con như vậy. Sớm biết vậy tôi sẽ không bao giờ mạo phạm tới Bắc Sa của các vị. Tôi hy vọng Lương tiên sinh có thể thông cảm cho sự nóng nảy và sốt ruột của tôi lúc ấy. Và tôi cũng sẽ làm tất cả để giúp đỡ các vị tìm lại viên tinh thạch đã mất tích kia.

-Diệp tiên sinh chớ khách sáo như vậy, không đánh thì không quen mà. Nếu Diệp tiên sinh thật sự có thể tìm được tinh thạch thì đừng nói là ân oán nhỏ đó, cho dù là ân oán lớn hơn nữa Lương Thạch Quốc tôi cũng sẽ không để bụng đâu.

Lương Thạch Quốc cười giả lả.

Diệp Mặc cười lạnh trong lòng, ý của Lương Thạch Quốc là việc mình giết hại hai mươi bảy thủ hạ của gã sẽ không kết thúc dễ dàng như thế này được. Nếu mình tìm được tinh thạch thì còn có thể suy xét lại, còn nếu không thì hắn sẽ phải chịu cơn thinh nộ của Bắc Sa.

Diệp Mặc bắt tay Lương Thạch Quốc. Mục đích là để thần thức của hắn để lại dấu hiệu trên người Lương Thạch Quốc. Đừng nói Bắc Sa không bỏ qua cho hắn mà chính hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Bắc Sa.

-Được. Diệp Mặc tôi sẽ toàn tâm toàn ý tìm tinh thạch cho quý bang, nhưng chẳng hay các vị có thể cho tôi bao nhiêu thời gian?

Diệp Mặc hỏi đến thời gian là vì hắn cần thời gian, thời gian để phát triển lực lượng, chỉ cần hắn có đủ thời gian tăng cường thực lực kiêu chiến với Bắc Sa thì lúc ấy trở mặt cũng không muộn.

Lương Thạch Quốc hơi sửng sốt vì thấy Diệp Mặc thật lòng muốn giúp mình tìm lại viên tinh thạch. Nhưng gã rất nhanh lấy lại vẻ niềm nở, nói:

-Tôi nghĩ, trong vòng một năm, nếu Diệp tiên sinh có thể tìm được viên tinh thạch đó thì không những mười tỷ đô la Mỹ kia sẽ nằm trong tay ngài mà chúng tôi còn muốn dành tặng cho ngài một bất ngờ khác cơ.

Càng làm cho Lương Thạch Quốc không ngờ được chính là sau khi bắt tay với mình xong, Diệp Mặc lại quay sang bắt tay với Pierre và Trần Trụy nữa. Hắn tỏ vẻ xin lỗi rất chân thành như thể sự hiểu lầm này là do hắn gây ra vậy.

Không những Lương Thạch Quốc mà ngay cả Pierre và Trần Trụy cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc trước thái độ của Diệp Mặc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nguyên nhân chỉ có thể là vì mười tỷ đô la Mỹ kia, nếu không với tác phong hành sự của Diệp Mặc thì làm sao trong nháy mắt hắn bỗng nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy?

Diệp Mặc rời khỏi Vực ngoại hưu nhàn nhưng vẫn chưa rời khỏi Lạc Thương bởi tối hôm đó hắn còn có chuyện phải giải quyết. Diệp Mặc đã để lại thần thức trên người Lương Thạch Quốc, Trần Trụy và Pierre nên không sợ không tìm thấy họ.

Sau khi chắc chắn không có người theo đuôi nữa, Diệp Mặc rời xa hẳn khỏi Vực ngoại hưu nhàn, định tìm đến một quán ba thì chợt nghe có tiếng gọi.

-Mạc đại ca....

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Diệp Mặc cảm thấy có chút kỳ quái. Ở Lạc Thương có ai quen biết mình sao?

-Là cô sao, Dương Y?

Diệp Mặc liền nhận ra cô gái đang đứng trước mặt. Khi hắn mới tới Lạc Thương đã ngồi trên cùng chuyến tàu với cô. Cô gái này tuy rằng không thể coi là đẹp nhưng ngũ quan cũng đoan chính. Khiến Diệp Mặc ấn tượng nhất chính là lòng nhiệt tình hào phóng và sự lương thiện của cô.

Trên xe lửa, sau khi biết Diệp Mặc bị mất cắp túi tiền, cô gái đó đã không chút do dự đưa tiền cho hắn. Mặc dù không nhận số tiền đó nhưng trong lòng hắn đã có một ấn tượng sâu sắc.

-Đúng là anh rồi, Mạc đại ca, lâu lắm rồi không gặp.Sau khi anh và Nhị Hổ rời khỏi thì không liên lạc gì với tôi nữa.

Dương Y vui vẻ nói, việc gặp lại Diệp Mặc làm cô cảm thấy hết sức vui mừng.

Diệp Mặc có chút xấu hổ nhìn Dương Y, nếu không gặp lại cô ở đây thì có lẽ hắn đã quên mất cô gái có dáng vẻ rất bình thường này rồi.

Một gã đàn ông dáng trung trung bước lại, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, hỏi:

-Tiểu Y, ai vậy?

Dương Y vội vàng giải thích:

-Đây chính là Mạc Ảnh đại ca y thuật tinh thông đó.Mạc đại ca, đây là bạn trai em, Lưu Thương, cùng khoa với chúng ta đó. Đúng rồi, Mạc đại ca, phòng khám của anh hiện tại thế nào rồi?

Dương Y líu la líu lo như một chú chim nhỏ, cô liên mồm nói nói nói khiến cho Diệp Mặc không có lấy một cơ hội lên tiếng. Điều này khiến cho Diệp Mặc nhớ tới Vương Dĩnh, hai người họ tính cách thật giống nhau, vô cùng hào sảng, vô tư không có bất cứ một tâm tư xấu nào.

-Xin chào, tôi là Lưu Thương.

Bạn trai của Dương Y bắt tay Diệp Mặc, nói.

Diệp Mặc bắt tay lại, hơi ngượng ngùng nói với Dương Y: tại TruyenFull.vn

-Thật xin lỗi, Dương Y, hồi đó tôi có điều khó nói nên không nói cho cô biết tên thật.Thực ra tên tôi là Diệp Mặc, còn phòng khám của tôi thì... không mở nữa rồi. Nhị Hổ bây giờ sống rất tốt, nếu rảnh thì hai người cứ tới chỗ tôi chơi.

-A....?!?

Dương Y còn chưa khỏi bất ngờ về việc Mạc đại ca biến thành Diệp đại ca thì một đám người đã cắt đứt câu hỏi Dương Y.

-Dương Y, Lưu Thương, còn ở đây làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi....

Trong đám người đó có một cô bé ngũ quan sắc nét, chỉ có điều dáng người hơi thấp bé.

-Được, được, tôi sẽ...

Dương Y chưa nói hết câu đã quay sang Diệp Mặc:

-Mạc... à không, Diệp đại ca, hì hì, chúng tôi sắp tốt nghiệp rồi, lớp chúng tôi có tổ chức dạ hội đó, đi chung nhé.

-Cái này... hay là thôi đi... tôi tới đó thì không phù hợp cho lắm.

Mặc dù đến tối Diệp Mặc mới phải tới chỗ của Lương Thạch Quốc, thời gian từ giờ tới lúc đó còn rất dài nhưng hắn thực sự không có chút hứng thú nào với dạ hội tốt nghiệp kia.

Dương Y không chú ý tới người bạn trai đang đứng cạnh mà tiến tới gần Diệp Mặc, nói khẽ:

-Lần này là do Cố Minh Nam - người giàu có nhất lớp tôi mời khách đó. Sẽ tổ chức ở khách sạn Vân Thượng Minh Châu của Lạc Thương, tiền đi cũng được bao, mà chi phí ăn uống cũng không phải lo.

Diệp Mặc ở lại Lạc Thương một thời gian, đương nhiên biết khách sạn Vân Thượng Minh Châu là một khách sạn năm sao. Cả một lớp ăn uống ở đó đương nhiên tốn không ít tiền, nhưng cho dù đó là khách sạn tám sao đi chăng nữa thì hắn cũng không có hứng.

Không đợi Diệp Mặc cự tuyệt lần nữa, Dương Y lại nói:

-Hôm nay nếu anh qua đó thì còn gặp rất nhiều đại mỹ nữ đó, hehe, do Cố Minh Nam nhặt được về đó.

Diệp Mặc thản nhiên cười cười, không nói gì.

-Diệp đại ca, không tin sao? Tôi nói nhặt tức là nhặt thật đó, không phải có ý gì khác đâu nhé. Lần trước Cố Minh Nam đi du lịch cùng một vài bạn học khác, nhặt được ở trong núi sâu đó. Lúc đó mỹ nữ ấy không biết gặp phải chuyện gì mà bất tỉnh nhân sự, trên người lại còn bị thương nữa. Chính Cố Minh Nam đã cứu cô ta, sau đó cô ta cũng ở lại Cố gia luôn. Nghe nói Minh Nam sẽ mang cô ấy tới đây đó, khoe mình có một cô bạn gái xinh đẹp ấy mà.

Lưu Thương thấy vậy, vội vàng ngắt lời Dương Y, nói:

- Tiểu Y, chớ nói lung tung. Ở đây có rất nhiều bạn học, sắp tốt nghiệp rồi, đừng làm mất hòa khí như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui