Tất cả mọi người đều căng thẳng dõi mắt theo chiếc máy bay chiến đấu trên không trung, không một ai chú ý rằng Diệp Mặc đã biến mất.
Chiếc máy bay cứ ở trước tàu đánh cá, cho dù là người không hiểu chuyện gì cũng biết máy bay đang ép chiếc thuyền phải dừng lại, phía trên chiếc thuyền mặc dù có súng, còn có cả pháo hạm nhưng lại không có một pháo thủ nào.
Bốn chiếc máy bay chiến đấu, đối với Diệp Mặc thì cũng chỉ như bốn con cừu. Cho dù người trên máy bay đã phát hiện có gì đó đến bên máy bay nhưng cũng không có cách nào ngăn cản phi kiếm của Diệp Mặc.
Đuôi của bốn chiếc phi cơ đều có hình mặt trời màu đen, Diệp Mặc lập tức hiểu rằng đây chính là máy bay của đế quốc Mặt Trời Đen. Theo sát Diệp Mặc là bốn đường kiếm liên tục phát ra, so với tuần dương hạm thì khả năng phòng ngự của bốn chiếc phi cơ này chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.
Rầm... rầm...
Bốn tia lửa sáng lóe lên, bốn chiếc phi cơ đều tự mang theo ánh lửa rồi cứ thế rơi xuống nước biển lạnh băng, làm những tia nước lớn bắn tung tóe lên.
Tất cả mọi người trên thuyền đánh cá đều ngẩn người nhìn chằm chằm những chiếc máy bay vừa rơi xuống nước, ai cũng mặt mày ngơ ngác. Họ không hiểu rốt cuộc là vì chuyện gì, hay đã xảy ra chuyện gì mà mấy chiếc phi cơ đang chặn đầu thuyền đánh cá lại đột ngột rơi xuống biển.
Diệp Mặc lại xuất hiện ở đầu con thuyền, hắn nhìn đám người còn chưa tỉnh lại, chỉ chào hỏi với Hoàng Tư Du, nói với anh ta hắn cần nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì không được làm phiền hắn rồi đi về phòng riêng.
Diệp Mặc biết rằng mặc dù hắn đã tiêu diệt bốn máy bay chiến đấu, nhưng phía trước nhất định còn có quân hạm chặn đường, dù sao khoảng cách giữa biển Bering và Lạc Nguyệt cũng không gần. Diệp Mặc không chú tâm nhiều vào chuyện có quân hạm đang đuổi theo sau lưng, vì dựa vào tốc độ của thuyền đánh cá thì có muốn đuổi theo cũng không đơn giản. Điều Diệp Mặc lo lắng là hạm đội chặn đường phía trước, khả năng duy nhất là hạm đội Mỹ.
Vài ngày trước, nước Mỹ đã bị mất một quân hạm, nhất định sẽ tăng cường lực lượng trên biển Thái Bình Dương, ai biết được họ có đột ngột chặn đường hay không. Con đường ngắn nhất mà thuyền đánh cá đi về chính là đi băng qua Thái Bình Dương, mà Thái Bình Dương lại là hậu hoa viên của nước Mỹ. Quần đảo Hawaii lại còn nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Bởi vậy Diệp Mặc không ở lại trên tàu đánh cá, chỉ báo lại phương hướng cho Hoàng Tư Du, bản thân hắn thì đi dọn đường phía trước. Hiện giờ hắn không muốn để nước Mỹ và Lạc Nguyệt đánh nhau, bởi vậy nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn đối phương thì Diệp Mặc sẽ không đời nào ra tay.
Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên là hạm đội chắn đường đầu tiên lại không phải là hạm đội của Mỹ mà là tàu tuần tra của Nhật. Bọn chúng dường như biết được nơi thuyền đánh cá đi qua nên đã đứng chắn đường phía trước từ lâu rồi.
Hai chiếc khu trục hạm, một chiếc tàu bảo vệ, còn có hai chiếc tàu ngầm hạt nhân. Mỗi chiếc tàu trong hạm đội này đều lớn hơn tuần dương hạm mà lúc đầu Diệp Mặc tiêu diệt, Diệp Mặc không có cách nào, hắn trực tiếp chiến đấu với năm chiếc tàu quân hạm của Nhật.
Dưới sự công kích bằng phi kiếm của Diệp Mặc, hai khu trục hạm và một tàu bảo vệ dần dần chìm xuống. Nhưng lần này quân hạm của Nhật lại có cơ hội phản công, cho dù là như vậy thì sau khi cả ba quân hạm chìm xuống thì cũng chỉ bắn ra được một quả pháo mà thôi.
Đối mặt với hai chiếc tàu ngầm hạt nhân, Diệp Mặc càng không hề do dự, trực tiếp phi lưỡng kiếm giải quyết vấn đề, đối với tàu ngầm hạt nhân thì chỉ cần làm nứt vỡ bên ngoài thì người bên trong không có cơ hội nào để có thể sống sót, trừ phi đó cũng phải là người Tu Chân như Diệp Mặc.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một hạm đội lớn của nước Nhật đã bị tiêu diệt. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến nỗi không có ai kịp phản ứng lại, bộ chỉ huy hải quân nước Nhật chỉ nhận được một tin báo bị tập kích mà thôi. Đến khi bọn họ đến được nơi xảy ra chuyện thì đừng nói là người, đến ma quỷ cũng không có một mống.
Mà sau khi thuyền đánh cá qua nước Nhật, mấy nước khác mặc dù cũng có tàu tuần tra phát hiện, nhưng thuyền đánh cá còn nhanh hơn cả tàu tuần tra. Đợi đến khi người khác sắp tiến đến gần thì thuyền đánh cá đã đi rất xa rồi.
Để đi đường tắt, thuyền đánh cá trực tiếp đi xuyên qua bên cạnh Philippines và Indonesia. Giữa đoạn đường này, Diệp Mặc lại tiêu diệt hai chiếc máy bay và ba quân hạm. Philippines và một số quốc gia theo dõi khác nhìn thấy tàu của Indonesia vô duyên vô cớ chìm xuống đáy biển thì không dám áp sát quá gần, cứ trơ mắt nhìn thuyền đánh cá vượt qua biển Maluku, từ bên cạnh Indonesia vào Ấn Độ Dương đến tận khi hoàn toàn mất tăm mất tích.
Sau khi thuyền đánh cá đi vào Ấn Độ Dương, Diệp Mặc biết đã an toàn tuyệt đối, cho dù như thế hắn vẫn quay đầu tiêu diệt hai chiếc máy bay theo dõi. Điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kì lạ là cả quãng đường, máy bay và quân hạm mà hắn tiêu diệt đều là của mấy quốc gia, nhưng không phát hiện ra của Mỹ, điều này khiến hắn rất nghi ngờ.
Khi mấy người Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình kinh ngạc về chuyện Diệp Mặc mang về một số lượng lớn nhân viên kỹ thuật và rất nhiều vàng, thì toàn thế giới đã vô cũng ồn ào náo loạn.
Nước Mỹ lại nhắc lại về sự tồn tại của người ngoài hành tinh, vì một chiếc tàu tuần tra của họ đã mất tích ở Bắc Thái Bình Dương, căn cứ tin tức của tàu gửi về trước khi bị chìm cho thấy, tàu chìm là do một sinh vật lạ, trước khi tấn công thì có hiện lên ánh sáng trắng.
Hơn nữa chiến hạm còn không có cả cơ hội để phản công.
Theo thông báo toàn cầu do Mỹ công bố thì còn phát hành sách bìa xanh "Bảo vệ địa cầu". Nước Nhật còn phát tin tức ầm ĩ hơn, đó là một hạm đội của họ đã hoàn toàn mất tích, cuối cùng ở đáy biển gần đó tìm thấy thi hài của hạm đội. Tất cả dấu vết bị tấn công của hạm đôi hoàn toàn giống với dấu vết của Mỹ, thậm chí còn giống với dấu vết trên tuần dương hạm bị tiêu diệt của Mỹ, đều là những vết giống dao cắt, có thể nói không một loại vũ khí nóng nào có thể tạo ra loại vết thương như thế này. Đó chỉ là vết thương bị dao chém, nhưng một người thì không thể nào dùng dao chém đứt một quân hạm, cách nói người ngoài hành tinh tấn công là chính xác nhất.
Tiếp theo, Philippines, Indonesia và một loạt các quốc gia liên tiếp đưa tin phát hiện một chiếc thuyền đánh cá có tốc độ 60 hải lý một giờ, Indonesia không chỉ thiệt hại ba quân hạm mà còn mất đi mấy chiếc phi cơ. Chiếc thuyền đánh cá này sau khi đi xuyên qua Indonesia thì cuối cùng mất tích ở Ấn Độ Dương, không rõ là đi về hướng nào, máy bay theo dõi cũng rơi xuống biển không rõ nguyên nhân.
Hơn nữa máy bay và quân hạm bị tiêu diệt đều là do vết thương bị dao cắt, đích thực đều là do cùng một loại vũ khí sát thương. Như vậy rất nhiều người đều liên hệ chiếc thuyền đánh cá và người ngoài hành tinh với nhau, thậm chí nghi ngờ người ngoài hành tinh đã tóm được chiếc thuyền đánh cá này.
Cho đến tận lúc này thì Diệp Mặc mới hiểu tại sao người Mỹ không trực tiếp chặn tàu, thì ra họ đang điều tra sự việc về người ngoài hành tinh. Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ mũi mình, hắn có được tính là người ngoài hành tinh hay không? Rất nhanh, hắn lắc lắc đầu, chắc chắn là không được tính rồi, hắn có người thân thích ở địa cầu mà. Hơn nữa, người ở đại lục Lạc Nguyệt đa phần đều là người da vàng.
Biết chuyện thuyền đánh cá đã bị phát hiện, Hư Tuyết Hoa lập tức hạ lệnh phân hủy con tàu.
Diệp Mặc vừa về đã dẫn theo nhiều nhân viên kỹ thuật như vậy, thậm chí rất nhiều trong số đó là chuyên gia quốc tế nổi tiếng, điều này đã giảm bớt đi rất nhiều áp lực đối với Hư Nguyệt Hoa và Diệp Tinh.
Chỉ có điều từ lời nói của Hư Tuyết Hoa, Diệp Mặc hiểu rằng, số vàng đó rất có thể là vàng dự trữ để xây dựng đất nước. Hư Nguyệt Hoa tạm thời bác bỏ ý tưởng bán vàng của Diệp Mặc, thứ nhất Lạc Nguyệt tuy không phải là một đất nước nhưng cũng là một thành trì độc lập, ai mà biết được sau này có hệ thống tiền tệ của riêng mình hay không? Bởi vậy lượng vàng dự trữ nhất định là một điều tất yếu. Hai là, một khi bên Lạc Nguyệt bán ra một lượng vàng lớn, thì đế quốc Mặt Trời Đen bị mất vàng sẽ lập tức nghi ngờ Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc than thầm, vốn cho rằng lấy được nhiều vàng như vậy thì tạm thời không cần khổ sở vì vấn đề tiền bạc, không ngờ vẫn phải đi kiếm tiền.
Những nhân viên kỹ thuật được đưa tới một khu vực bí mật nhất, Diệp Mặc và Hoàng Tư Du đã giải thích, khi ở Lạc Nguyệt thành không có khả năng phong tỏa hoàn toàn thì tạm thời bọ họ phải được che giấu.
Hoàng Tư Du và Peter về cơ bản đã trở thành người của Lạc Nguyệt, bởi vậy không chỉ không có áp lực gì mà ngược lại còn phan công công việc cho một số nhân viên nghiên cứu khác.
Có sự liên minh của đội quân giàu năng lực này, lại thêm cả những thành tựu nghiên cứu của họ thì sự phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt sẽ tăng thêm mấy bậc. Diệp Tinh tuy lợi hại, nhưng hắn ta chỉ có một mình, có những người đó cộng tác thì mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn. Rất nhiều chỗ hắn ta chỉ cần chỉ điểm một chút, là có thể đưa tiến độ khai thác nghiên cứu một loại vũ khí mới giảm xuống mấy năm.
Đội ngũ nghiên cứu phát triển mới này do Diệp Tinh phụ trách chỉ đạo, lại thêm một số nhân tài được thêm vào, đội ngũ này đã dần dần được hình thành.
Mà Diệp Mặc cũng đang bắt đầu luyện bùa độn thổ để chuẩn bị cho chuyến đi Russia khai thác kim cương.
Cùng thời điểm đó, Mỹ triệu tập hội nghị thượng đỉnh các nhà lãnh đạo toàn cầu, thảo luận về vấn đề người ngoài hành tinh, đồng thời hoàn thành sách bìa xanh "Bảo vệ Địa Cầu".
Ngoài những hành động của nước Mỹ và nước Nhật, trên hòn đảo mà Diệp Mặc đã tiêu diệt sạch nổi lên rất nhiều cãi vã.
80% lượng vàng dự trữ của đế quốc Mặt Trời Đen đã bị mất, thành quả nghiên cứu trong mười năm của hàng trăm nhà khoa học đã biến mất. Điều quan trọng hơn nữa là đến bốn chiếc máy bay chiến đấu đi truy sát cũng bị tiêu diệt không rõ nguyên nhân, tất cả những điều này chỉ có thể theo cách giải thích của nước Mỹ là do người ngoài hành tinh làm.
- Tra, cho dù là tiêu tốn toàn bộ sức lực cũng nhất định phải tra ra bằng được.
Một người chỉ huy chừng sáu mươi tuổi đứng trên hòn đảo nhỏ này nổi trận lôi đình. Sự việc lần này gần như đã đánh sập đế quốc Mặt Trời Đen, làm mất 80% khí vận của đế quốc này, biến 10 năm nỗ lực cố gắng trở thành vô nghĩa, phải biết rằng chỗ vàng đó là nỗ lực trong suốt mười năm của đế quốc Mặt Trời Đen, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành của người khác.
Thuyền đánh cá mất tích ở Ấn Độ Dương, không phải không có người nghi ngờ Lạc Nguyệt thành, rất nhiều người nghi ngờ Lạc Nguyệt thành đều muốn tới dò la tin tức. Thậm chí một số nước còn mượn cớ tìm cơ hội làm ăn với Lạc Nguyệt thành cũng đến để tìm hiểu, nhưng thuyền đánh cá đã phân hủy từ đầu, không có bất kỳ ai moi được thông tin gì. mới nhất ở TruyenFull.vn
Diệp Mặc cũng thầm cảm thấy may mắn, ban đầu đều là những nước nhỏ đến ngăn cản, vì nước Mỹ đã mất đi tàu chiến hạm, dường như tất cả binh lực đều tập trung lại. Mục đích đương nhiên là muốn tìm ra nguyên nhân bên trong, không ngờ nguyên nhân đích thực lại bị họ loại bỏ ra, họ càng không ngờ nguyên nhân thực sự lại là một chiếc thuyền đánh cá bình thường.
Một tháng sau, căn cứ phòng ngự Địa Cầu do người Mỹ khởi xướng, vẫn còn đang trong quá trình tranh cãi, Diệp Mặc đã luyện ra gần ngàn tấm bùa độn thổ.
Diệp Mặc sau khi chuẩn bị xong bùa độn thổ lại rời khỏi Lạc Nguyệt đi về phái miệng núi lửa Popigai của khu vực phía đông Siberia, nghe nói nơi đây có kim cương hàng nghìn tỉ ca-ra. Nên Diệp Mặc muốn tới để tìm kiếm cơ hội phát tài, hắn luyện nhiều bùa độn thổ như vậy, mặc dù không nghĩ cũng không thể nào mang đi tất cả số kim cương, nhưng lấy đi một chút cũng được.
Một ngàn cân kim cương đối với mỏ kim cương Popigai có thể nói là chỉ là một sợi lông không đáng kể, theo Diệp Mặc đây là việc chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của ai, hoặc nói cách khác hắn còn cống hiến cho sự nghiệp giảm giá kim cương thế giới.