Mụ đạo cô nghe xong lời Diệp Mặc nói, khuôn mặt không hề thể hiện bất cứ điều gì, bà ta chỉ đưa ra một viên thuốc, ném cho Diệp Mặc nói:
-Thuốc này có tác dụng rất tốt với vết thương của cậu, uống đi.
Diệp Mặc nhận lấy viên thuốc, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Lúc hắn tu luyện ở Lạc Nguyệt, chủ yếu là theo sư phụ học luyện thuốc và luyện đan, bình thường thì hắn có thể nhìn ra dược liệu cầm trên tay là gì.
Viên thuốc màu đen này cũng không phải là thứ thuốc trị thương tốt, vì phương pháp luyện thành rất kém, thành phần bên trong còn có "Tân Thức Thảo", vừa ngửi là Diệp Mặc có thể nhận ra ngay.
"Tân Thức Thảo" vị cay, còn có chút độc, sau khi dùng có thể khiến người dùng bị mất đi ngũ giác. Mặc dù chuyện đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Mặc biết một khi đã nuốt thứ cỏ đó vào bụng, thì một giờ sau tai sẽ không thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, hơn nữa còn không thể nói chuyện được. Thậm chí nếu không giải độc trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, thì sẽ không thể nào giải độc được nữa. Nhưng với Diệp Mặc chỉ cần có "Liên Sinh Đan" không cần phải đến 49 ngày, 49 năm sau thì hắn vẫn có thể giải được độc.
Mụ đạo cô này quả thật là độc ác, không ngờ lại cho hắn uống loại thuốc này, lẽ nào bà ta không biết là mình đã giúp bà ta sao?
-Giai Uấn sư phụ, thật ra chân của tôi là vì hoảng sợ bỏ chạy, nên mới bị thương một chút, những chỗ khác đều không sao. Chiếc chân này chỉ cần mấy ngày nghỉ ngơi là không sao, không cần phải dùng đến viên thuốc này đâu...
Diệp Mặc nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của mụ đạo cô, lập tức nói tiếp,
-Loại thuốc quý này, bà hãy giữ lại mà dùng phòng đến khi sau này cần đến.
-Không sao, loại thuốc này ta có rất nhiều, cậu cứ uống đi.
Mụ đạo cô bình thản nói, giống như thật sự là bà ta có rất nhiều vậy.
Nhưng Diệp Mặc biết loại cỏ "Tân Thức Thảo", rất khó kiếm được, bà ta không thể có nhiều, bây giờ bà ta ép mình uống viên thuốc này, có phải là đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
-Thứ thuốc tốt như thế này tốt nhất sư phụ cứ nên giữ lại mà dùng, tôi không quen uống thứ thuốc này.
-Hừ... nhà ngươi luôn miệng nói muốn bái sư, lẽ nào nhà ngươi vẫn còn nghi ngờ ta? Rốt cuộc nhà ngươi là ai? Thực chất là không có thị trấn Hối Diêm nào cả, không ngờ người lại dám nói mình đến từ thị trấn Hối Diêm.
Sắc mặt của mụ đạo cô lại càng trở nên khó coi hơn.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, không thể nào, lúc mụ đạo cô này và hắn nói về thị trấn Hối Diêm, thì tuyệt đối không nghĩ sẽ tha mình một mình, bà ta đáng nhẽ không nên nói chuyện đó là giả mới phải. Lẽ nào thực sự mình đã đoán sai?
Nhưng mà chắc chắn mụ đạo cô này đang lừa hắn đây mà, Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức ra vẻ ngạc nhiên nói:
-Sư phụ, sao có thể như vậy được, có rất nhiều người biết đến thị trấn Hối Diêm mà, rất nhiều người đến Hoành Đoạn Vân Hải du lịch và thám hiểm đều đến nghỉ ở nhà khách của thị trấn Hối Diêm mà.
-Một khi là như vậy, cậu hãy dẫn ta đến thị trấn Hối Diêm trước đã, ta muốn xác định lại một số tư chất của người luyện võ.
Mụ đạo cô nói giống như câu mà bà ta vừa nói không phải là của mình vậy.
Diệp Mặc thẩm chửi bà ta là đồ mặt dầy, nếu như không phải hắn có kinh nghiệm, thì đã mắc lừa mụ đạo cô này từ lâu rồi. Bà ta đã nghi ngờ hắn, Diệp Mặc chỉ còn cách giả vờ như cái gì cũng không biết thôi, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng sung sướng, bỏ viên thuốc vào mồm ngậm.
-Sao nào? Không tin ta sao? Sao cậu lại không uống viên thuốc đó? Lẽ nào cậu không muốn mọi việc có thể tiến triển nhanh hơn sao? Đừng nói là muốn giữ lại thuốc, nếu như cậu muốn, ta vẫn còn đây nè.
Giai Uấn nói bóng nói gió với Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng uất nghẹn, bị một mụ già ức hiếp, coi như hắn đen đủi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng chỉ đành nuốt viên thuốc đó. Hắn biết mụ đạo cô này nghĩ gì, chính là khiến cho hắn không có cách nào gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng Diệp Mặc không tin là hắn không thể chốn thoát khỏi đây trong vòng nửa tháng, chỉ cần mụ đạo cô này buông lỏng một chút thôi, chỉ cần về đến chỗ Bắc Vi, chỉ cần có được "Liên Sinh Đơn" thì vết thương của hắn sẽ không là gì hết.
Nhưng một khi mình chạy chốn, thì mụ đạo cô này nhất định sẽ phát hiện ra, nếu như không bắt được mình, nói không chừng bà ta cũng sẽ lập tức chạy chốn. Một khi mụ đạo cô này chạy chốn, lúc hắn quay lại mà tìm không thấy mụ, như vậy giấy vàng và linh thạch cũng không còn nữa, đây chính là chuyện khiến Diệp Mặc không cam tâm chút nào.
Diệp Mặc chợt nhớ ra, lúc vừa mới vào đây hắn có nhìn thấy một chiếc xe máy, nếu như hắn mượn chiếc xe này, không biết có thể chạy chốn khỏi bàn tay của mụ đạo cô này hay không.
-Cậu có quen nhiều người ở thị trấn Hối Diêm không?
Mụ đạo cô cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Mặc, cất tiếng hỏi.
-Có ạ, thanh niên ở thị trấn Hối Diêm, hầu hết tôi đều quen, bọn họ đều thích luyện võ công, nếu như biết...
Diệp Mặc còn định nói thêm vài câu nữa, thì bị mụ đạo cô này giơ tay ra chặn lại.
-Đợi chút cậu còn phải giúp ta một việc lớn nữa, cậu không cần nói cậu quen biết nhiều người, chỉ cần cậu dựng lên một tấm biển viết thử nghiệm tư chất luyện võ trong thị trấn là được rồi.
Mụ đạo cô khoát khoát tay nói.
-Đeo cái này lên...
Mụ đạo cô đột nhiên lấy ra một thứ gì đó mỏng như cánh ve đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận lấy, lập tức trong lòng vô cùng tức giận. Hắn không biết tại sao mụ đạo cô này lại có đươc thứ tốt như vậy, đây là một cái mặt nạ, vật liệu làm ra nó là cực phẩm. Chiếc mặt nạ này, sau khi người bình thường đeo vào, thì đừng hòng lấy xuống được, Diệp Mặc đến từ Tu Chân Giới, hắn đương nhiên biết thứ này quý giá đến mức nào, hắn không ngờ rằng đến cả thứ này mà mụ đạo cô cũng có được. Hắn còn đang ngờ rằng không biết có phải mụ đạo cô này đã phát hiện ra một kho chứa toàn đồ Tu Chân cổ hay không nữa.
Nếu như hồi phục võ công, Diệp Mặc đương nhiên là không sợ cái mặt nạ này, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không còn cách nào khác.
-Sau khi đeo lên, không được tùy tiện bỏ xuống, chỉ có khi nào ta giúp cậu bỏ xuống thì mới được bỏ xuống.
Mụ đạo cô nói bằng giọng rất bình thản, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy giọng điệu của mụ mang đầy sát khí.
Thầm than thở, nhưng rồi Diệp Mặc vẫn phải đeo nó lên.
Thấy Diệp Mặc không có bất kỳ phản kháng nào, mụ đạo cô gật gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc này Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, sắc mặt tái nhợt của mụ này không phải là do bị thương, mà là do đeo một chiếc mặt nạ. Nhưng Diệp Mặc rất nhanh bỏ qua cách nghĩ này, nếu như mụ đạo cô này không bị thương, thì sẽ không cho Bắc Vi rời khỏi.
Mỗi cơn gió thổi tới, mang theo một mùi tanh tanh, mặc dù thần thức của Diệp Mặc không còn nữa, không vận được chân khí, nhưng khứu giác của hắn thì vẫn còn, hắn lập tức biết được đây là mùi gì, là mùi mà lúc hắn gặp con gấu đen đã ngửi thấy, không ngờ gấu đen thực sự đã đến đây, Diệp Mặc biết, cơ hội của hắn cũng đến rồi.
-Giai Uấn sư phụ, bà cho tôi xem viên đá đó một lần nữa đi, tôi thấy viên đá đó rất kỳ lạ, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Diệp Mặc nghĩ rằng gấu đen đã tới, nên lập tức nảy ra chủ ý.
Mụ đạo cô liếc nhìn Diệp Mặc một cái, không biết có phải vì Diệp Mặc đã nằm trên thớt rồi hay vì biểu hiện lúc nãy của Diệp Mặc cũng không tệ, hoặc cũng có thể bà ta tin rằng Diệp Mặc đã từng gặp loại đá này ở đâu đó rồi. Không ngờ bà ta dám đưa viên đá đó cho Diệp Mặc xem
-Câu xem cũng được thôi, đợi lát nữa cậu dùng viên đá này làm thí nghiệm, ta sẽ đứng ở bên cạnh quan sát, nếu như phù hợp với yêu cầu của ta, ta sẽ chủ động nói, nếu như ta không nói, thì đều là không phù hợp với yêu cầu.
Diệp Mặc vội vàng cảm ơn, nhận viên linh thạch, trong lòng có chút kích động, nhưng vẫn làm bộ vô cùng vui mừng, tiến lên hai bước, viên linh thạch này còn lớn hơn hai ba lần so với viên linh thạch mà hắn lấy được ở Mai Nội Tuyết Sơn ý chứ.
Diệp Mặc vừa mới lùi lại được vài bước, một tiếng rống kinh khủng truyền đến, một con gấu đen tuyền đã nhìn thấy Diệp Mặc và đạo cô, nó chằm chằm nhìn hai người rồi lao đến.
Quả nhiên hắn đoán không sai, trong lòng Diệp Mặc vô cùng vui mừng, con gấu già này đến là tốt rồi, vừa hay, tuyệt vời! Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì nữa, quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lên: Bạn đang xem tại - .
-Giai Uấn sư phụ, tôi bị con gấu này đuổi theo, không ngờ nó theo tận đến đây, tôi chạy trước đây, tránh để bà phân tâm.
Diệp Mặc chạy nhanh như bay, Giai Uấn đang định bắt Diệp Mặc lại để lấy lại viên đá, sau đó sẽ ném hắn cho con gấu đen đó, nhưng lại phát hiện ra mình không tóm được hắn, sở dĩ bà ta để cho Diệp Mặc sống vì nghĩ rằng hắn có thể giúp mình tiến hành cuộc thí nghiệm người khác. Nhưng chủ yếu vẫn là bà ta muốn sau này có thể biết được tại sao Diệp Mặc có cảm nhận được linh khí của viên đá đó, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến trận pháp Bắc Đẩu.
Nhưng bị con gấu đen này uy hiếp bất ngờ, bà ta liền bỏ mặc Diệp Mặc, làm gì còn có thời gian mà để ý đến hắn nữa. Mặc dù bà ta cũng có thể đuổi được con gấu này đi, nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ rằng, một khi dùng sức đấu với con gấu này sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí. Lúc bà ta đấu với con gấu này sẽ để cho tên thanh niên đó thừa cơ chạy chốn, hơn nữa viên linh thạch còn đang ở trong tay hắn.
Nhưng lúc này Diệp Mặc đã chạy được đến hơn mười mét rồi, thậm chí chiếc mũ đội trên đầu cũng rơi đi đâu mất tiêu rồi. Giai Uấn tức giận nghiến răng nghiến lợi, bà ta nghi ngờ rằng không biết lúc nãy có phải là Diệp Mặc cố ý làm như vậy không. Nhưng lúc này con gấu đen to lớn đã đứng sừng sững trước mặt bà ta rồi, mụ đạo cô liền rút cây phất trần ra, quất thẳng vào mắt con gấu.
Trong lúc vội vã, Diệp Mặc vẫn không quên quay đầu lại nhìn, hắn vừa nhìn là biết ngay mụ đạo cô này cũng đang bị trọng thương. Nếu như bà ta thật sự không bị làm sao, thì chắc chắn sẽ không để cho mình chạy thoát. Hơn nữa còn cả con gấu đen này nữa, dựa vào trình độ Tiên Thiên của bà ta, thì chỉ cần một cú đã cũng có thể khiến cho con gấu này văng xa cả thước.
Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại lấy cây phất trần ra, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng rất chậm. Cây phất trần vung lên cũng chỉ sợt qua đầu con gấu thôi. Nhưng con gấu này to lớn da thịt dày cộm, chắc nịch, đòn này chỉ tổ khiến nó nổi trận lôi đình thêm thôi, nó xông thẳng về phía mụ đạo cô đang nấp.
Diệp Mặc mặc dù chạy về hướng chiếc xe máy, nhưng cũng không hề vội vàng, nếu như mụ đạo cô đó không phải là đối thủ của con gấu, thì hắn rất muốn đoạt lấy chiếc túi nhỏ đó trên người đạo cô, xem xem có phải tờ giấy vàng đang được đựng ở trong đó hay không.
Thấy con gấu đang định xông vào tát cho mụ đạo cô một cái như trời giáng, bỗng nhiên mụ đạo cô hừ lên một tiếng, sau đó dùng chân đá thẳng vào cổ họng con gấu, con gấu trúng đòn này, nằm lăn lộn trên đất, lăn lộn mấy vòng, rồi từ từ bò dậy, mặc dù nó không bị thương, nhưng cũng không dám tiến lại gần nữa.
Diệp Mặc biết là không xong rồi, tuy rằng mụ đạo cô này đã bị thương nặng, nhưng con gấu đen này chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của mụ đấy, xem ra mình vẫn nên chạy chốn thì hay hơn.
Thấy Diệp Mặc vẫn còn cắm đầu cắm cổ chạy chốn, trong lòng mụ đạo cô vô cùng tức giận, lập tức đuổi theo, con gấu đen thấy mụ đạo cô bỏ chạy, tưởng rằng mụ không phải là đối thủ của nó, không ngờ cũng chạy đuổi theo.