Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chẳng ngờ Nam Thanh lại bị một người Bồ Đào Nha khống chế như vậy. Diệp Mặc mặc dù không nói câu nào nhưng thực ra hắn cũng chẳng mấy bận tâm tới vấn đề này. Nếu Lang Cực còn sống thì sẽ tiếp tục làm việc cho hắn, còn nếu chết thì cũng chẳng có vấn đề gì. Diệp Mặc căn bản không có chút đồng cảm với đối với loại người như Lang Cực.

Diệp Mặc giống như không trông thấy sự mong đợi của Lý Tam Đao, tiếp tục hỏi:

-Senna là một nơi lí tưởng để đóng quân. Lý Tam Đao, anh ở đây lâu nhất, chắc anh biết nơi đó có thích hợp để định cự hay không, diện tích bao nhiêu, có đặc điểm địa hình ra sao chứ?

Đối với vấn đề vô vị lại chả có liên quan gì tới việc giúp Lang Cực trả thù mà Diệp Mặc đang hỏi đây, Lý Tam Đao cảm thấy có chút thất vọng. Thế nhưng gã biết Diệp Mặc vô cùng lợi hại, không trả lời cũng không được.

-Senna ba mặt đều giáp biển, có địa hình núi và bình nguyên nhưng chủ yếu vẫn là rừng rậm nguyên thủy, có dân bản xứ sinh sống ở đó, tài nguyên phong phú, phân ra bốn mùa rõ rệt, có điều thỉnh thoảng cũng có bão nhưng tóm lại đây vẫn là một địa điểm tốt để sinh sống.

Mặc dù không phải là nhà địa lí học nhưng Lý Tam Đao đã ở Senna lâu rồi nên cũng rất thông thuộc nơi này.

Diệp Mặc cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ Senna lại là nơi có sông có núi, thích hợp để sinh sống như vậy. Hắn hỏi tiếp:

-Ở Senna có nhiều dân bản xứ hay không? Toàn bộ Senna diện tích bao nhiêu? Hiện giờ ở đó đang theo chế độ nhà nước gì?

Diệp Mặc hỏi tới vấn đề này, Lý Tam Đao có ngu dốt đến mấy cũng có thể hiểu ra Diệp Mặc đã "chấm" Senna này rồi. Gã tỏ ra chút lo ngại, đáp:

-Toàn bộ diện tích Senna bao gồm cả rừng rậm nguyên thủy là gần hai mươi ngàn ki-lô-mét vuông. Dân bản xứ tuy không nhiều lắm lại phân tán cả, Senna hiện giờ không thuộc về ai

-Nếu tôi muốn chiếm lĩnh Senna, với đám dân bản xứ này, anh có chủ ý gì không?

Diệp Mặc đã ngầm coi Senna là lãnh địa của mình, thậm chí còn định sau khi hỏi xong sẽ lập tức đi thăm dò trực tiếp luôn. Nơi này bây giờ đã không thuộc thuộc ai, đây càng là điều kiện vô cùng tốt để hắn nắm lấy quyền quản lí vùng đất béo bở này.

Lý Tam Đao tỏ vẻ ưu tư, hỏi:

-Diệp tiền bối, thực ra nếu muốn sống lâu dài ở Senna, đám dân bản xứ đó thì không vấn đề gì, khó là ở chỗ bọn người Mỹ kia.

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi:

-Senna và nước Mỹ cách nhau cả 18 ngàn dặm, Senna lại không phải thuộc địa của Mỹ, vậy thì bọn Mỹ có quyền gì can thiệp vào?

Lý Tam Đao không một chút do dự nói:

-Senna là một nơi lí tưởng như vậy, sở dĩ cho đến bây giờ vẫn chưa thuộc về quốc gia nào là bởi vì nó nằm giữa Esebiya và XiniKenya.Vì vấn đề đó mà hai nước này đã xảy ra mấy lần xung đột vũ trang, sau đó ngồi trên bàn đám phán gần 10 năm, cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận. Vậy là nó vẫn cứ là một khu vực độc lập, cho đến khi nước Mĩ nhảy vào, không biết Mỹ đã cho hai nước kia lợi lộc gì mà cả hai nước đều không thấy động tĩnh gì, còn người Mỹ thì đã mấy lần đến đây.

-Anh nói là người Mỹ đến Senna vài lần rồi ư?

Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ móng vuốt của Mỹ đã vươn sang tới tận Senna rồi ư? Thật sự là quá xa rồi.

Lý Tam Đao tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, gật gật đầu:

-Tôi nghĩ có lẽ Mỹ đã nhắm trúng nơi này rồi, nếu không vì sao gần đây chúng năm lần bảy lượt đến đây như vậy? Cũng không chừng là vì ở đây có khoáng sản gì cũng nên, trước nay Mỹ luôn là bọn không thấy lợi thì sẽ không nhúng tay vào.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

-Anh tạm thời cứ ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ đi xem xem.

Dứt lời, Diệp Mặc lập tức nhảy lên kiếm bay thẳng tới bầu trời Senna. Hắn muốn xác định lại một chút xem nơi này có đúng như lời Lý Tam Đao nói hay không. Nếu quả đúng như lời gã nói thì một nơi chưa có chủ như vậy Diệp Mặc đâu thể bỏ qua. Bất luận thế nào, kẻ nào dám ngăn cản kẻ đó sẽ phải nhận cái chết. Diệp Mặc biết rằng, từ xưa đến nay, việc phân chia lãnh thổ đều phải được định đoạt bằng máu.

Bầu trời Senna xanh cao như một tấm kính vừa mới được gột rửa, xa mãi đến vô tận. Ba mặt của nó đều là biển, nếu bỏ qua một mặt tiếp giáp với lục địa kia thì có thể coi Senna là một hòn đảo. Không chỉ vậy, ở đây còn có mười mấy đầm nước ngọt, sơn thủy hữu tình, cây cối xanh tươi rậm rạp, Diệp Mặc lập tức bị mê hoặc bởi vùng đất này.

Đừng nói là xây dựng một thành trì ở đây, cho dù là xây dựng cả một quốc gia cũng có thể. Thậm chí một khi đã xây dựng được tuyến phòng ngự hàng hải vững chắc, đây sẽ là một chiến lược căn cứ dễ phòng thủ khó tấn công. Đương nhiên chiến tranh bây giờ đều là tổng lực của Hải - Lục - Không, nhưng cho dù vậy thì đối với Diệp Mặc mà nói, đây vẫn là một nơi cực kì thuận lợi để xây dựng lực lượng.

Chính là Senna rồi, từ nay về sau nơi này chính là thành trì của ta. Diệp Mặc gật gật đầu, trở về phòng của Lý Tam Đao. Hắn biết rằng việc không thể chậm trễ, nếu người Mỹ đã bắt đầu khảo sát thì chứng tỏ họ đã chú ý tới nơi này rồi. Hắn nhất định phải có được Senna trước khi người Mỹ chiếm lĩnh nơi này.

Sau khi trở về, Diệp Mặc không kịp nói chuyện Lý Tam Đao. Hắn trực tiếp gọi điện cho Hư Nguyệt Hoa:

- Chị Nguyệt hoa, tôi đã tìm được nơi tốt hơn cả Lưu Xà rồi. Nguyên vật liệu xây dựng thì bước đầu cứ tích trữ ở Lưu Xà đi, tạm hoãn động thủ.

Hư Nguyệt Hoa nghe Diệp Mặc nói như vậy thì mãi sau mới phản ứng lại được:

-Ngài nói sao, tìm được một nơi thành lập căn cứ còn tốt hơn cả Lưu Xà rồi ư? Việc này phải hết sức thật trọng, không phải chỉ dựa vào một hai yếu tố là được đâu.Vả lại còn phải tìm một nơi "chưa có chủ" đó.

Diệp Mặc liền đáp:

-Đúng vậy. Chính là căn cứ trước kia của Nam thanh - Senna. Nơi này diện tích hơn hai mươi ngàn ki-lô-mét vuông, tương đương với một hải đảo lớn, mà hiện giờ nó vẫn chưa thuộc sở hữu của bất kì nước nào.

Hư Nguyệt Hoa thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại. Ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn dẹp tan cái ý niệm điên cuồng trong đầu Diệp Mặc:

-Chủ tịch Diệp, ngài có biết ngài đang làm gì không? Nơi khác thì tôi không biết, nhưng Senna.... trời ạ, làm sao tôi có thể không rõ được chứ? Một con mồi béo bở như vậy làm sao có thể chưa thuộc sở hữu của nước nào được chứ? Hai nước vì nó mà đánh nhau ròng rã mười mấy năm trời vẫn chưa ngã ngũ là nguyên nhân vì sao, ngài có biết không?

- Đó là bởi vì đã có kẻ nhắm nó rồi. Kẻ đó thực lực quá mạnh, mà hai nước đang tranh đấu vì lãnh địa khổng lồ mà lại không dám động vào người khác nên mới ầm ầm ĩ ĩ tranh nhau suốt mười mấy năm ròng, đến giờ vẫn chưa giải quyết ổn thoả.

Diệp Mặc không khỏi thán phục tình báo của Hư Nguyệt Hoa lợi hại, cô ta chỉ ngồi yên ở Lưu Xà mà chuyện gì ở Senna cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Xem ra cô gái này đúng là không làm mình thất vọng.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

-Chính vì vậy nên chúng ta phải nhanh tay một chút, một khi chúng ta đặt được căn cứ ở đó rồi thì nước Mỹ chỉ có thể viện vào cớ khác mà thôi. Nếu chúng thực sự muốn đấu với tôi thì cũng được thôi. Nguyệt Hoa, chị chuẩn bị cho tôi, giờ tôi muốn thuê một lượng lớn thuyền và máy bay để tới Senna, ngay lập tức. Sau đó sẽ bắt đầu tiến hành xây dựng căn cứ ở nơi này. Sự nghiệp của tôi ở Lưu Xà cũng sẽ được từng bước từng bước chuyển tới đây, đổi tên Senna thành Lạc Nguyệt rồi tuyên bố độc lập luôn.

Nói chuyện xong với Hư Nguyệt Hoa, ngay sau đó Diệp Mặc lại gọi điện thoại cho Hứa Bình, nói hắn sẽ nhanh chóng trở lại Lưu Xà.

Cú điện thoại của Diệp Mặc làm cho cả Lưu Xà lại bận rộn hết cả lên. Ninh Khinh Tuyết thì không cảm thấy bất ngờ quá lớn vì Diệp Mặc đã sớm nói với cô rồi, Lưu Xà không phải là một nơi thích hợp để xây dựng căn cứ.

Lý Tam Đao cứ ngây ngẩn ra nhìn Diệp Mặc buông chiếc điện thoại xuống, không thể ngờ Diệp Mặc lại điên cuồng đến mức độ như vậy, lại còn dám tuyên bố độc lập cho Senna, lại đổi cả tên nữa chứ.

Diệp Mặc buông điện thoại xuống, quay sang Lý Tam Đao nói:

-Quân đoàn trưởng Lý, anh dẫn tôi đi xem tình hình Phí Nam Lý đi.

Lý Tam Đao thấy Diệp Mặc gọi mình là quân đoàn trưởng, vội vàng xua tay nói:

-Diệp tiền bối, ngài ngàn vạn lần đừng gọi tôi như vậy, tôi đã không còn làm cái chức ấy từ lâu rồi. Nếu Diệp tiền bối xem trọng tôi thì cứ gọi thẳng tên tôi là Tam Đao là được.

Diệp Mặc cũng không mấy bận tâm, Lý Tam Đao của hôm nay và Lý Tam Đao lần trước gặp thực sự khác nhau một trời một vực. Môi trường làm con người ta thay đổi, câu này quả không sai.

Lý Tam Đao biết Diệp Mặc rất có bản lĩnh, bây giờ Diệp Mặc muốn gã dẫn đường, gã làm sao dám chậm trễ.

-Họ Lý, ai cho mày tới địa bàn của tao?

Lý Tam Đao và Diệp Mặc vừa bước vào đại điện xa hoa mà Thiên Long Đầu để lại thì đã nghe có tiếng quát lớn, đó là một giọng tiếng Trung không rõ ràng lắm.

-Hắn chính là Phí Nam Lý?

Diệp Mặc nhìn gã râu quai nón trước mặt, quay sang hỏi Lý Tam Đao.

Lý Tam Đao lập tức gật đầu, đáp:

-Đúng. Chính là Phí Nam Lý, phía sau y là hai ba mươi quân tinh nhuệ, vũ khí trang bị cũng là bậc nhất đó.

Ngữ khí nói chuyện của Lý Tam Đao rõ ràng là có sự dè chừng.

Nếu đã trông thấy Phí Nam Lý rồi thì Diệp Mặc cũng sẽ không khách khí nữa. Hắn căn bản không có ý định đàm phán gì với lũ Bồ Đào Nha cả, đối phó với đám binh sĩ này, cho dù là bọn họ được trang bị đầy đủ toàn bộ vũ trang đi nữa hắn cũng sẽ hạ gục nhanh mà không phải tốn mấy sức lực.

Một cơn mưa đao gió vụt qua. Phí Nam Lý và đám binh lính phía sau còn chứ kịp phản ứng thì đã bị Diệp Mặc giết sạch không chừa một tên.

Lý Tam Đao đứng ngây ra nhìn đám thi thể trước mắt. Gã biết Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này. Đám nhuệ binh bị Diệp Mặc hạ gục chỉ trong nháy mắt. Đối với Diệp Mặc, đây chỉ giống như đạp chết mấy mươi con kiến mà thôi.

Đối với Diệp Mặc chuyện này đúng là chẳng thấm tháp gì, đám binh sĩ này đúng là tinh nhuệ thật nhưng so với đám người của Lương Thạch Quốc thì cũng chẳng đáng để nhắc tới. Ít nhất thì hai mươi ba tên bên phía Lương Thạch Quốc kia còn kịp giơ súng lên, còn đám người này thậm chí chết còn khi chưa kịp biết mình chết như thế nào.

Diệp Mặc vỗ vai Lý Tam Đao đang đứng như trời trồng, lúc này gã mới như tỉnh lại, hỏi:

-Xong rồi ư? Text được lấy tại

Vốn nghĩ lần này tới ít nhất cũng phải xảy ra một cuộc đại chiến đẫm máu. Thế nhưng những chuyện vừa xảy ra lại đơn giản ngoài sức tưởng tượng của gã, điều này làm gã nhất thời không kịp phản ứng.

-Phải đó, xong rồi. Lý Tam Đao, tôi đã nói rồi, nơi này sắp trở thành địa bàn của tôi rồi. Anh có đồng ý đi theo tôi không?

Diệp Mặc đang cần một người quen thuộc để hỗ trợ, như vậy cũng sẽ giảm bớt được gánh nặng cho Hư Nguyệt Hoa trong việc thành lập căn cứ mới.

Lý Tam Đao đã hoàn toàn lấy lại thần trí, gã không thấy rõ Diệp Mặc ban nãy đã ra tay như thế nào, nhưng có một điều mà gã biết rõ, đó là Diệp Mặc chính là kẻ lợi hại nhất mà gã đã từng gặp trong đời. Nếu như nơi đây đã nằm trong sự kiểm soát của Diệp Mặc rồi, mình lại đang không có chỗ nào để đi, vậy thì có lí gì mà không ở lại nơi này?!

-Diệp tiền bối, Lý Tam Đao tôi nguyện bán mạng cho ngài, xông vào núi đao biển lửa chết cũng không từ...

Lý Tam Đao Còn chưa nói dứt lời thì đã bị Diệp Mặc ngăn lại.

-Lý Tam Đao, tôi không cần anh nhảy vào núi đao biển lửa, sống chết gì cả. Anh chỉ cần giúp tôi hỗ trợ anh hai tôi Hứa Bình chỉnh đốn lực lượng ở đây là được rồi. Chỗ anh hiện giờ có bao nhiêu người?

-Hiện giờ ở Senna đang có hơn hai trăm anh em.

Diệp Mặc gật gật đầu:

-Nơi này tạm thời giao cho anh, tôi sẽ nhanh chóng dẫn người tới đây. Trong lúc tôi đi, anh hãy bắt đầu tiến hành chỉnh đốn quân ngũ luôn đi, đặc biệt chú ý sân bay và bến tàu, tôi sẽ có việc cần tới ngay.

Diệp Mặc vừa dứt lời thì lập tức có một tràng âm thanh ầm ầm truyền tới. Đó là một chiếc máy bay, xem chừng đang muốn hạ cánh xuống sân bay Senna.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui