Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh. Diệp Mặc và Lạc Ảnh ở thôn An Lý đã gần một tháng. Bọn họ kết hôn cũng đã được gần mười ngày.

Nhưng Diệp Mặc lại cảm giác nụ cười của Lạc Ảnh luôn có chút buồn rầu. Nhưng hắn không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên không màng danh lợi mỏng manh như màng nước này. Hắn vẫn cố nén không hỏi Lạc Ảnh có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hôm nay hắn cảm giác được Lạc Ảnh không bình thường. Tâm tư của cô dường như càng ngày càng nặng trĩu.

- Em muốn đi ra ngoài một chuyến, lên núi tìm xem có loại thảo dược nào có thể chữa bệnh được cho anh không...

Dường như Lạc Ảnh cũng cảm giác được Diệp Mặc đã cảm thấy được vài điều. Cô dứt khoát nói ra trước khi Diệp Mặc hỏi.

- Em muốn đi tìm đạo cô Giai Uấn sao? Em cho là cô ấy có thuốc giải?

Diệp Mặc hỏi.

Hiện nay thậm chí bọn họ không cần viết ra, chỉ cần nhìn miệng đối phương đã biết đối phương đang nói gì. Đôi khi thậm chí một ánh mắt, một động tác, cũng có thể biểu đạt được ý của bọn họ.

Lạc Ảnh hơi sửng sốt. Cô lập tức đọc được ánh mắt của Diệp Mặc. Thật giống như Diệp Mặc biết suy nghĩ của cô. Diệp Mặc không đồng ý để cô đi tìm thuốc giải.

- Nhưng, em, anh bị trúng độc, em... Được rồi, em không đi. Từ nay về sau em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Một câu còn chưa nói xong, Lạc Ảnh đã đi tới, im lặng giúp Diệp Mặc chải tóc. Cô hiểu được ý của Diệp Mặc. Cô biết Diệp Mặc không muốn để cô đi.

Ban đầu cô muốn nói, thời gian của hai người chỉ có hơn mười ngày, nhưng cô cảm giác vẫn không đủ lâu. Cô muốn ở cùng Diệp Mặc vô số lần hơn mười ngày như thế.

Diệp Mặc nhẹ nhàng kéo Lạc Ảnh qua, ôm mặt cô nói:

- Đồ ngốc, độc của anh không thể chết người, chỉ khiến anh không thể phát ra tiếng và nghe mà thôi. Chờ khi em luyện khí tới tầng một, em có thể chữa khỏi cho anh rồi.

- Cái gì? Không phải độc dược sao?

Lạc Ảnh thừ người ra. Cảm giác rất hạnh phúc dâng lên trong lòng cô. Thậm chí cô nghi ngờ vừa rồi mình đọc không đúng miệng Diệp Mặc nói. Cô vội vàng hỏi lại một câu.

- Anh nói em luyện khí tới tầng thứ nhất là có thể chữa khỏi cho anh...

Diệp Mặc cảm giác được Lạc Ảnh đang kích động. Hắn có phần yêu thương lại lau nước mắt cho Lạc Ảnh.

Lạc Ảnh vui mừng ôm chặt lấy Diệp Mặc. Sau một lúc lâu cô mới ngẩng đầu lên, kích động nói:

- Em đã luyện khí tới tầng thứ nhất. Em...

Cô muốn nói để Diệp Mặc nhanh chóng nói cô biết mình phải làm thế nào mới có thể chữa khỏi cho hắn. Nhưng cô vội vàng không ngờ lại không biết nên biểu đạt như thế nào.

Tay Diệp Mặc hơi run rẩy. Hắn không thể tưởng tượng được chưa đến nửa tháng, Lạc Ảnh đã luyện khí tới tầng thứ nhất. Trong chuyện này, mặc dù nhờ có linh thạch, nhưng vẫn có thể thấy được tư chất của cô quả thật rất cao. Hoặc là nói cô vẫn còn cảm ngộ đối với tu luyện công pháp kiếp trước.

Diệp Mặc cầm lấy giấy bút, đem chuyện thần thức phóng ra ngoài, cách lấy toàn bộ vật trong Nhẫn trữ vật nói cho Lạc Ảnh

Tuy rằng mấy thứ này đã vượt quá phạm vi nhận biết của Lạc Ảnh, nhưng khi thấy Diệp Mặc kích động khi lấy Liên Sinh Đan ra, khiến cô đặt tất cả những thứ khác sang một bên.

Khi Diệp Mặc nắm một lọ Liên Sinh Đan ở trong tay, trong lòng không ngờ lại vô cùng bình tĩnh. Lần đầu tiên hắn cảm giác được ở trước mặt Lạc Ảnh, những thứ khác đều không quan trọng. Sống hạnh phúc như vậy, thiếu chút nữa đã khiến hắn quên mất chuyện trong cơ thể hắn còn có độc.

Dưới sự thúc giục của Lạc Ảnh. Diệp Mặc bỏ một viên đan dược vào miệng. Liên Sinh Đan vừa vào miệng lập tức tan ra, trong chớp mắt liền biến thành nước giống như dòng suối mát làm dịu đi ngũ tạng và đan điền của hắn.

Đan điền bị thương nhờ Liên Sinh Đan thấm vào, nhanh chóng được chữa trị.

Nhìn Diệp Mặc đã ngồi xuống chữa thương, Lạc Ảnh càng khẩn trương. Cô không dám rời khỏi Diệp Mặc nửa bước, thậm chí bên ngoài nước đã sôi cô cũng không để ý. Cô cảm giác tim mình đang đập loạn. Chỉ cần Diệp Mặc khỏe, cô và hắn có thể vĩnh viễn ở cùng với nhau. Ngay cả mối thù với đạo cô Giai Uấn, cô cũng để sang một bên.

Diệp Mặc rõ ràng có thể cảm giác được đan điền được chữa trị, nhưng vẫn không thể tiến hành vận hành chu thiên, chân khí lại từ từ tụ lại. Từ đan điền bắt đầu tiến hành vận chuyển chu thiên lớn nhỏ.

Độc Tân Thức Thảo căn bản không cần dùng đến Liên Sinh Đan, mà tự động sẽ bị chân khí trong cơ thể ép ra khỏi cơ thể.

Vết thương bên ngoài thân thể hắn sớm được Lạc Ảnh chăm sóc đã lành lại. Hiện tại nội thương đã hết, chân khí dần dần hội tụ lại. Diệp Mặc có thể cảm giác được rõ ràng thực lực của hắn đang không ngừng tăng lên, dần dần khôi phục đến mức độ ban đầu.

Lạc Ảnh nhìn một ít khói màu trắng từ đỉnh đầu Diệp Mặc bay lên. Trong làn khói còn mang theo vài tia khí màu đen. Trong lòng cô hiểu được, hẳn là Diệp Mặc đang ép độc ra ngoài.

Lúc này vui mừng trong lòng cô đã vượt qua tất cả. Thậm chí cô đã muốn đốt một nén hương cảm ơn ông trời rốt cuộc đã để cho Diệp Mặc được bình an vô sự.

Thời gian một ngày thoáng cái đã trôi qua. Khi Diệp Mặc lại mở mắt thì trời đã tối.

Lạc Ảnh đang ngồi đối điện với hắn. Cô nhìn chằm chằm vào hắn không hề chớp mắt. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết Lạc Ảnh chăm chú theo dõi hắn suốt một ngày. Cô đang lo lắng cho hắn.

- Tố Tố, đã khiến em lo lắng rồi.

Diệp Mặc đứng lên, dịu dàng kéo Lạc Ảnh lại gần.

Cuối cùng Lạc Ảnh bỗng nhiên không nhịn được nhào vào trong lòng Diệp Mặc khóc. Lo lắng dày vò cô rốt cuộc đã kết thúc. Cô đã nghe thấy được giọng nói của Diệp Mặc. Diệp Mặc bắt đầu nói chuyện, nghĩa là hắn đã tốt hơn. Đó là hạnh phúc, không có gì quan trọng bằng sự an nguy của Diệp Mặc.

- Cảm ơn ông trời cho anh được bình an vô sự...

Lạc Ảnh với vóc dáng tiều tụy nói.

Diệp Mặc hôn cô một cái:

- Hẳn là phải cảm ơn em, là em...

Lạc Ảnh đưa tay ngăn môi Diệp Mặc lại. Cô chỉ lên mặt trăng lưỡi liềm trên bầu trời nói:

- Chúng ta kết hôn khi lúc trăng tròn. Em rất vui mừng. Nhưng hôm nay em còn vui mừng hơn...

- Anh dẫn em đi ngắm trăng được không?

- Ừ...

Lạc Ảnh vô ý thức nói. Lúc này trong lòng cô chỉ có Diệp Mặc. So với mười ngày trước bị hạnh phúc và lo lắng đan xen, hiện tại mới là lúc cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

- A... Chúng ta thật sự ở trên trời...

Lạc Ảnh đã kịp phản ứng. Cô cảm giác dường như cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng lại cảm giác có chút không thể tưởng tượng được.

- Ừ, hiện tại chúng ta đang bay trên trời. Tố Tố, khi anh nằm mơ, kiếp trước em là sư phụ của anh. Lần đầu tiên là em đã mang anh bay ở trên trời. Cả kiếp này hãy để anh mang em bay ở trên trời. Kiếp trước em chăm sóc cho anh, vì anh mà em phải trả giá bằng tất cả. Kiếp này, anh muốn chăm sóc cho em, làm tất cả cho em.

Diệp Mặc nói ngay bên tai Lạc Ảnh, nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng của Lạc Ảnh.

Cô thì thào nói:

- Kiếp trước, kiếp này... Thật sự có kiếp trước không? Cuối cùng em nhớ ở trong mộng mình đang bay trên trời. Hoá ra đây là sự thật sao?

Cô giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Diệp Mặc, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh. Nhưng sự thật chính là như vậy. Dưới chân chính là sơn thôn yên tĩnh. Cô và Diệp Mặc dung nhập trong màn đêm. Bên tai truyền đến tiếng Diệp Mặc nói về đủ loại tu luyện chân khí. Diệp Mặc còn nói tất cả những chuyện xảy ra sau khi chia tay cô. Thậm chí cô cảm thấy mình có hơi say.

Sau khi trở lại trong phòng, Lạc Ảnh rốt cuộc cảm thấy được một sự quen thuộc. Dường như kiếp trước cô đúng như lời Diệp Mặc nói, đã dạy hắn tu luyện chân khí, dạy hắn luyện đan, dạy hắn học y, thậm chí dạy hắn biết chữ.

- Tố tố, sau khi em rời khỏi Tĩnh Nhất Môn đã đi đâu vậy? Khi anh tìm tới sa mạc, phát hiện em đã mang thạch trì đi.

Diệp Mặc ôm lấy Lạc Ảnh, không nhịn được hỏi một vấn đề hắn vẫn luôn thắc mắc.

Lạc Ảnh bỗng nhiên cười nói:

- Kỳ thật em rất muốn gọi anh là mình ơi. Em cảm giác những người trong núi gọi lên rất ấm áp. Chỉ có điều giọng của bọn họ quá lớn, từ xa cũng có thể nghe thấy.

Mình ơi? Diệp Mặc có chút xấu hổ. Hắn ấp úng nói:

- Hay là em cứ gọi anh là ông xã đi. Gọi mình ơi nghe lên chung quy có cảm giác là lạ.

Tuy nhiên hắn thoáng nhìn ánh mắt có chút mong chờ của Lạc Ảnh, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp nói:

- Nếu ông xã quá tầm thường, em cứ gọi mình ơi đi. Chỉ có điều, chỉ có điều...

- Chỉ có điều cái gì? Em vẫn thấy gọi là mình ơi rất dễ nghe. Anh cảm thấy không dễ nghe, vậy em gọi, gọi anh là sư đệ vậy. Dù sao đi nữa anh nói em là sư phụ của anh. Hiện tại làm sư tỷ của anh cũng đã lợi cho anh rồi. Tĩnh Tức còn nói bản thân em chính là chị của anh đấy...

Lạc Ảnh vốn muốn nói đùa một chút, nhưng nói đến phần sau, âm thanh lại thấp xuống.

- Được rồi, em gọi anh là sư đệ cũng được, nhưng...

Diệp Mặc nói một nửa, nửa phía sau lại không nói ra.

Dường như Lạc Ảnh biết được ý của hắn, trầm mặc một lúc lâu mới yếu ớt nói:

- Em biết anh chỉ có hơn bốn mươi mấy ngày, em đã hối hận rời khỏi anh. Lúc đó em đã quyết định phải gả cho anh. Em nghĩ, em nghĩ, chờ anh đi, em sẽ đi cùng anh. Chúng ta ở trong này sống hơn bốn mươi ngày, không có người nào biết. Hẳn là ông trời sẽ không cướp đi hơn bốn mười ngày hạnh phúc của em...

- Tố tố, sư tỷ...

Trong tim Diệp Mặc giống như bị cái gì chặn lại, nhưng không có cách nào nói ra được.

Lạc Ảnh vuốt tóc Diệp Mặc nói:

- Anh thích em từ lúc nào? Có thật là bởi vì giấc mộng kiếp trước của anh không? Anh thích em ở kiếp trước, hay là em ở kiếp này?

Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Lạc Ảnh, chậm rãi nói:

- Có lẽ đó không phải là mộng, có lẽ đó là sự thật. Lúc đó em là sư phụ anh, anh kính trọng em yêu em, trong lòng cũng không dám có suy nghĩ không tôn trọng em. Nhưng khi anh hiểu được đó là yêu, thì đã quá muộn rồi. Mãi đến ngày đó, ở trong sa mạc anh thấy em mặc váy vàng đứng trên cát vàng, em lại cứu anh. Ở đấy, trước khi anh chết, em dùng khổ tuyền kia khiến anh tỉnh lại. Trong cơ thể anh bây giờ còn có máu của em.... nguồn TruyenFull.vn

- Ừ, em cũng giống như anh. Khi anh ôm em chạy trốn khỏi sự truy sát của bọn trùng, khi anh dẫn theo em trốn vào hang động trong sa mạc, em đã biết không thể quên được anh. Bởi vì trong cơ thể em cũng có máu của anh... Khi anh tặng cho em một cái thạch trì, em biết em đã yêu anh. Khi anh đuổi tới Tĩnh Nhất Môn vì em leo lên núi đao, em biết em đã không thể không có anh..

Giọng nói của Lạc Ảnh giống như phát ra từ đáy lòng Diệp Mặc, khiến trong lòng Diệp Mặc có chút chua xót. Thân thể Lạc Ảnh dịch sát lại gần Diệp Mặc một chút.

- Sau đó em đi khắp nơi. Em không biết mình nên đi đâu. Em thấy rất hoang mang. Cuối cùng em định lén đi nhìn anh, nhưng em lại sợ sau khi nhìn thấy anh, rốt cuộc em sẽ không nỡ rời khỏi. Có một ngày, em đi vừa mệt vừa đói, cô Hoán trong thôn An Lý đưa em tới đây. Em ở lại đây luôn.

- Em ở chỗ cao nhất của thôn. Mỗi ngày em đều chờ đợi, có phải sẽ có một ngày anh bỗng nhiên xuất hiện. Tuy rằng em biết đây chỉ là do em muốn an ủi chính mình, nhưng mỗi ngày em vẫn đứng ở ngoài nhà nhìn suốt một giờ. Sau đó em không có cách nào ngăn được nỗi nhớ anh. Em đã tới sa mạc lấy thạch trì mà anh đã tặng cho em về.

- Mãi đến ngày đó, anh mới thật sự xuất hiện trong mắt em. Em thật sự rất cảm kích ông trời. Là ông trời đã đưa anh tới. Ngày đó em quyết định phải gả cho anh. Bất kể điều gì ngăn cản, em đều phải...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui