Hương thơm dịu nhẹ và sự mềm mại ấm áp đỡ lấy cánh tay Diệp Mặc, giờ Diệp Mặc mới hiểu, hành động lúc nãy của mình hình như có chút thất lễ. Hắn cảm kích vỗ tay Tô Tĩnh Văn, ý là mình không việc gì, trong lòng cảm thấy cảm kích Tô Tĩnh Văn. Hắn hiểu ý của Tô Tĩnh Văn, chính là nói An Ngưng cô cứ yên tâm, vẻ lo lắng của cô thật buồn cười.
Hiểu được mục đích của Tô Tĩnh Văn, đối với một Tô Tĩnh Văn luôn kiêu ngạo lại làm việc này, trong lòng Diệp Mặc càng cảm kích, nhưng hắn không biết mình nên biểu đạt thế nào.
An Ngưng cũng đã thông suốt, Diệp Mặc không nên thất lễ với cô, không cần nói cô gái xinh đẹp như Tô Tĩnh Văn không bận tâm hành động của hắn, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, hắn cũng không thể làm gì mình.
Nhìn thấy hành động của Diệp Mặc, Chí Nhưỡng liền đứng dậy, nhưng anh ta vẫn chưa nói, Hàn Đan đã kéo xuống, đồng thời nháy mắt với anh ta. Ánh mắt của Chương Lai Bân mất đi thần sắc, hơi ủ rũ. Gã và Tô Tĩnh Văn chạy nhiều đường như vậy, không phải đến xem Tô Tĩnh Văn ôm người tình.
Diệp Mặc vỗ vỗ Tô Tĩnh Văn, để cô chờ một chút, sau đó nói với An Ngưng:
-An Ngưng, tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với cô, cô yên tâm, tôi không có ý xấu.
Lúc này An Ngưng cũng biết vừa nãy Diệp Mặc không để ý đến việc khác, nên không phải có ý gì với cô. Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi chuyện Diệp Mặc đến Lạc Nguyệt, nếu hắn quả thực có bản lĩnh này, mượn tay hắn đi Lạc Nguyệt cũng không sai, vì quả thực hiện giờ cô không tìm được mối quan hệ nào.
-Được.
An Ngưng hiểu ra, lập tức đồng ý lời của Diệp Mặc.
Như thế cô cùng Diệp Mặc đi tới phòng riêng đối diện, chỗ khác nhau là, món ăn ở đây đã được dọn đi mà thôi.
-Hàn Đan, anh làm gì giữ chặt tôi, thằng nhãi đó dám vô lễ với An Ngưng, tôi không dạy dỗ hắn...
Lời của Chí Nhưỡng vẫn chưa dứt, Hàn Đan đã che lấy miệng anh ta, sau đó nhìn Tô Tĩnh Văn và Túy Viện Viện một cách lo lắng, rồi cẩn thận kéo anh ta qua một bên.
-Nhưỡng thiếu gia, tôi thấy anh không muốn sống nữa rồi. Anh biết người vừa nãy đi ra cùng An Ngưng là ai không?
Hàn Đan lạnh lùng, thấp giọng nói.
-Là ai, chẳng lẽ còn có thể giết tôi?
Chí Nhưỡng cười nhạt.
Hàn Đan ha ha cười, hừ một tiếng nói:
-Tôi nói Khâu Chí Nhưỡng, đừng trách tôi không phải bạn bè, tôi từng nhắc nhở anh, anh muốn tìm chỗ chết đừng lôi tôi theo. Không cần nói hắn không dám giết anh, tôi dám nói, ngay bây giờ hắn có thể giết anh. Khâu gia của anh cũng không sống nổi một ngày.
Gã thanh niên Chí Nhưỡng giật mình. Hoa Hạ còn có ai dám giết anh ta, Khâu gia nhà anh ta không sóng nổi một ngày? Hàn Đan nói khó tránh khỏi có phần thái quá.
-Tôi chỉ nói cho anh, người kia có khả năng là Diệp Mặc, là người lúc trước ông cụ nhà họ Khâu anh đích thân đi Yến Kinh nhận lỗi. Nếu anh dám đi tìm hắn, Hàn Đan tôi xin bái phục anh.
Hàn Đan khinh thường nói.
Khâu Chí Nhưỡng nghe hai chữ Diệp Mặc, sau lưng bỗng chảy mồ hôi lạnh. Giờ anh ta mới hiểu ý của Hàn Đan. Nếu đối phương thực sự là Diệp Mặc, muốn giết Khâu Chí Nhưỡng anh ta quả giống như giết một con gà. Buồn cười anh ta lại còn tính gây phiền phức cho Diệp Mặc, thế này khác nào tìm chết.
-Anh Hàn, cảm ơn anh, lần này không phải anh, tôi chết rồi cũng không biết sao mình chết.
Hàn Đan khẽ lau mồ hôi chán, hiện nay tất cả những con ông cháu cha ở Yến Kinh, người đầu tiên không thể đắc tội chính là người thanh niên tên Diệp Mặc.
Y không ngờ tên Diệp Mặc này chạy khắp nơi, lại chạy đến Đàn Đô chỗ này. Số mình đen quá, quả là đen không thể nào đen hơn. Cũng may y còn nhớ lời của ông. Ở bên ngoài đừng quá ngạo mạn, không thì ở quầy gọi thức ăn, y đã đắc tội với Diệp thiếu gia.
-Không cần cảm ơn tôi, anh tự cứu mình, nếu như anh vẫn giống trước đây, tôi đoán chừng bây giờ anh đã nằm ở ngoài rồi.
Hôm nay Hàn Đan giúp y một ân tình, trong lòng rất vui.
-Hàn Đan, có phải bây giờ tôi phải lập tức đi?
Khâu Chí Nhưỡng vì đã từng đắc tội Diệp Mặc, bây giờ trong lòng không nắm chắc, không biết Diệp Mặc sẽ làm gì anh ta, anh ta bây giờ chỉ muốn rời Đàn Đô càng xa càng tốt.
Hàn Đan lập tức vỗ y nói:
-Tôi từng nghe anh Trương Quật nói, Diệp thiếu gia không thích chuyện rắc rối. Chỉ cần anh không chọc tới hắn, hắn sẽ không chủ động làm phiền anh. Nên bây giờ anh đi. Nói không chừng Diệp thiếu gia tưởng rằng anh khinh thường hắn, đợi lát chỉ cần khiêm tốn là được, khiêm tốn giống tôi.
Nói đến đây, Hàn Đan hạ giọng nói:
-Lần trước Khâu Chí Triết của Khâu gia các anh, chính là vì hung hăng muốn đối phó với bạn của Diệp thiếu gia, kết quả... Ôi, tôi không nói anh cũng biết.
Thấy Khâu Chí Nhưỡng không ngừng gật đầu, Hàn Đan nói tiếp:
-Tuy An Ngưng là người đẹp, nhưng anh thấy Diệp thiếu gia vừa đến đã lôi cô ấy đến phòng đối diện. Anh nói có chuyện gì, là không thể cho người khác nghe thấy? Chắc chắn là có ý với cô ấy, nên anh nhất định không thể lộ điệu bộ Trư Bát Giới trước mặt Diệp Mặc. Còn cả Tĩnh Văn kia, anh nhất định không được liếc mắt nhìn một cái.
Hàn Đan hoàn toàn quên mất y mới là người đầu tiên lộ điệu bộ Trư Bát Giới, chỉ là câu nói cuối cùng mượn oai tý. Vợ của Diệp Mặc rất xinh, nên sẽ không động lòng với An Ngưng. Người thực sự động lòng với An Ngưng là Hàn Đan y, cho nên y nhất định phải chặn ngay suy nghĩ trong đầu của Khâu Chí Nhưỡng.
Y lợi dụng việc sự sợ hãi của Khâu Chí Nhưỡng đối với Diệp Mặc để uy hiếp tên Khâu thiếu gia này. Còn nói về Tô Tĩnh Văn, hoàn toàn là giấu đầu hở đuôi, Tô Tĩnh Văn không cần y nói, Khâu Chí Nhưỡng cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ gì.
…
Diệp Mặc đóng cửa phòng, nhìn chằm chằm An Ngưng nói:
-Tôi muốn có sợi dây chuyền trên cổ cô, cô ra giá đi.
Tuy biết sắc mặt của mình có chút giống một gã nhà giàu mới mổi, nhưng quả thực Diệp Mặc nhất định phải có được sợi dây chuyền ấy.
-Anh?
An Ngưng đỏ mặt, lại muốn tức giận. Con người này sao lại như vậy? Sợi dây chuyền trân châu tuy quý giá, nhưng cũng không phải không mua được, gã này rốt cuộc là ý gì? Nhìn vẻ mặt của hắn không giống điệu bộ tán gái. Hơn nữa, dù muốn tán gái, ban nãy cô Tĩnh Văn kia không hề thua kém mình.
-Anh biết hỏi sợi dây chuyền mà một cô gái đang đeo là một việc rất vô duyên không? Anh có biết sợi dây chuyền của tôi bao nhiêu tiền không? Khẩu khí cũng đâu nhỏ.
Giọng nói của An Ngưng không dễ nghe như trước nữa, trong mắt cô, Diệp Mặc ngồi trên chiếc xe FO của một cô gái có thể có bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Tôi không biết bao nhiêu tiền, nhưng tôi ra giá mười triệu, tôi nghĩ chiếc vòng của cô nhiều nhất cũng không hơn giá tiền này.
An Ngưng hơi sửng sốt, cô không ngờ Diệp Mặc nhiều tiền như vậy. Mười triệu, không phải tùy tiện có thể lấy ra. Nhưng dù mười triệu cô cũng sẽ không bán, sợi dây chuyền của mình vốn chỉ có giá hơn ba triệu, hơn nữa thêm mặt dây chuyền này, ông nội nói cộng lại cũng được bảy, tám triệu.
-Tôi nói là đô la Mỹ...
Diệp Mặc bổ sung thêm một câu. Trong nhẫn của hắn có mấy trăm triệu đô la Mỹ, tùy ý lấy ta mười triệu cũng không sá gì.
-Anh, anh có nhiều tiền như vậy? Bạn đang xem tại - .
Lần này An Ngưng quả thật kinh hãi, mười triệu đô la Mỹ. Dù là gã công tử có tiền, như Chí Nhưỡng cũng không có cách nào lấy ra mười triệu đô la. Theo những người cô quen biết, không có ai có thể tùy ý lấy ra mười triệu đô la. Không cần nói đến mười triệu đô la, dù là mười triệu tệ Hoa Hạ cũng không có ai dễ dàng lấy ra.
Người này rốt cuộc là người nào? Lại có tiền như vậy?
-Nếu cô bằng lòng, tôi có thể để cô giữ sợi dây chuyền, tôi đưa ta mười triệu đô la, chỉ cần mắt Âm Dương Ngư trên sợi dây chuyền.
Diệp Mặc thấy An Ngưng không nói gì, liền nói thêm một câu.
An Ngưng dường như mới định thần lại, cô liền đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cách kỳ lạ nói:
-Sao anh biết mặt dây chuyền là mắt Âm Dương Ngư?
Diệp Mặc hơi sửng sốt, đúng rồi, sao mình lại biết? Chẳng lẽ nói thần thức quét được ư?
Nhìn ánh mắt của An Ngưng không có thiện cảm, hắn lập tức nói:
-Lúc nãy khi cô xoay người, tôi không cẩn thận nhìn thấy.
Cái gì? Mình xoay người lúc nào vậy? Chẳng lẽ quả thật không cẩn thận? Nhưng nếu gã này nhìn thấy mặt dây chuyền, chẳng phải nói hắn đã thấy gì khác?
Thấy An Ngưng không nói, Diệp Mặc đành nói dối:
-Thực ra con gái đeo mặt dây này không tốt, nếu cô đồng ý, tôi có thể cho cô một viên kim cương nhỏ làm mặt dây, đẹp hơn cái này nhiều.
-Anh nói gì?
An Ngưng một lần nữa bị lời nói của Diệp Mặc làm cho sợ hãi.
Nhưng cô chưa nói xong, Diệp Mặc đã lấy ra viên kim cương còn to hơn cả đậu tương. Viên kim cương quay trong tay Diệp Mặc, đã được luyện tốt, giống như một viên minh châu lóng lánh trong suốt bị Diệp Mặc làm rơi trên tay cô.
An Ngưng ngơ ngác nhìn viên kim cương lớn trên tay, từ trước tới nay cô chưa từng thấy viên kim cương nào to như vậy. Viên kim cương to thế này đắt hơn nhiều sợi dây chuyền của cô, càng không cần nói đến cái khác. Hơn nữa đây quả thực là một viên kim cương, là một viên kim cương loại cao cấp, thậm chí còn nhìn thấy rõ vết của hoa văn.
Trong tận đáy lòng, An Ngưng càng thích viên kim cương này, viên kim cương đẹp hơn mắt cá nhiều. Nhưng mắt cá là ông nội tặng cho cô, nếu phải lấy đi, làm cho cô có chút luyến tiếc.
Thấy An Nhưng do dự, Diệp Mặc lại nói:
-Mắt cá này là mắt Âm Dương Ngư? Buổi tối cô không sợ ư? Nghe nói rất nhiều đồ của ngày xưa đều có ma lực kỳ quái, tôi thì không sợ, nhưng một cô gái như cô, ôi ôi...
Tuy biết Diệp Mặc đang nói dối, và đang lừa gạt, nhưng An Ngưng thực sự có chút sợ hãi. Nếu Diệp Mặc không nói cũng không sao, nhưng bây giờ Diệp Mặc đã nói, lúc tối cô ngủ, thể nào cũng sẽ nghĩ tới mắt Âm Dương Ngư ở trên mình, nghĩ cũng có chút đáng sợ.
Đang lúc Diệp Mặc tiếp tục bơm thêm thuốc sợ hãi, An Ngưng bỗng cất viên kim cương đi, nhìn Diệp Mặc nói:
-Xem ra anh không hề đơn giản, không ngờ có thể lấy ra mười triệu đô la, thậm chí còn có thể lấy ra viên kim cương lớn như vậy...
Diệp Mặc cười nhạt, nếu cô vẫn không đồng ý, viên kim cương này tính cái gì, hắn còn có cả Dạ Minh Châu cơ. Thậm chí trong túi áo còn có một khối hơn một cân kim cương, lấy ra lại khiến cô cho rằng tôi càng không đơn giản? Còn về đô la, ngay cả một số lẻ trong nhẫn cũng không có.