- Hoá ra là bác sĩ Mạc.
Mông Cửu Sơn ngồi xuống bổ sung một câu. Trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói về cái tên này. Từ trước tới nay, ông ta chưa từng nghe nói về gia tộc Mạc Thị nào, hoặc là một Mạc thần y nào cả.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Không dám.
- Ông nội.
Tiểu Khổ thấy Diệp Mặc nhìn được rõ ràng khi nào thì ông nội sẽ qua đời, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Anh ta ngạc nhiên và vui mừng đương nhiên là vì bản lĩnh của Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc thật sự có thể trị bệnh cho ông nội, vậy Mông gia bọn họ đã có thể được giải thoát rồi.
- Vừa rồi tôi đã không phải...
Mông Cửu Sơn ngắt lời cháu trai, nhìn Diệp Mặc nói. Ông ta biết cháu trai mình muốn nói gì. Chuyện như vậy vẫn để mình nói ra thì thỏa đáng hơn. Vừa biết bản lĩnh của Diệp Mặc, muốn để Diệp Mặc khám bệnh giúp mình, nhưng lại ngại khi nhắc tới điều đó.
Diệp Mặc biết ý của ông ta, vung tay lên ngăn cản ông ta nói, mà nói tiếp:
- Đại sư Mông, tôi đã nói rồi, Tôi muốn giúp ông chữa bệnh, chính là muốn giúp ông chữa bệnh, không cần phải nói nữa. Nếu tôi không muốn chữa, ông có nói cũng không có tác dụng.
- Phải, là do tôi quá vội vàng rồi. Tuy nhiên bác sĩ Mạc ngàn vạn lần không nên gọi tôi là đại sư. Gọi vậy, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn. Nếu bác sĩ Mạc không ngại, cứ gọi thẳng tên của tôi là được rồi.
Hiện tại Mông Cửu Sơn biết được bản lĩnh của Diệp Mặc, đương nhiên không dám lại tự xưng là đại sư ở trước mặt Diệp Mặc.
Sau khi được Diệp Mặc cho biết mình chỉ còn sống được nửa tháng, hơn nữa còn biết cháu mình cũng bị bệnh giống như vậy, ông ta liền hiểu được, người thanh niên trước mắt này có bản lãnh thật sự.
- Nếu như vậy, Mông tiên sinh, ông hãy nói một chút về bệnh của ông đi. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ chính là, khí huyết của ông tràn đầy, trên người không hề có bệnh tật nhẹ nào, sao có thể như vậy được?
Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ không nói trên người Mông Cửu Sơn có tử khí.
Mông Cửu Sơn có chút khó xử. Tuy nhiên ông ta lập tức nói:
- Không biết Mạc thần y có rảnh hay không? Sau khi xuống máy bay, có thể tới hàn xá ngồi một chút?
Đương nhiên Diệp Mặc biết ý của Mông Cửu Sơn chính là tới nhà ông ta để khám bệnh. Chỉ có điều hắn thật sự không có thời gian, không thể làm gì khác hơn là nói với Mông Cửu Sơn:
- Cái này thì thật xin lỗi, Mông tiên sinh, tôi cũng đang bận một chuyện. Sau khi tới Hongkong, tôi lập tức phải đi về. Hiện tại tuy rằng không thể nói là tôi có nhà lớn nghiệp lớn, nhưng cũng có một chút sự nghiệp phải làm. Nếu Mông tiên sinh thật sự muốn nói thì nói ngay ở chỗ này đi. Nếu thật sự không được, tôi cũng không có cách nào.
Tuy rằng Diệp Mặc có thể xem mạch giúp Mông Cửu Sơn, nhưng hắn cũng biết bệnh của Mông Cửu Sơn căn bản không phải từ thân thể. Thần thức của hắn thấy rất rõ ràng. Xem mạch chỉ có thể tham khảo một chút mà thôi. Chủ yếu vẫn là để Mông Cửu Sơn nói ra toàn bộ nguyên nhân phát bệnh.
Tuy rằng liên quan đến một vài điều bí ẩn, nhưng vì Mông gia, Mông Cửu Sơn vẫn cắn chặt răng nói:
- Kỳ thật nguyên nhân phát bệnh rất đơn giản. Đàn ông trong Mông gia rất ít. Hết lần này tới lần khác, đàn ông trong Mông gia chưa bao giờ có một người nào có thể sống qua sáu mươi tuổi. Hơn nữa nhất định sẽ chết vào ngày đại thọ sáu mươi. Trong gia phả của Mông gia có ghi lại, cũng có bảy thế hệ như vậy, nhưng ma chú này chưa bao giờ bị phá vỡ. Còn nửa tháng nữa là tới lúc tôi vừa tròn sáu mươi tuổi. Cho nên bác sĩ Mạc nói tôi còn có nửa tháng, tôi đã biết Mạc tiên sinh là người có bản lĩnh lớn.
Thậm chí có chuyện như vậy sao? Diệp Mặc cau mày, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nếu đây là do con người làm ra, vậy cần phải dùng thủ đoạn gì mới có thể làm được?
- Nếu như vậy ông đưa tay cho tôi xem mạch một chút.
Diệp Mặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Vừa rồi là Mông Cửu Sơn giúp hắn xem tướng. Trong chớp mắt, lại thành hắn giúp Mông Cửu Sơn xem mạch. Ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng cảm giác biến hóa quá nhanh.
Mạch Mông Cửu Sơn đập rất thong thả bình thường. Diệp Mặc không cảm giác được có chỗ nào khác lạ. Cho dù Diệp Mặc dùng chân khí kiểm tra kinh mạch của Mông Cửu Sơn, cũng không cảm giác được chút khác thường nào. Điều duy nhất khác thường, chính là Diệp Mặc biết trong cơ thể ông ta có một luồng tử khí.
Sau khi xem mạch xong, Diệp Mặc càng thấy khó hiểu hơn. Hắn cảm giác, vừa rồi hắn kiểm tra dường như bị mất đi cái gì, nhưng hắn cẩn thận suy đi nghĩ lại, cũng không biết đã bị mất đi cái gì. Xem ra, tử khí này không thể giải quyết đơn giản thông qua trị liệu thân thể.
Tuy rằng Diệp Mặc có thể dễ dàng hóa giải tử khí trong cơ thể của Mông Cửu Sơn nhưng điều này chỉ có thể cứu được một người. Dựa theo lời của Mông Cửu Sơn nói, đàn ông trong Mông gia bọn họ đều bị bệnh này.
Không đúng. Trong mạch máu Mông Cửu Sơn lờ mờ có linh khí. Nếu không chú ý, cũng có thể không để ý đến chút linh khí không đáng kể ấy. Bản thân ông ta là thầy tướng, sao có thể có linh khí trong người? Trừ phi ông ta là Tu Chân giả. Nếu vậy, vừa rồi hắn dùng thần thức sao lại không nhìn ra được Mông Cửu Sơn có phải là Tu Chân giả hay không. Vừa rồi Diệp Mặc xem mạch đã khẳng định ông ta không phải là Tu Chân giả. Chẳng lẽ người có thể xem tướng cho người ta, đều có loại linh khí này? Chỉ có điều vì sao trong cơ thể có một chút linh khí, trên người ông ta lại có tử khí?
- Thế nào? Bác sĩ Mạc.
Mông Cửu Sơn thấy sau khi Diệp Mặc kiểm tra mạch cho ông ta xong, lập tức chìm trong suy ngẫm, liền có chút lo lắng hỏi.
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời Mông Cửu Sơn mà quay lại Tiểu Khổ phía sau nói.
- Anh cũng đưa tay cho tôi xem.
Sau khi xem xong mạch của Tiểu Khổ, trong đầu Diệp Mặc dần dần trở nên rõ ràng. Trong cơ thể Tiểu Khổ cũng có một chút linh khí. Chỉ có điều linh khí của anh ta còn nhiều hơn trong cơ thể Mông Cửu Sơn một chút.
- Mông tiên sinh, có phải ông và cháu ông đã từng ăn một loại quả gì đó không?
Diệp Mặc hỏi xong câu này, tim cũng đập loạn. Nếu may mắn là linh quả, hắn có thể phất to.
Từ trước tới nay, ngoại trừ phát hiện một cây "cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp", và Hoàng Tinh trăm năm ở hội đấu giá ra, hắn chỉ tìm được vài cọng linh thảo ở Thần Nông Giá. Ở những nơi khác, hắn chưa từng phát hiện được loại nào khác. Hơn nữa mấy lần tìm được linh thảo, đều là nhờ vào may mắn. Dược phẩm Lạc Nguyệt đã thu gom dược liệu hơn một năm nay, nhưng không thu được loại nào giống như linh dược.
Trên mặt Mông Cửu Sơn lộ vẻ khiếp sợ, một hồi lâu mới ôm quyền thở dài một hơi.
- Vì sao bác sĩ Mạc biết được? Quả thật Mông gia chúng tôi từng ăn một loại quả. Nhưng hẳn là loại quả đó không có vấn đề. Đó là vật tổ truyền của Mông gia chúng tôi. Bởi vì trước khi Mông gia chúng tôi học dịch thuật, nhất định phải tiến hành khai linh. Khai linh nhất định phải ăn loại quả này.
Bởi vì trong lòng khiếp sợ, Mông Cửu Sơn hoàn toàn quên nhỏ giọng một chút. Huống gì nơi này đang là trên máy bay.
Tuy nhiên cho dù bị người khác nghe thấy, Mông Cửu Sơn cũng sẽ không để ý. Người biết Mông gia có một cây ăn quả không phải chỉ có một mà có rất nhiều. Nhưng quả của Mông gia chỉ có thể cho người Mông gia ăn. Người khác ăn vào không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ phải chết. Chuyện này rất nhiều người đều biết.
- Chẳng lẽ vấn đề của Mông gia chúng tôi có liên quan đến loại quả này?
Bỗng nhiên Mông Cửu Sơn nghĩ tới ý tứ trong câu hỏi của Diệp Mặc, lập tức liền theo bản năng hỏi.
Trong lòng Diệp Mặc tự nhủ, nếu quả thật sự là linh quả, sẽ chỉ làm người ta trường thọ, sao có thể giảm thọ? Nhưng hắn nhất định phải biết đây có phải là linh quả hay không. Bởi vì có thể phát sinh linh khí nhất định là linh quả không thể nghi ngờ. Nhưng chuyện giảm thọ lại khiến hắn có một chút nghi ngờ. Hắn không lừa Mông Cửu Sơn, trực tiếp hỏi:
- Cái này cũng không nhất định. Ông nói một chút về đặc tính của quả kia xem sao.
Lúc này Mông Cửu Sơn đã rất tin tưởng và nghe theo Diệp Mặc. Hơn nữa loại quả này Mông gia đã có khoảng hai trăm tới ba trăm năm, cũng không phải chuyện quan trọng cơ mật gì.
- Loại cây này khi trưởng thành hoàn toàn khác với các loại cây khác. Hàng năm đều nở hoa, nhưng không kết quả. Nhất định phải nở hoa mười năm, mới có thể kết được ba trái. Lẽ ra trái này hẳn là rất quý, nhưng không cách nào ăn vào được. Bởi vì thoạt nhìn nó rất hồng, trên thực tế cũng rất đắng, thậm chí không thể nuốt được. Cho dù miễn cưỡng nuốt vào, cũng nhất định hôn mê ngay tại chỗ. Sau này chúng tôi dùng mật ong chưng nó thành nước, mới miễn cưỡng...
Khi Mông Cửu Sơn còn đang nói, Diệp Mặc ngắt lời ông ta.
Diệp Mặc đã khẳng định đây là linh dược "khổ mười năm", vị thứ hai của Trúc Cơ Đan mà hắn phải thu thập. Lúc này, dù Mông Cửu Sơn không cho hắn đi Mông gia, hắn cũng nhất định phải đi một chuyến. Không ngờ lại phát hiện được loại dược liệu trân quý này. Nếu hắn buông tha, hắn không phải là Diệp Mặc.
- Bệnh của ông tôi có thể trị được, nhưng phải đi đến nhà ông một chuyến.
Diệp Mặc lập tức phủ định chuyện vừa rồi hắn nói bề bộn nhiều việc. Bất kỳ bận chuyện gì cũng nhất định phải nhường cho việc tu luyện của hắn.
- Mẹ, mẹ xem mấy kẻ lừa đảo phía sau kia thật kiên nhẫn. Không ngờ diễn lâu như vậy, vẫn còn nói. Hừ, còn nói giống như thật.
Cô gái trẻ ngồi phía trước thấy Diệp Mặc và Mông Cửu Sơn vẫn còn đang nói không ngừng, trong lòng càng thêm khinh bỉ.
Diệp Mặc không để ý đến giọng nói của mình, mà Mông Cửu Sơn bởi vì lo lắng chuyện ma chú của Mông gia, trong lúc nhất thời cũng không chú ý hạ thấp giọng, cho nên đối thoại của hai người bọn họ, hai mẹ con ngồi phía trước đều nghe được rõ ràng.
Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt. Truyền thuyết về Mông Cửu Sơn bà nghe được nhiều hơn con gái. Mông gia quả thật có truyền thuyết đàn ông không thể sống quá sáu mươi. Bên ngoài có lời đồn bởi vì Mông gia tiết lộ thiên cơ quá nhiều, cho nên đây là do ông trời trừng phạt.
Hiện tại bà nghe được Mông Cửu Sơn nói ra chuyện này, lập tức liền cảm giác hai người phía sau không phải đang hát đôi, mà thật sự Mông Cửu Sơn và một bác sĩ còn trẻ có bản lĩnh.
Hơn nữa Mông Cửu Sơn có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thật sự không giống với kẻ lừa đảo. Nghĩ đến đây, bà ta rốt cuộc không ngồi yên được nữa. Bà đứng lên quay đầu lại hơi cúi người nói với Diệp Mặc.
- Vị bác sĩ này, anh có thể xem giúp tôi một chút được không? Những lời con gái tôi đã nói vừa rồi, tôi thay mặt nó xin lỗi anh. Con bé hãy còn là sinh viên. Có rất nhiều thứ cũng không hiểu. Mong ngài bỏ qua cho.
Nói với câu sau, bà ta thậm chí còn dùng tới cả cách gọi kính trọng.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Chị này, tôi cũng không dám khám bệnh cho chị, bằng không lập tức sẽ có cảnh sát tới bắt tôi.
Dường như nghe ra chút châm chọc trong giọng điệu Diệp Mặc, mặt bà ta đỏ lên, đang muốn nhận lỗi. Cô gái trẻ lại giữ chặt bà ta nói: Bạn đang xem tại - .
- Mẹ, con đã nói rồi, mẹ còn không tin con. Chẳng lẽ mẹ nhất định phải tin một kẻ lừa đảo sao?
Mặt người phụ nữ kia bỗng nhiên lại đỏ thêm một chút. Bà chặn bàn tay cô gái trẻ đang kéo mình, mắt hơi đỏ nói:
- Tiểu Âm, mẹ biết con tốt với mẹ, nhưng chẳng lẽ con bằng lòng thấy mẹ chết đi sao? Nếu không phải vì Nam Nam, mẹ chết cũng không sao. Nhưng hiện tại, mẹ không thể chết được. Đại sư Mông, con nói là giả. Hiện tại bác sĩ có bản lĩnh con cũng nói là giả. Tiền, tiền, tiền. Chẳng lẽ tiền đối với con thật sự quan trọng như vậy sao? Với số tiền bây giờ con tiêu có hết không?
- Mẹ...
Cô gái kia bỗng nhiên sợ ngây người. Cô chưa từng nghĩ người mẹ luôn luôn dịu dàng lại lớn tiếng nói chuyện như vậy. Cô cũng không hiểu tại sao mẹ lại giận tới vậy.
Diệp Mặc không đi để ý tới hai mẹ còn nhà này. Hắn chú ý thấy La Đông Thanh đã trở lại. Tuy rằng La Đông Thanh cố gắng hết sức giả như không có việc gì, nhưng mặt anh ta vẫn lộ rõ vẻ khẩn trương.